Những Gói Mì
Trên Biển Đông
(Ái Khanh)
Khi chiếc thuyền tị nạn cặp vào
hòn đảo thì một toán lính
Mã Lai với súng ống ào xuống quát
tháo … Sương Sương mệt lả người
không còn sức để nhìn diễn tiến
xung quanh. Nàng thiếp đi đến khi nghe tiếng
con thoang thoảng bên tai, "Mẹ, họ cho lên bờ
rồi kìa !" Nàng choàng
dậy, hai tay quàng ôm hai đứa
con mừng rỡ muốn bật khóc.
Họ bắt đầu cho trẻ em
lên bờ trước, hai con của nàng cũng
được kéo qua một phía để chuẩn
bị đưa xuống boong tàu. Bé Xuân chưa đầy
năm tuổi níu mẹ:
- Mẹ, mẹ đi với con !
Nàng dỗ dành:
- Ừ, con xuống trước lát
mẹ xuống sau. Đừng
làm ồn họ bắt mẹ bây giờ
!
Bé Thành lớn hơn em hai tuổi có vẻ
hiểu biết hơn, bảo em:
- Lát nữa anh cũng đi với Xuân mà !
Trời sâm sẩm tối thì số
trẻ em được đưa xuống đảo vừa
hết. Người lớn
được lệnh nhảy xuống để bơi
vào, nhất là các ông có con
đã được đưa xuống, một mặt
nghe con khóc, một mặt vợ thúc hối, họ
giành nhau nhảy xuống ầm ầm để
bơi vào bờ. Sương Sương cũng cồn
cào ruột gan khi nghĩ đến hai con của
nàng đang dõi mắt nhìn lên boong
tàu. Tình mẫu tử thúc giục, nàng
nhắm mắt nhảy ào xuống bơi vào bờ
…
Gặp lại hai con nàng ôm siết
chúng vào lòng, nghẹn ngào. Khi mọi người đã xuống khỏi
thuyền thì một chiếc tàu lớn kéo
chiếc thuyền tị nạn ra xa … Sương
Sương hỏi thăm thì biết họ cho
kéo ra xa để đánh chìm. Nàng
thẫn thờ nhìn theo vì tất
cả tài sản cũng như vật dụng cần
thiết nàng hoàn toàn không còn
gì để dùng cho những ngày sắp tới.
Nàng bặm môi để ngăn tiếng
khóc. Nàng dặn lòng phải
cương quyết phấn đấu không để
cho hai con thấy sự lo âu của mình.
Tiếng la khóc vì khát sữa,
vì đói của đám con nít gây
nên một sự hỗn loạn. Hai con của nàng cũng sực nhớ
đến miếng ăn. Thành hỏi mẹ:
- Mẹ, mẹ có gì cho con ăn không ?
Xuân cũng láu táu:
- Con nữa mẹ, con cũng đói bụng nữa,
mà con cũng khát nữa !!!
Lòng nàng thắt lại, và cũng vừa
đói vừa khát, nhưng cũng cố trấn
tĩnh hai con:
- Hai con chờ một chút đi, mẹ nghĩ
lát nữa thế nào họ cũng cho mình
ăn.
- Lát họ cho ăn mẹ xin cho con cục kẹo
nha !
Bé Xuân liến thoắng. Nước mắt
nàng dù hết sức cố gắng, cổ
nàng nghẹn lại, giọng khàn đục:
- Ừ, mẹ sẽ xin.
Tuy bóng tối lờ mờ
không thấy được những giọt nước
mắt mẹ, Thành cũng đoán được
mẹ đang khóc.
Nó đưa tay sờ lên mặt
mẹ:
- Mẹ ! Bộ mẹ khóc hả ?
Xuân cũng bắt chước anh đưa tay rờ rẫm lên mặt mẹ:
- Mẹ khóc à ? Sao mẹ
khóc vậy ? Bộ mẹ sợ mấy
ông lính hả ?
Nàng bặm chặt môi khi nghe những lời
thỏ thẻ của con … Ai ra đi họ cũng
có vợ có chồng, có anh em bà con,
riêng mẹ con nàng thật bơ
vơ … Nàng ôm hai con vỗ về:
- Đừng hỏi nữa con !
Thành quay qua em:
- Xuân, mẹ nói Xuân đừng hỏi
nữa. Xuân đừng hỏi mà mẹ khóc nhe !
Tựa má lên đầu con, nàng siết
chặt hai con vào lòng như vừa để che
chở vừa như để tìm điểm tựa
…
Rồi đêm cũng qua đi. Buổi sáng vừa lờ mờ,
Sương Sương bừng mắt dậy, thấy hai
con và mình đang ngủ dưới cát. Nhìn ra biển mênh mông, bãi
cát trắng mịn đêm qua đã xóa hết
dấu chân, biển đẹp lạ lùng khiến
nàng không khỏi rúng động. Rồi vừa lạnh vừa đói
đã kéo nàng về thực tế. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy để
khỏi khuấy động hai con, định tâm kiếm
gì cho con ăn lúc chúng còn ngủ.
Mọi người cũng từ từ
thức giấc. Tiếng xí xô xí xào của
người Hoa khiến nàng bật cười.
Nàng đi loanh quanh hỏi thăm hết người
này đến người nọ, nhưng hầu hết
ai cũng như nàng, tất cả đều bỏ lại
trên tàu những gì họ mang theo.
Chỉ có ông chủ tàu
được biệt đãi là đem nồi
và gạo xuống. Cái nồi
quá nhỏ so với số người hiện
có. Nàng thầm hỏi đến lúc
nào mới tới phiên mình ?
Chỉ mới sau hai ngày, chủ
tàu đã tuyên bố hết gạo sau hai
hôm phát cháo cho mọi người cầm
hơi. Mọi người
đành chịu, vì ông ta có vàng
đã mua chuộc được đoàn
lính Mã cho dựng căn lều, và không
ai được quanh quẩn vào lều ông chủ
tàu để kiểm chứng điều đó.
Đến ngày thứ ba,
Sương Sương thấy chân run, hai con nàng
lơ láo tiếp tục đòi ăn. Tất cả mọi người
cùng chung số phận, vì
ngoài nước ngọt dưới giếng
được “vét” lên để uống
chứ chẳng có gì để ăn, ai cũng
lo nghĩ đến cái đói. Nàng
ra biển như mọi người để mong bắt
được cá tôm gì … Nhưng rồi
ai cũng tuyệt vọng vì không có dụng
cụ. Có người cởi
phăng áo ra thay lưới, thỉnh thoảng cũng
bắt được vài con cá nhỏ.
Sương Sương chỉ có một bộ độc
nhất trên người nên đành chịu . Nàng vào bờ ngồi
bên con với hy vọng cơn đói sẽ
được giải quyết. Nhưng suốt ngày
đợi chờ, cơn đói đã gợi cho
con nàng những ước mơ hão huyền
… Bé Xuân níu áo mẹ hỏi:
- Mẹ, mẹ có đường không cho
con một miếng đi !
Khó khăn lắm nàng mới trả lời
được cho con:
- Mẹ không có con ạ, con chờ đi
…!
- Mẹ, con thích đường quá, mẹ
cho con một chút thôi !
Sương Sương kiên nhẫn:
- Mẹ đã nói không có
!
- Mẹ, chừng này thôi !
Bé Xuân cong hai ngón tay lên để
diễn tả, Sương Sương không còn chịu
được nữa, “Bốp !”
một cái tát siết vào má con để
nàng không còn phải nghe những lời đứt
ruột ấy ! Bé Xuân òa lên khóc,
Sương Sương tê tái ôm con vào
lòng thay lời xin lỗi. Trong tuyệt vọng
nàng bừng lên nỗi oán hận chồng
… Rồi nghĩ đến thân phận những
người còn ở lại đang bị
đày đọa trong chốn lao tù cộng sản
nàng dịu lại, tha thứ cho chồng, vì nếu
không lựa chọn con đường thoát chạy
thì chắc gì giờ này liệu chàng
có được yên thân ?
Lòng đang ngổn ngang với muôn vàn
ý nghĩ, bỗng một cô gái trẻ mặc
áo hoa, vận “xà rông” sà xuống
cạnh Sương Sương hỏi:
- Chị, chị là người Việt Nam hả ?
Sương Sương e dè gật
đầu.
- Em nói chuyện với chị một chút
được không ?
Sương Sương vui vẻ:
- Được, được chứ
! Có gì không vậy chị
?
- Mấy bữa nay không có gì ăn chị
đói không ?
Sương Sương mừng rỡ:
- Đói quá trời, chị có gì
ăn không ? Cho hai đứa con em một
ít đi !
- Em thì không
có, nhưng có người có để cho chị
!
Sương Sương
không dấu được sự vui mừng:
- Ai vậy ?
- Chị đi theo em
!
Sương Sương
quay nhìn hai con:
- Hai đứa ở
đây chờ mẹ, mẹ theo dì này đi
xin đồ ăn cho hai con nha !
- Dạ !
Hai cái miệng nhanh
nhẩu như hai con chim non khiến Sương
Sương vui sướng đi theo cô gái
không chút nghi ngại. Đi một quãng
khá xa Sương Sương mới chợt hỏi:
- Chị dẫn em đi
đâu đây ?
- Chị cứ theo em
đến đây rồi biết !
Cuối cùng
Sương Sương theo chân cô gái bước
vào một căn lều. Sương Sương giật
mình khi thấy một người lính Mã
đeo súng đang ngồi ở một góc giường.
Cô gái lên tiếng:
- Chị đừng sợ,
ông này tên Tidon mấy bữa nay ổng cứ
ra biển, gặp chị ổng “mết” nên
chạy về kêu em ra chỉ chị cho em gặp. Bữa
nay ổng biểu em tới kêu chị tới
đây rồi ổng cho chị năm gói mì
!
Sương Sương
nghi ngờ:
- Chỉ tới chơi
mà cho năm gói mì !
- Trời ! Sao chị khờ
quá, đâu phải chỉ để nói chuyện
không thôi !
Sương Sương
hoảng hốt bỏ chạy một mạch về
nơi đang trú ngụ. Bé Thành và
Xuân tíu tít chạy ra mừng mẹ:
- Mẹ, mẹ có
gì ăn không mẹ ?
Sương Sương
quỳ bệt xuống cát ôm hai con vào
lòng, mắt nhắm nghiền lại lắc đầu,
nước mắt ứa ra … Bé Thành và
Xuân ngơ ngác nhưng không hỏi một lời.
Lại một ngày
đói trôi qua …
Sáng sớm hôm
nay hai con còn yên giấc, Sương Sương
theo đoàn người cùng số phận
vào sâu trong rừng già, không tìm
được một cây trái gì để
ăn, Sương Sương bứt đại một số
rau cỏ dại trong rừng, mọi người làm
theọ Một bà bảo:
- Còn dừa giống
thiếu gì mà tụi lính Mã nó
không cho hái, nó bảo để tàu
đánh cá tới nó bán. Hễ nó bắt
được ai ăn trộm là chết với
nó, đàn ông thì mười lon nước
biển, đàn bà trần truồng đứng
dưới gốc cây một ngày !
Ai nghe cũng rùng
mình, vì mấy ngày qua đã có
năm thanh niên bị uống nước biển. Họ
đói quá nên bất chấp lệnh của
lính Mã ban ra.
Về đến nơi trú
ngụ, thấy hai con đã dậy và cô
gái hôm qua đứng chờ, Sương
Sương tức bực:
- Chị còn tới
đây làm gì ?
Cô gái đấu
dịu:
- Em biết chị
khó chịu lắm, nhưng thằng Tidon nó cứ
năm nỉ em hoài, kìa nó đứng
bên kia kìa !
Cô gái hất
hàm sang lều ông chủ tàu rồi tiếp:
- Nó bảo em hỏi
chị chịu mười gói không ?
Sương Sương tức
giận:
- Chị nói với ổng
mấy gói tôi cũng không chịu hết.
Sương Sương
nhìn cô gái hỏi:
- Còn chị, chị
là gì của ổng vậy ?
- Em hồi trước cũng
vượt biên giống chị vậy đó. Sau
em thương một thằng Mã Lai vì nó tốt,
có nhiều tiền nó cho em hết riết rồi
em ở luôn với nó. Thằng Tidon là em của
nó !
Nghe qua Sương
Sương rụng rời:
- Bộ phải ở
luôn nơi đây không có ngày
thoát ra à ?
- Không, cũng
có mấy chiếc thuyền nhỏ không biết họ
liên lạc cách nào mà Hội Lưỡi
Liềm Đỏ biết được đón
đi rồi !
- Còn chị, bộ
chị ở luôn đây à ?
Cô gái cười
vui vẻ:
- Riết rồi quen chị
ơi ! Bị hồi đó em gặp ông chồng
Việt đánh em hoài. Giờ gặp thằng
Mã Lai này nó thương em, nên thôi ở
với nó cũng được !
Sương Sương
quan sát thấy cô gái vàng đeo đầy
tay nên tin cô ta thành thật điều đang
nói. Đến đó, tên Tidon bước vội
vàng về phía Sương Sương và
cô gái. Sương Sương lơ nhìn hai
con và bảo:
- Mẹ hái
được rau, lát mẹ luộc ăn nha !
Hai đứa nhỏ im lặng
không mấy thích thú với món ăn
… ngấy đến tận óc này vì vừa
lạt lẽo vừa khó nuốt. Cô gái
nói một tràng tiếng Mã với tên
Tidon. Nó nhún vai xong nói nhỏ gì với
cô gái, cô ta quay qua Sương Sương bảo:
- Nó trả giá
… một thùng mì !
Sương Sương bỗng
nhiên tức giận, nói như quát:
- Không ! Không ! Mấy
cũng không !!!
Tên lính Mã
và cô gái hấp tấp bước đi
trước sự giận dữ của nàng.
Những cọng rau
được rửa sạch ở biển, mọi
người trong nhóm góp nhau luộc chung một nồi
rồi chia đều ra. Tuy chẳng ngon lành gì
nhưng cũng cho mọi người chút sinh lực.
Nàng nhủ thầm ngày mai sẽ vào rừng
sâu hơn hy vọng tìm được măng non.
Nhưng ý nghĩ vụt tan biến khi nàng nhớ
ra mọi người không ai có dao hay vật nhọn,
vì lính Mã sợ mọi người làm
loạn đã tịch thâu tất cả.
Nắng đã
lên cao, Sương Sương mệt mỏi cố
lê từng bước, rã rời vì
đói. Những bước chân lún sâu xuống
bãi cát trắng mịn mà ngày đầu
nàng thấy thật đẹp, thật thơ mộng,
nhưng giờ đây nàng sợ hãi chỉ
mong chóng thoát khỏi nơi này.
Suốt ba tuần lễ
ăn rau dại, hôm qua Sương Sương lặn
sâu xuống biển “lượm” được
bảy con hải sâm, ai cũng bảo đó
là món ăn bổ dưỡng. Vì không
đủ củi lửa để hầm, nàng chỉ
luộc vội vàng rồi cùng ăn với hai
con nên đã bị ói mửa tưởng chết
đi rồi …
Mỗi lần đi
sâu vào rừng nàng đều hy vọng
có món ăn gì khác lạ để
làm quà cho con, nhưng rồi cuối cùng chỉ
là những nắm rau dại lẫn lộn với cỏ
ở ven rừng. Đành phải cố nuốt để
giữ sự sống ! Cầm bụm rau trong tay,
Sương Sương cố lết về
“nhà”. Đến nơi, nàng mệt nhọc
ngồi xuống. Chỉ thấy Thành đang nằm
nàng hỏi:
- Em đâu con ?
Nó đưa tay chỉ
ra xa. Nàng dõi mắt
trông theo. Bỗng tim
nàng như thót lại, dưới ánh mặt
trời con nàng đang cầm cái gì óng
ánh như miểng chai đưa vào miệng. Vội
vứt nắm rau xuống đất nàng băng
mình chạy bay ra. Tới nơi, nàng thở
phào nhẹ nhõm: Chỉ là miếng giấy
kiếng. Xuân nhìn mẹ nhoẻn miệng cười:
- Mẹ !
Nàng giật miếng giấy trên tay con
quăng xuống đất và hỏi:
- Con làm gì vậy ?
- Ông lính kia ăn kẹo bỏ giấy. Con
lượm để … liếm !
Câu nói ngây thơ của con chẳng
khác nào mũi dao nhọn xoáy thốc
vào tim nàng. Nàng nghẹn ngào quỳ xuống
ôm con vào lòng. Bé Xuân úp mặt
vào ngực mẹ nũng nịu:
- Mẹ ơi ! Con đói quá à !
Đói. Đói. Đói … Những
điệp ngữ của con thơ hằng ngày ra rả
bên tai khiến nàng muốn điên lên.
Dẫn con về, nhìn đống rau nằm vung
vải trên cát, nàng chán nản ngồi bệt
xuống, muốn khóc mà nước mắt tưởng
chừng đã cạn … Bỗng tên Tidon đi
ngang qua, nhìn về phía nàng đăm
đăm. Nàng cúi đầu bặm môi muốn
bật máu. Nàng thầm hỏi: Nó
đã thấy được những gì trên
khuôn mặt khổ đau, tan tác này ? Câu
nói hôm nào của cô gái, “Nó
trả giá một thùng mì !” Mì ?
Nàng cũng thèm lắm chứ ! Và hai con
nàng nữa. Giờ đây mì là món
cao lương mỹ vị … Nàng nuốt nước
bọt để dằn những ước mơ nhỏ
bé nhưng xa vời tầm tay với.
Rồi cố làm ra vẻ bận rộn,
nàng nói với con:
- Ngồi đây, mẹ qua bên kia luộc rau
về ăn nha !
Nàng tất tưởi đi như trốn chạy.
Nhìn ánh lửa tí tách reo khi đợi
nước sôi để bỏ rau vào luộc,
nàng nhớ đến chồng. Nghĩ đến con,
nghĩ đến tương lai mịt mờ xa thẳm
… Ôi
chao! Cái giá tự do sao mà quá đắt.
Trong thâm tâm, nàng muốn xua đuổi những
ý nghĩ phiền muộn, nhưng câu “Nó…
trả giá một thùng mì” như mời
gọi, như thôi thúc. Sương Sương
đau khổ muốn bịt tai, nhắm mắt như
để đừng nghe, đừng thấy gì nữa.
Lúc trở lại,
thấy hai con nằm sóng sượt dưới
cát vì đói, nàng muốn quỳ xuống
xin lỗi hai con vì mẹ đã ích kỷ,
đã quyết giữ tiết trinh để cho hai con
phải èo uột thế này … Trong khoảnh
khắc vô thức, nàng gọi thầm tên chồng
với lời xin tha thứ nếu … một ngày
nào nàng đầu hàng số mệnh … Có
thể đêm nay… Nàng chợt nghĩ đến
cô gái trung gian.
Suy nghĩ rồi đến
quyết định, nàng thấy mình như nghẹt
thở, lòng rối bời hỗn loạn, và
có cảm giác như đang lạc vào sa mạc
nóng bức với sức gió vũ bão cuốn
hút nàng đi. Nàng ngồi gục trên
đầu gối, khóc nức nở cách tự
nhiên …
- Mẹ ! Ông
lính kia dòm mẹ kìa !
Thành lay tay mẹ,
Sương Sương ngơ ngác nhìn lên với
ánh mắt đẫm lệ. Trời ơi ! Nàng
mơ hay tỉnh ? Tay Tidon đang cầm năm gói
mì, trao cho nàng, ánh mắt buồn bã rồi
quày quả bước đi … Nàng sững
người không còn chút ý thức
nào, ngay cả việc nói lời cám ơn
người lính Mã cũng không. Nàng
vô tình, nhưng trong tiềm thức cầu xin sự
độ lượng của người quân tử.
Hôm sau, một người
đàn ông trong lúc trộm dừa buổi
trưa đã can đảm cởi áo phất
lên trời làm tín hiệu khi máy bay của
Hội Lưỡi Liềm Đỏ bay ngang qua. Họ
sà xuống quan sát … Ngay chiều hôm ấy,
một đoàn ghe nhỏ tuần tự chở
đám người tị nạn sang đảo Pulau
Bidong.
Chiều rời hoang
đảo, Sương Sương mới biết tên
nó là Kapass. Nàng cố dõi mắt
tìm kiếm một bóng người, nhưng tất
cả như nhạt nhòa, chỉ thấy những
cánh tay phất phơ tạ từ… “Cám
ơn, xin cám ơn người đã cho tôi
hiểu được thế nào là sự ‘thi ân bất
cầu báo’. Giã từ Kapass, nơi
đã để lại hồn tôi một kỷ
niệm nghìn đời không quên”, Sương
Sương thì thầm giữa đại dương
khi con tàu nhỏ đang lướt sóng về
hướng Bidong.
Ái Khanh
(Bai Chuyen)