Cố Hương
(Karen N Nguyen)
Karen N. Nguyen, sinh năm 1962, trưởng nữ trong một
gia đình H.O., hiện là một dược sĩ,
làm việc và cư trú tại Virginia. Cô đã góp
nhiều bài đặc biệt cho giải thưởng
viết về nước Mỹ: "Chuyện Cấm
Đàn Ông;" "Viết Cho Em Trai Tôi
..." và đã nhận một trong 4 giải
chính Viết Về Nước Mỹ 2004. Sau
đây là bài viết mới nhất của cô.
Mấy trái măng cụt màu tím sậm
nhỏ xíu xiu nằm trong những cái túi
lưới màu vàng bày trên quầy đập
vào mắt Tú.
Măng cụt tươi ở Mỹ ? Ở đâu ra vậy
kìa ? Tú đến
gần, sờ nhẹ lên một trái măng cụt. Cái chùm hoa ở
phía bên dưới của trái măng cụt
này có 5 cánh, vậy là sẽ có 5
múi ở bên trong, Tú thầm nghĩ. Năm múi, biết
đâu sẽ có 4 múi nho nhỏ màu trắng
sữa, và 1 múi thật to màu trắng trong,
dòn dòn ... Ái chà, lâu lắm rồi,
lâu lắm rồi, Tú mới thấy lại một
trái măng cụt thật sự.
*
Sáng Chủ Nhật, ba chuẩn bị lái xe
về Bình Dương.
Đứa nào về thăm nội với ba, ba
hỏi. Hỏi vậy,
nhưng rồi cả nhà chất hết lên xe, ba,
má, Tú, Ty, và Gái Út. Xe chạy qua Bình Thạnh,
qua miếu Tả Quân Lê Văn Duyệt, qua cầu
Bình Lợi. Trong
lúc ngồi trên xe, nhiều lúc Tú
miên man nghĩ về thương xá Tax bán
đủ thứ đồ chơi, về quán kem
Givral với món kem bán trong trái dừa
tươi, về những con đường ở gần
chợ Bến Thành náo nhiệt người
và xe. Tú muốn
đi Sở Thú xem con chim công trắng xòe
đuôi múa, ra hồ thủy tạ lên cây
cầu cong cong màu đỏ ngắm hoa sen và thả
bắp rang cho mấy con cá đủ màu ăn,
đưa mía cây cho mấy con voi, quăng đậu
phọng cho mấy con gấu.
Tú muốn được ba dẫn ra bến
tàu ăn khô mực chấm tương ớt cay
cay, ăn khô bò ngọt ngọt. Tú muốn được
ba chở đi chơi chỗ này chỗ kia, nhưng hầu
như cuối tuần nào ba cũng đi về nội
hết !
Ba lái xe, Tú ngồi trên xe ngắm cảnh
hai bên đường, cảnh quen đến thuộc
nằm lòng. Xe qua
Lái Thiêu, ngang qua những sạp trái cây
mái lợp bằng lá dừa. Tùy mùa, có khi
là những thúng chôm chôm đỏ
tươi xếp cao ngất nghểu, những chùm
dâu trái vàng nhạt căng mọng, những
núi măng cụt xếp rất nghệ thuật,
có khi là những trái mít to, người
bán xẻ làm đôi để lộ những
múi mít vàng tươi lẫn với những
cái xơ vàng nhạt, có khi là những
trái bưởi múi màu hồng mọng nước,
những thúng bòn bon tròn trĩnh ... Ba không bao giờ dừng
xe để mua trái cây ở dọc đường
cả. Chốc nữa về
đến nhà nội, trái cây trong vườn
nội còn ngon hơn nhiều, ba nói vậy.
Xe chạy qua chợ Búng, qua cái rạp cải
lương ở phía trước rạp có
cái miếu thờ thần Hổ, có chạm
hình con cọp lông sơn màu trắng với
những vằn đen đứng trên mấy tảng
đá dưới gốc cây nhe nanh đầy
hăm dọa. Xe chạy
trên đường ngang qua những quán ăn
bán mì, hủ tiếu và nước xá xị,
ngang qua những dòng kênh có những cây cầu
khỉ chênh vênh, ngang qua những cánh ruộng
bát ngát.
Xe chạy ngang qua trường Nông Lâm
Súc, vách tường sơn màu đỏ gạch
nung, mùa hè mấy cây phượng trước
sân trường trổ hoa đỏ tươi. Xe chạy ngang qua trường
trung học Trịnh Hoài Đức nằm bên cạnh
những thửa ruộng.
Ngôi trường vách sơn trắng và
cửa sổ xam xám, đen đen nằm ở xa xa
là nhiệm sở đầu tiên của
má. Cô giáo trẻ
ngày nào xa xưa đáp xe đò đi dạy
mỗi ngày ở đây bây giờ ngồi
trên xe, cạnh Tú.
Tới trường của má rồi, Ty và
Gái Út cùng la lên khi nhận ra ngôi
trường và mỗi lần như vậy, Tú lại
thấy má cười, bồi hồi nhớ lại
những kỷ niệm của ngày nào.
Xe chạy ngang qua một nghĩa địa lớn,
bên cạnh những ngôi mộ xưa xây bằng
đá ong đen thui, những ngôi mộ đắp
đất đỏ sẫm màu, có những
ngôi mộ mới bằng gạch quét sơn trắng,
bia màu trắng. Nổi
bật trong nghĩa địa là một ngôi mộ
bề thế xây bằng đá mài to như một
cái nhà, cái tường dạng nửa
vòm tròn bao bên ngoài ngôi mộ
nhìn từ xa đã thấy rồi. Chạy chút nữa
là đến Lò Chén. Từ trên đường,
qua cửa xe, Tú nhìn thấy xưởng chén
ở tít sâu phía dưới đường,
nóc của xưởng gần ngang với mặt
đường. Tú
nhìn thoáng được trong xưởng có
những hàng chén dài xếp ngay ngắn, chắc
là đợi đến lượt được
vào lò nung hoặc là đến lượt
được tô vẽ, sơn phết. Trên lề đường
người ta bày vô số những bức tượng
thạch cao trắng phơi nắng ở sân, Tú,
Ty và Gái Út nhận diện không xuể
những tượng hình bán thân cô
gái tóc dài, hình chú bé đứng,
hình con rồng, hình ... và hình... khi xe chạy
qua.
Đến nhà nội, ba quẹo xe từ quốc
lộ vào con đường nhỏ trải
đá, hai bên đường dọc hàng
rào mọc đầy hoa mắc cỡ, những
cái hoa mong manh tròn tròn có vô số sợi
màu hồng lắc lư, mấy chùm lá
dài dài đang xòe ra lại khép vào
ngay khi xe ba chạy qua. Qua
cánh cửa sắt, ba con chó của nội
đã chạy ra, sủa inh ỏi: Toto mõm đen, tai ngắn,
lông ngắn màu vàng, Loulou tai dài, lông
dài màu chocolat, và Milou tai dài, lông
dài màu đen. Rồi
ông nội bước ra, mở cửa. Rồi mấy con chó nhận
ra người quen, ngừng sủa, chạy vào
nhà trong. Rồi
Tú, Ty và Gái Út xuống xe, theo ba má
vào một không gian mới, đầy ắp nắng
vàng ấm áp, gió nhẹ êm êm,
và một rừng lá cây xào xạc: khu vườn của ông
bà nội.
Ngay ở cổng nhà nội, từ nhà
nhìn ra bên phía tay trái, là một
cây vú sữa cao thật là cao. Những trái vú sữa
màu xanh nhạt tròn căng, bổ ra bên trong
là lớp thịt ngọt lịm căng sữa
ôm lấy cái cùi dòn dòn trong trong với
mấy cái hột đen thon dài ở chính giữa. Để hái được
những trái vú sữa đó ông nội
phải dùng cây sào tre thật là
dài, đầu cây sào có gắn cái
lồng tre viền dây kẽm để ngoéo cho mấy
trái vú sữa lọt vào bên trong lồng. Trái vú sữa bổ
làm đôi, Tú dùng muỗng cà
phê múc 1 cái, 2 cái, lớp thịt ngọt
căng sữa đậm đà làm sao. Muỗng kế nữa là
cái cùi dòn dòn, ăn phải cẩn thận
kẻo mắc cổ bởi cái hột vú sữa
nhọn nhọn dài dài, ông nội hay nhắc
chị em Tú. Tham
ăn, muỗng kế nữa là vét phần
còn lại của trái vú sữa, đôi
khi múc phần thịt còn lại cạn đến
thấy lớp vỏ xanh ăn vào chát cả miệng.
Bước qua cổng nhà nội, qua cây
vú sữa, là gặp mấy cây mận ở
sân sau. Một cây
mận trái màu trắng, một cây trái
màu đỏ. Dưới
ánh nắng, mấy chùm hoa mận nở bung ra, những
chùm hoa li ti bao nhiêu là sợi màu
vàng nhạt cứ như là những chùm
pháo bông tí hon lắc lư theo gió. Cách cây vú sữa
mấy thước bắt đầu hàng rào
sa-bô-chê. Những
cây sa-bô-chê trĩu trái có vỏ sần
sùi màu nâu sậm, tàng lá xanh sẫm,
được trồng thành một hàng rào
thứ nhì bao bọc ba phần tư ngôi nhà
của nội ngoài hàng rào chính bằng
dây kẽm ở bên ngoài. Qua khỏi mấy cây mận
là đến hiên nhà nội, mái hiên
che tôn màu trắng để ánh nắng
xuyên qua, dây trầu bà quấn đầy quanh
những cây cột trang trí đứng dọc theo
lan can xây bọc lấy hiên nhà. Ngoài sân cạnh
hiên nhà có những chậu cây cảnh
lá xanh điểm những đốm màu
vàng, mấy chậu lan hoa tím và hoa trắng,
cùng mấy chậu hoa lúc mới nở thì
có màu xanh da trời, hoa lớn lên hơn
có màu hồng nhạt, rồi lớn hơn nữa
thì trở màu hồng đậm (về sau qua Mỹ
Tú biết tên hoa tiếng Mỹ là Hydrangea).
Từ hiên nhà nội, bước vào cửa,
đi thẳng là vào nhà bếp của nội. Bên tay trái là một
căn phòng khá lớn có bộ ván
gõ cùng mấy cái tủ gỗ, có cửa
dẫn ra sân sau. Kế
bên đó là một cái phòng nhỏ
chứa đầy giấy tờ, sách học trong
đó (phòng này ngày xưa là của
cô Ba và cô Năm, chị và em gái ba,
ba nói). Bên tay phải
là hai phòng ngủ nhỏ, một phòng
có cái giường nệm có lò xo chị
em Tú thích ngồi rồi nhún xuống
nhún lên. Kế
bên là căn phòng lớn nhất nhà,
có cửa mở ra sân trước. Căn phòng này
có một bộ bàn ăn, một bộ bàn
ghế tiếp khách và một bộ ván
đều bằng cùng một loại gỗ đen
bóng, sờ vào là mát lạnh cả
tay. Đối diện cửa
mở ra sân trước là bộ tủ thờ,
trên nóc tủ thờ ngoài bộ lư đồng
và cặp chân đèn bằng đồng sáng
choang có một tấm hình của một bà
cụ mặc áo dài có hoa văn đen, quần
lụa trắng, tóc bới cao (bà cố, má
của bà nội, ba nói), hình một
chàng trai trẻ tuổi đôi mươi mặc
áo sơ-mi trắng với cặp mắt sáng, nụ
cười hiền hòa (Ông cậu Ba, em trai của
bà nội, ba nói), và hình một cô
bé gái kháu khỉnh chừng hai tuổi,
tóc bum-bê, mắt to thật to, mặc áo
bà ba in bông, quần trắng, ngồi trên ghế
(Cô Hai, chị của ba, ba nói).
Cũng trong căn phòng này, cạnh cửa
mở ra sân trước có một cái tủ
sách, có cửa kiếng. Có thể nhìn thấy
tên của những bộ sách xếp ngay ngắn
trong tủ qua lớp cửa kiếng: Tây Du Ký, Phong Thần,
Thủy Hử, Tam Quốc, Chung Vô Diệm, Tái Sanh
Duyên ... Tú, Ty và Gái Út hay lấy một
quyển sách trong đó, ra ngồi ở mấy bậc
tam cấp dẫn xuống sân trước để
đọc. Từ mấy
bậc tam cấp này nhìn ra là tiếp tục
thấy hàng rào sa-bô-chê, xa hơn
chút nữa là con đường uốn khúc
dẫn xuống vườn trái cây của nội.
Bước dọc theo con đường này, chị
em Tú đi ngang qua hàng rào sa-bô-chê, rồi
đi ngang qua một cây khế. Cây khế bao giờ cũng
có những chùm khế trái chín vàng
mọng nước cắn vào ngọt đầu
lưỡi, là chỗ cho Ty và Gái Út
tưởng tượng có con quạ bay đến
ăn khế trả vàng như trong chuyện cổ
tích mà đợi hoài không thấy
bóng chim nào đến ăn. Cây khế đứng dọc
hàng rào, cách mấy thước là
có mấy cây mít tố nữ trĩu
trái chào đón chị em Tú. Cây khế và mấy
cây mít nằm ở phía tay mặt, còn
bên tay trái thì có vô số cây mận,
cam, quít, và chôm chôm. Ngoài ra còn có mấy
cây điều, những trái điều màu
vàng và đỏ treo tòn teng có cái hột
điều ở phía dưới. Đối diện cây khế
có một bụi hoa lài thật lớn, những
bông hoa lài cánh đầy đặn màu
trắng tỏa hương thơm ngát. Tú thường thấy nội
ngắt nụ hoa lài phơi chung với búp
trà trên mấy cái nong ở sân sau. Cạnh bụi hoa lài
có mấy cây bù ngót, lá bù ngót
nội hái nấu canh, còn trái bù
ngót màu trắng cỡ như trái chùm ruột
thì chị em Tú thích hái để
chơi bán hàng, bổ ra bên trong có những
cái hạt màu đen đem về Sài
Gòn bỏ vào chậu thử trồng không bao
giờ mọc không biết vì trẻ con không
biết cách trồng, đất không tốt, hay
không có khiếu trồng cây.
Qua khỏi mấy cây mít, lại đến
một hàng rào nữa, có cánh cổng sắt
mở xuống vườn dưới. Đến khúc vườn
này cây cối có tàng lá rậm
rì, cây nào cây nấy thân cây to thật
to, cứ cách chừng chục thước lại
có một cái mương khá lớn. Nhìn xuống mương
Tú thấy có những bụi rong dày đặc,
những cái hoa nhỏ vàng vàng đứng
trên những cái cọng cao mong manh nhô trên
mặt nước, và những con cá sặc,
cá lòng tong bơi qua bơi lại. Sân dưới là
nơi nội trồng chủ yếu là măng cụt
và dâu. Những
cây dâu đến mùa lòng thòng trĩu
nặng bao nhiêu là dây kết đầy những
trái dâu màu vàng nhạt đong đưa
qua lại, còn những cây mặng cụt thì
trái nâu sậm khó nhận ra hơn vì lẫn
vào những tàng lá xanh sậm. Lá rụng đầy
dưới những cây măng cụt, cây dâu,
bước chân đi nghe xào xạc, xào xạc.
Những cây măng cụt, dâu cao lớn,
tàng lá rậm, ánh nắng chiếu qua những
tàng lá không đủ soi sáng khu vườn,
chị em Tú lần nào xuống vườn dưới
cũng đi với ba chứ không dám đi
thám thính một mình. Những cái bóng
đen đen đằng sau những cái cây thật
to cộng với bầu không gian mát lạnh của
vườn dưới đối với chị em Tú
mới đáng sợ làm sao ...
Sau nhà nội cạnh bên nhà có một
cây mận cao khủng khiếp, cạnh cây mận
là cái chái có mấy cái lò gạch
nung để nội chụm củi nấu cám heo,
có tấm phản gỗ ông bà nội ngồi
để thái bắp chuối cho heo ăn, có
cái võng để chị em Tú trưa hè
nằm đọc chuyện Tàu nghe ve kêu vang trời
và nhìn mấy con gà con kiếm mồi chạy
lăng xăng kêu chíp chíp qua lại gần
đó. Gần
cái chái là một cái giếng nước,
nội có tấm ván che lại để chị
em Tú chạy chơi không té lọt giếng. Mỗi lần nội lấy
gầu múc nước từ giếng lên, Tú
nhìn xuống, thấy giếng sâu vô cùng,
nội thả dây gầu dài cả mấy thước
mới chạm dến mặt nước giếng.
Nếu như vườn dưới có vẻ
huyền bí với những tàng cây rậm
rì, những gốc cây sần sùi đen thui
vì cây rậm lá che ánh nắng, thì
cái gò đất đỏ ở sân sau
còn đáng sợ hơn nhiều đối với
chị em Tú. Gần
cái chái bếp của nội có cánh cửa
nhỏ mở lên gò, gò đất đỏ
có mấy cây mít tố nữ mọc gần
chái bếp, đi xa hơn nữa là thấy mấy
bụi tre thật to, đi xa hơn nữa, leo lên
phía trên gò là đến mấy ngôi
mộ. Những ngôi mộ
bằng đá ong màu đen nằm gần những
bụi tre ở trên gò cao. Những ngôi mộ
đó làm cho Tú sợ, bởi lên
trên gò dù buổi trưa trời nóng nắng
chang chang đi nữa thì không gian gần mấy
ngôi mộ lại mát lạnh, lạnh đến
sởn da gà. Mộ
này là của bà cố, mộ này của
ông bác X, mộ này của bà cô Y, ba
nói cho chị em Tú nghe trong lúc nhổ mấy
cọng cỏ dại mọc ở trên nóc mộ
và thắp mấy nén nhang. Ông cậu Ba, em trai của
bà nội, mất hồi mới có hai mươi
ba tuổi vì bệnh lao, mộ cũng ở trên
gò. Mộ của
cô Hai, chị của ba, cũng ở trên gò, một
ngôi mộ nhỏ xíu xiu nằm gần một bụi
trẹ Cô Hai chết
khi chưa tròn hai tuổi, và tấm hình
trên bàn thờ là tấm hình duy nhất
của cô Hai ...
Có tiếng chó sủa ở cổng trước. Bà nội đi chợ về
! Ba con chó Toto, Milou,
Loulou chạy ùa ra cửa, vẫy đuôi, sủa
inh ỏi. Nội về,
cái giỏ đi chợ nặng trĩu. Đứa nào ăn
bánh thuẫn không, bà nội hỏi. Bánh thuẫn, ba chị em
chỉ thích ngắt mấy cái chổm tròn bụ
bẫm ở phía trên cái bánh, còn phần
còn lại thì để cho ba má và
ông bà nội.
Má phụ bà nội làm bữa ăn
trưa, còn chị em Tú chạy ra vườn
chơi hay đi theo ba xem ba lấy cây rựa chặt
cây trong vườn để dọn vườn cho sạch,
gọn. Mấy chị em lấy
bao nylon, xin ba lấy dây kẽm làm thành
cái vòng tròn, gắn vào cái que, rồi
buộc bao nylon vào để làm thành
cái vòng bắt bướm đi đuổi theo
những con bướm cải màu trắng, màu
vàng bay ở sân.
Rồi chị em Tú chạy đi xem mấy nọc
tiêu của nội, xem coi có hạt tiêu
nào chín đỏ chưa, coi cái khay trầu
của nội có vơi chưa để ra hái
lá trầu cho nội, ra chuồng heo coi mấy con heo
nái bụng to kềnh nằm chật hết một
góc chuồng, coi ông nội xắt bắp chuối
và đổ cám heo cho mấy con heo con ăn, những
cái bụng tròn trĩnh và những cái
chân nhỏ xíu chen chúc nhau bên chậu
cám heo giữa những tiếng kêu eng éc
chói cả tai ...
Giờ cơm trưa đến, ông bà nội,
ba má và chị em Tú quay quần ở
cái bàn ở hiên nhà nội. Bữa ăn trưa thường
là bún và bánh hỏi phết mỡ
hành ăn với thịt nướng hay thịt heo
quay và nước mắm ớt, hay măng xào với
tép ăn với cơm và thịt kho, rồi
tráng miệng bằng trái cây và bánh
thuẫn, bánh bò.
Ăn trưa xong, ba tiếp tục ra làm vườn,
còn chị em Tú lấy chuyện trong tủ
sách của ông bà nội ra đọc.
Đứa nào cũng muốn dành nằm
trên cái võng ở cái chái bếp ở
sân sau, còn bằng không thì ngồi ở
mấy bậc tam cấp ở sân trước để
đọc sách.
Không đứa nào dám nằm đọc
sách và ngủ ở bộ ván trong phòng
khách nếu không có ba bên cạnh vì
... sợ nhìn mấy tấm hình trên bàn
thờ.
Chiều đến, chị em Tú lên xe về
Sài Gòn với ba má. Cùng theo xe về Sài
Gòn là mấy cái giỏ đầy trái
cây, mùa nào thức nấy, và mấy mục
măng đốn từ mấy bụi tre trên
gò. Măng xào,
canh măng giò heo, thịt kho măng, má nấu
đủ thứ món với măng những ngày
sau đó ...
Chị em Tú theo ba má về nhà nội
thường xuyên. Gần
cuối những năm 60, về nhà nội, Tú thấy
nội có đào cái hầm để trốn
pháo kích. Hầm
đào ngay ở hiên nhà, gần mấy chậu
trầu bà quấn lấy mấy cây cột, gần
cái bàn tụi Tú ăn trưa với ông
bà nội.
Trên nắp hầm là bộ phản gỗ, lớp
gỗ dày cả tấc, nội đem từ bên
trong nhà ra. Tú chui
vào hầm, bên trong hầm lót đầy bao
cát màu rêu, những cái bao cát
căng lên, cọ tay vào thấy nham nhám. Ba có chụp tấm
hình Tú và ông nội từ trong hầm
nhìn ra. Lúc
đó Tú còn nhỏ quá, chỉ thấy
chui vào chui ra cái hầm chống pháo
kích cũng hay hay, chứ không biết cái cảm
giác hãi hùng của những người
dân ở miền quê trốn pháo kích trong
những cái hầm tự chế thô sơ trong những
lúc giao tranh giữa quân đội miền Nam
và "mấy ổng", hỏa châu đỏ
trời, súng nổ chát chúa và cái
chết lẩn quẩn đâu đó cận kề. Bao nhiêu lần ông nội
và bà nội phải chui vào cái hầm
này, Tú không biết được ...
Mùa hè đỏ lửa năm 1972, trên
đường về nhà nội, chị em Tú
nhìn thấy những ngôi lều bạt khá lớn
dựng ở bên đường cạnh quốc lộ,
đàng sau mấy hàng rào kẽm gai, người
ta chen chúc nhau ở trong đó, quần áo
phơi giăng đầy quanh trại. Người ta tản cư từ
An Lộc, Bình Long về, ba giải thích ngắn
gọn cho chị em Tú.
Vậy là mấy người đó mất
cả nhà cửa, ruộng vườn, bỏ mồ mả
ông bà, chạy đến đây hả ba,
Tú hỏi ba, và ba gật đầu. Nét mặt ba đăm
chiêu thấy rõ.
Hình ảnh của chiến tranh không phải
chỉ ở trên TV, trên báo, mà đến
gần với Tú hơn nữa. Cứ ngỡ những
ngày súng nổ vang rền cả mấy khu phố
hồi Tết Mậu Thân lúc má chuyển bụng
sinh Gái Út là lần cuối Tú nghe tiếng
súng, nào ngờ đó không phải
là lần cuối cùng, không phải lần cuối
cùng ...
Ba vẫn thường xuyên chở chị em
Tú về Bình Dương thăm ông bà nội,
nhưng không bao giờ tụi Tú ở lại ngủ
đêm ở nhà nội nữa. Chiều chưa xuống
là ba lái xe về Sài Gòn. Thật ra Tú cũng
không thích ngủ đêm ở nhà nội. Buổi tối, bao loại
côn trùng, ểnh ương, cóc nhái ở
sân nhà nội bắt đầu đồng ca ầm
ĩ cả lên.
Tú không quen với tiếng động
như vậy nên rất khó ngủ. Nội sợ em Ty buổi tối
táy máy đi ra vườn phá bị té
lọt giếng nên bịa ra chuyện ngoài
sân khuya có con ma lết, vậy chứ Ty cũng
không sợ, lần nào buổi tối ở lại
nhà nội Ty cũng gạ ba đi ra vườn để
rình xem con ma lết "coi nó ra sao". Giờ
không được ngủ đêm ở nhà nội
nữa, Ty là người ấm ức nhất.
Gần cuối tháng 4 năm 1975, bà nội
đau nặng. Hay tin, ba
lái xe tức tốc về Bình Dương chở
bà nội vào nhà thương Grall trên
đường Hai Bà Trưng. Bệnh đau bao tử của
bà nội trở nên trầm trọng, bác sĩ
nói là phải giải phẫu cắt bỏ hai phần
ba bao tử của bà nội. Cuộc giải phẫu
thành công tốt đẹp. Lúc ba đem bà nội
từ nhà thương về nhà ở Sài
Gòn để tịnh dưỡng là lúc
người ta bắt đầu di tản.
Tú nhớ hoài cái ngày hôm
đó, ba má dẫn chị em Tú đến
bên giường của bà nội, ba xin phép
bà nội để cả nhà được ra
đi. Bà nội nằm
trên giường ngước mắt nhìn, gật
đầu, nhưng không nói gì cả, mặt
buồn thiu. Nước mắt
lặng lẽ ứa ra trên đôi mắt bà nội,
chảy dọc xuống đôi gò má hóp
của người chưa hồi phục sau cuộc giải
phẫu ... Ba nói với má sắp xếp va-li, chiều
xuống sẽ có xe về chở má và chị
em Tú ra phi trường.
Còn anh thì sao ?
Má hỏi ba. Anh ở lại, ba
nói. Em và các
con đi trước, còn anh thì tính sau, ba
nói. Không, em
không đi đâu hết, anh không đi, em
và các con cũng không đi, má nói
... Đó là những
câu nói cuối giữa ba má mà Tú
nghe được, vì sau đó má kêu chị
em Tú đi thu xếp sắp quần áo vào
va-li. Ba má còn
nói nhiều, nhiều nữa, tranh luận, cãi
vã, Tú nghe loáng thoáng tiếng mất tiếng
còn ... Có chỗ
trống va-li để đem con búp bê của em
theo không chị Tú, Gái Út hỏi, và
Tú bận rộn với Ty và Gái Út
cùng mớ quần áo của mình, không
còn áp tai vào cánh cửa nghe lén ba
má nói chuyện nữa. Rồi ba ra xe, lái chiếc
xe Jeep đi vào sân bay Tân Sơn Nhất.
Chiều xuống, rồi
bóng tối đổ sụp xuống, không
có chiếc xe nào đến đón má
và chị em Tú cả.
Đem xếp quần áo vào tủ trở lại
đi tụi con, má nói với chị em
Tú. Ba về nhà,
không nói gì đến chuyện ra đi cả.
Chiến sự càng
ngày càng ác liệt, trực thăng bay vần
vũ trên trời, đạn pháo kích nã
vào sân bay Tân Sơn Nhất rầm rầm rầm
... Cái ngày bà
nội ngồi dậy, tự bước đi chầm chậm
được, là ngày mất Việt Nam Cộng
Hòa. Lúc bà nội
hồi phục, đi đứng nhanh nhẹn như
ngày xưa, lần đầu tiên bà nội
đi ra chợ là để tìm mua cho ba
đôi dép râu làm bằng lốp xe hơi
để ba mang theo cùng với hành lý của
mình đi vào trại cải tạo. Rồi bà nội
cùng với má và chị em Tú tiễn ba
ra cửa đi trình diện học tập cải tạo. Một tháng, ủy ban
quân quản nói vậy. Một tháng, đâu
có ai ngờ một tháng từ miệng người
cộng sản không có nghĩa lý gì hết,
nó có thể là một năm, ba năm, mười
năm, hay chung thân, không ai ngờ ...
Sau này, vô số
lần bà nội ngồi nhớ đến ba, đứa
con trai duy nhất, rồi chép miệng thở
dài, lắm khi chảy nước mắt. Má
già rồi, đầu óc lú lẫn, suy nghĩ
không còn minh mẫn nữa, sao ngày đó
tụi con lại chần chờ không đi, để
rồi bây giờ nó ở tù đến bao giờ
mới được ra, bà nội nói với
má. Ba đi tù biền
biệt, không có thư từ tin tức gì
trong cả năm trời, thời gian đó nhiều
người lạ ghé nhà Tú nói là
biết ba Tú bị giam ở đâu, rồi gạ
gẫm kêu má và bà nội gởi tiền
và thức ăn để họ đem vào cho ba
Tú, nhưng cá không cắn câu, bà nội
và má Tú mời những người lạ tốt
bụng này ra khỏi nhà ngay lập tức.
Ba năm sau đó, ông bà nội
bán ngôi nhà ở Bình Dương và
khu vườn trái cây, chỉ giữ lại mảnh
đất đỏ trên gò nơi chôn cất
mồ mả ông bà, và dọn xuống
Sài Gòn ở gần với chị em Tú. Sức khỏe của ông
bà nội không còn như xưa, không thể
đảm đương với bao công việc ở
vườn được.
Thuê mướn người làm phụ
thì sẽ bị mang tiếng là cường
hào, địa chủ, bóc lột.
Tên bà nội có trong sổ hộ khẩu
của nhà cô Ba, chị của ba, trước 75,
thành ra bây giờ bà nội là người
của “thành phố Hồ Chí Minh rực rỡ
tên vàng” còn ông nội thì trở
thành người cư trú bất hợp
pháp. Cô Ba sống
và làm việc ở nước ngoài, trước
75 lâu lâu cô Ba mới về Sài
Gòn. Căn nhà của
cô Ba nằm sát nhà chị em Tú, hai
nhà chung một cái sân. Bây giờ căn nhà
đó là chỗ ở của ông bà nội.
Trên khoảnh sân sau nhà Tú bây giờ
có một cái nhà gạch nhỏ xíu
mái lợp tôn bà nhờ người xây
lên. Bên trong, một
góc có để bộ ván gỗ ngày
nào nội lót làm nắp che hầm trốn
pháo kích, một góc có vòi nước
và cái bếp xi măng trên để cái
lò gạch để nấu ăn, một góc
có cái tủ chạn chứa nầu niêu xoong
chảo, chén dĩa và cái bàn ăn hai
cái ghế, còn một góc thì có
cái giàn gỗ, trên đó có hai
cái hòm ông bà nội đặt người
ta làm, giờ cũng theo ông bà nội xuống
Sài Gòn. Bây giờ
còn gỗ tốt, đặt làm mấy cái
hòm, chứ mai mốt biết đâu được,
nội nói ... Bà nội dùng một tấm vải
bạt che hai cái hòm lại. Lúc đầu Tú
còn hơi sờ sợ khi vào bếp nhà nội
và thấy hai cái hòm những rồi dần
dà Tú cũng quen đi.
Cái nhánh cây mận ba em từ vườn
ở Bình Dương về trồng mấy năm
trước bây giờ đã thành một
cây mận khá lớn, cành lá xum xuê với
những chùm mận xanh ngọt lịm che phủ
nóc căn nhà nhỏ mái tôn này,
là những gì gọi lại hình ảnh
vườn trái cây ngày nào giờ chủ
cũ đã lìa xa.
Buổi sáng, ông nội hay ra ngồi ở
cái ghế ngoài sân, dưới gốc
cây mận, nhìn nắng chiếu qua những
tàng lá mận, nghe mấy con chim se sẻ
đùa vui chuyền từ cành này qua
cành kia, hót líu lo.
Ở góc sân có một cái chuồng
gà, ông bà nội nuôi một cặp
gà. Một góc nhỏ
tạm gọi là bình yên trong cuộc đời
đầy đảo điên biến động của
miền Nam
và của gia đình bé nhỏ của
Tú ...
***
Cô Ba trở thành người Việt tỵ
nạn sống ở nước ngoài, ba Tú đi
tù biền biệt, cô Năm cùng chồng
và các con ở một tỉnh miền Tây
đi vượt biên, bị bắt, ở tù,
được thả, đi vượt biên, bị bắt
tiếp, được thả. Sức khỏe của ông
nội ngày một yếu hơn, một chuyến
đi bộ từ nhà ra chợ để đi cắt
tóc là đủ để trái tim già nua
của ông nội cất tiếng than phiền rồi. Cách vài tháng,
bà nội đưa ông nội đi bác sĩ. Cách vài tháng,
bà nội lại đi thăm vợ chồng cô
Năm và các con, những cháu ngoại của
bà, hoặc là thăm ở trong tù, hoặc
là thăm sau khi ra khỏi tù và đang chuẩn
bị cho một chuyến vượt biên kế tiếp. Rồi vợ chồng cô
Năm và các con đi vượt biên
thành công, đến được một
hòn đảo bên Phi, rồi vài năm sau
đó được định cư bên Mỹ. Nỗi lo của bà nội
cho con, cho cháu bây giờ trải ra đến mấy
lục địa, mấy đại dương. Lo cho chồng, lo cho con, lo cho
cháu, bà nội có quá nhiều điều
để nghĩ suy.
Lâu lâu, bà nội lại đi ra chợ
Bà Chiểu buổi sáng sớm, đáp xe
đò về Bình Dương thăm miếng
đất trên gò đất đỏ và trở
lại Sài Gòn xế chiều hôm
đó. Có khi bà nội đem về một
mụt măng, có khi là trái mít tố nữ
cho chị em Tú. Thường thì bà nội
mang về một bó củi thật to để chụm
trong bếp.
Rồi thư của ba Tú từ một chốn
núi rừng xa xôi ở Yên Bái đến
nhà. Rồi dần dần
có phiếu gởi quà đi kèm với
thư. Bà nội cặm
cụi làm món tép mỡ ngào đường,
vo lại thành những viên tròn như
trái banh tennis để gởi cho ba. Thịt chà bông,
bánh mì phơi khô, ... những thức ăn
má Tú bỏ vào thùng đem ra bưu
điện gởi ba Tú, món nào cũng
có mồ hôi của má Tú, của bà
nội ở trong đó.
Mồ hôi, và cả nước mắt. Dần dà, má viết
thư cho ba nói bóng gió về sự đặc
biệt của những cái cùi bánh mì lẫn
trong gói bánh mì khô gởi cho ba để
ba không chia cho bạn bè trong tù. Trong những cái cùi
bánh mì, bà nội đã khéo
léo nhét tiền vào đó trước
khi phơi khô, nhìn bên ngoài không
phát hiện được. Trại không cho người
tù nhận tiền, nhưng oái ăm thay, nếu
ai có chút tiền thì có thể mua
được đồ cần dùng thông qua một
hệ thống buôn bán chui đem lại khó
nhiều lợi nhuận cho cán bộ quản
giáo !
Năm năm, bảy năm, mười năm ... Bao
nhiêu năm trời ba Tú bị giam ở trại
tù ngoài Bắc, bà nội không đi thăm
ba được.
Đường sá xa xôi, trắc trở, chỉ
có má Tú mới có sức khỏe đi
xếp hàng mua vé ở ga xe lửa, rồi ngồi
bó gối trên chuyến tàu Thống Nhất 3
ngày 3 đêm để ra đến ga Hàng Cỏ
ngoài Hà Nội, rồi đi xích lô gần
cả nửa ngày trời nữa mới vào đến
trại tù để thăm ba Tú được
một ngày, rồi lại lặp lại chuyến
đi như vậy để vào Nam. Không đi thăm con trai
được, nhưng bà nội luôn cố
tìm nghe đài VOA, đài BBC lúc
đêm khuya rồi sau đó nội sôi nổi
thuật lại cho chị em Tú, lòng nuôi hy vọng
một ngày nào đó những người tù
cải tạo được trao đổi, được
thả, được đi định cư ở nước
ngoài. Niềm hy vọng
đã bao lần muốn tắt nguội trong lòng
Tú, nghe bà nội nói, nhìn ánh mắt
bà nội, nghe tiếng nói bà nội,
cái niềm hy vọng đó lại bắt đầu
ngoi lên, ngoi lên ...
Mãi đến khi ba Tú được chuyển
vào một trại giam ở gần Long Khánh
thì bà nội mới đi thăm ba được. Để đi thăm con,
bà cụ già ba, bốn giờ sáng
đã phải ra đứng ở một góc
đường cùng con dâu và cháu nội
đợi chiếc xe chở người đi thăm
thân nhân học tập cải tạo ghé
qua. Xe chất đầy
người, chỗ ngồi đã chật lại
càng chật hơn với bao giỏ xách, bao
túi thức ăn đi kèm. Xe chạy đến gần
trưa thì đến cổng ngoài cửa trại,
người đi thăm chuyển qua ngồi xe lam chạy
trên những con đường đất gồ ghề,
lắc lư để vào khu thăm nuôi. Nơi một trong vô số
những cái bàn gỗ dài ở phòng
thăm nuôi, bà cụ già ngồi đối
diện đứa con trai duy nhất của mình, lần
đầu gặp lại sau mười năm xa
cách. Nỗi đau của
người con khi thấy má mình già nua hẳn
đi, ốm yếu thấy rõ, và nỗi đau
của người mẹ khi thấy con mình, người
tù không án không số gầy rộc,
đen sạm, xác xơ trong bộ đồ tù
xanh nước biển đã bạc phếch với
nắng mưa, đẩy cái xe cải tiến bằng
gỗ cọc cạch chở mấy cái giỏ
cói đựng đồ thăm nuôi đi trở
lại vào tù sau giờ thăm nuôi ngắn ngủi,
không biết nỗi đau nào cay xé lòng
nhiều hơn, bởi ai cũng dằn lòng không
để nước mắt rơi ...
Ba chuyển vào trại tù ở trong miền
Nam, nhưng chỉ có bà nội mới còn
đủ sức khỏe để đi thăm ba. Ông nội già yếu
không đi thăm ba được, chỉ viết
thư cho ba mà thôi.
Thư ông nội cho ba ngày một ngắn
hơn, chữ viết ngày xưa sắc gọn giờ
nét run hơn, dấu hiệu của một ngọn
đèn dầu sắp cạn. Bà nội bắt đầu
lo đến chuyện hậu sự, phóng to một tấm
hình của ông nội và lồng trong khung
kính, cất trong tủ.
Rồi bà nội về Bình Dương,
tìm người biết về phong thủy để
định chỗ bắt đầu chuẩn bị
xây mộ cho ông nội. Nhưng rồi bà nội
đau, đau nặng, phải vào nhà
thương. Cái
ngày khai nhát cuốc đầu tiên để
xây mộ cho ông nội, hóa ra ngày
đó là ngày nhà Tú đưa
bà nội hấp hối từ nhà thương về
để bà nội được gặp ông nội
lần cuối và để bà nội qua đời
ở nhà. Tú ngồi
sau xe Honda của một người bà con chạy tức
tốc từ Sài Gòn lên Bình Dương
ngày hôm đó để nhờ bà con họ
hàng trên đó giúp tìm người
đào mộ cho bà nội ở trên cái
gò đất đỏ, mảnh đất ông
bà nội còn giữ lại sau khi bán
nhà. Trên gò
đất đỏ đã có mộ của
bà cố, má của bà nội, mộ của
ông cậu Ba, em trai của bà nội, và mộ
của cô Hai, con gái lớn của bà nội,
giờ sẽ có một ngôi mộ mới,
ngôi một của bà nội Tú.
Mấy tuần sau đám ma của bà nội,
má Tú đi thăm nuôi ba Tú. Trong buổi trưa hè
nóng bức, dưới mái tôn của căn
nhà thăm nuôi, má Tú bổ một
trái cam cho ba Tú ăn.
Trái cam ngọt đem lại một chút sinh
lực cho ba sau một buổi sáng làm việc ở
ngoài rẫy, và tạo một cơ hội để
má báo cho ba tin chẳng lành sau đó.
- Anh vừa mới ăn trái cam cúng má
đó ....
Bà nội qua đời tháng ba năm
1987. Ba tháng sau
đó, trái tim già nua của ông nội ngừng
đập. Hai đám
ma của hai bậc sinh thành không lần nào
ba của Tú có mặt. Người tù cải tạo
chỉ nhận được tin má mình chết,
rồi nhận được tin ba mình chết một
thời gian sau khi đám ma đã xong xuôi. Em Ty đầu quấn
khăn tang ôm hình của bà nội, rồi
hình của ông nội, đi trước quan
tài. Trên gò
đất đỏ bây giờ có hai ngôi mộ
mới nằm cạnh nhau, mộ của ông bà nội.
Tháng chín năm 1987, ba của Tú
được thả. Buổi
tối tháng sáu năm 75 khi ba rời nhà
đi trình diện học tập cải tạo
có bà nội tiễn đưa ba đi, buổi tối
tháng chín năm 87 ba trở về chỉ gặp
lại hình của bà nội và ông nội
trên bàn thờ, cạnh hình của bà cố
và cô Hai. Không
bao giờ Tú quên được cái ngày
hôm đó, ngồi đợi với Ty trước
khám Chí Hòa cả ngày để rồi
đón được ba ra lúc chập choạng tối. Về đến nhà, ba
quỳ sụp trước bàn thờ của ông
bà nội, nói không ra tiếng và
khóc chẳng thành lời.
Năm 1991, gia đình Tú rời Việt Nam
đi định cư ở Mỹ diện HO. Mấy ngày trước
khi rời Việt Nam, cả nhà lên Bình
Dương thăm mộ ông bà nội lần cuối. Trước đó, ba về
Bình Dương và nhờ người bốc mộ
của cô Hai, đem hài cốt chôn sát
bên mộ của ông bà nội. Gần sáu mươi
năm đã qua, hài cốt theo lời ba kể cũng
không còn lại bao nhiêu, trong lớp tro bụi
chỉ còn lại mấy cái răng sữa của
con nít ...
Đám ma của ông bà nội, bà nội
đã dặn trước là sau khi hạ huyệt
thì đổ xi măng xuống phủ kín
hòm, thành ra bây giờ không thể đem
ông bà nội đi qua Mỹ cũng với gia
đình Tú được. Ba ngôi mộ nằm
sát nhau, mộ ông nội ở chính giữa,
mộ bà nội bên trái, mộ cô Hai
bên phải. Từ
trên gò đất đỏ, Tú nhìn thấy
nhà cũ của ông bà nội qua lớp
hàng rào, những hàng cây sa-bô-chê
vẫn còn chạy dọc theo hiên nhà. Nhà đã đổi
chủ. Gia đình
Tú không thể ghé vào thăm ngôi
nhà đó được nữa, chỉ còn
có thể đứng nhìn từ phía xa xa ...
Cuộc sống ở xứ người bắt
đầu với bao gian nan, bận rộn, lo âu. Năm nào ba má cũng
làm đám giỗ cúng ông bà nội,
tháng ba giỗ bà nội, tháng sáu giỗ
ông nội. Chị em
Tú có khi nhớ đến ngày đám giỗ,
có khi quên, còn ba Tú thì bao giờ cũng
nhớ. Đến
lúc chị em Tú có gia đình, dọn ra
riêng, gần đến ngày đám giỗ
ông bà nội thì ba email nhắc nhở.
Cứ bảy năm một lần, ve xuất hiện
thật nhiều ở vùng Washington, DC. Mùa hè đi bộ từ
nhà ra trạm metro ngang qua một khu vực rợp
cây cao, nghe tiếng ve kêu vang trời, Tú chợt
nhớ đến những con ve trên nhà nội
vô cùng. Cái nắng
mùa hè chói chang ở Mỹ gợi cho Tú
nhớ những trưa hè oi bức ở Bình
Dương ngày nào, có ông nội
làm việc ở ngoài vườn mồ hôi
chảy ròng ròng trên trán, có tiếng
rựa của ba dọn cây, chặt cành nghe chan
chát ở xa xa, có bà nội và má nấu
đồ ăn thơm phức trong cái bếp cạnh
cây mận cao ngất ngưởng, có chị em
Tú chạy chơi hết sân trước đến
sân sau lấy rổ xúc cá dưới
mương, cầm vợt đuổi bướm trong
vườn, hay ngồi đọc Tây Du, Phong Thần,
Tam Quốc Chí vừa nhìn những hoa nắng lung
linh qua tàng mấy cây mận ở trong sân ...
Nhà Tú có một mảnh đất nhỏ
ở phía sau. Chỉ
việc diệt cỏ dại, giữ cho cỏ mọc xanh
tốt trên một mảnh đất nhỏ xíu
xiu là cả một vấn đề đối với
Tú. Trồng mấy luống
hoa, phân bón mua cả bao dễ dàng, nước
tưới thừa thãi, Tú vẫn không
tài nào giữ cho mấy bụi hoa được
tươi tốt bởi Tú không chăm làm
vườn, mấy ngày mới nhớ mở cửa
sau xịt nước tưới hoa tưới cỏ cho
lương tâm đỡ nhức nhối. Trồng thử một
dây dưa, trái dưa duy nhất Tú có
được chỉ nhỏ như trái banh tennis,
đèo đuột không lớn nổi. Trồng mấy cây
cà chua, cuối cùng Tú chỉ có mấy
trái cà chua nửa xanh nửa đỏ đến
sóc cũng chê chẳng thèm ăn. Nhiều lúc Tú nhớ
về Bình Dương, về khu vườn trái
cây của ông bà nội, rồi tự hỏi
làm sao ông bà nội có thể chăm
sóc cho vườn trái cây được
tươi tốt đến như vậy, khi nước
phải lấy từ giếng và xách từng
thùng đi tưới cho vô số cây trong
vườn, còn phân bón đâu phải dồi
dào như ở Mỹ chạy chút xíu ra chợ
mua bao nhiêu bao cũng có đâu.
Mùa nắng, buổi sáng khi đi bộ từ
nhà đến trạm metro trên con đường
nhỏ uốn khúc giữa hai hàng cây, Tú
lắm khi nhớ đến những cái cây
trên vườn nhà nội, những bông hoa nắng
lung linh trên mấy tàng lá của cây mận
và nhảy múa trên cái sân xi măng
có chút rêu xanh, mỗi khi gió xào xạc
thổi qua. Mùa
mưa, Tú bồi hồi nhớ đến tiếng
mưa gõ cồm cộp trên mái tôn
nhà nội, nhớ đến dòng nước chảy
như một dòng sông nhỏ từ cái
máng xối hứng nước mưa ở nóc
nhà xuống cái lu cạnh bếp, nhớ đến
mùi hơi đất nồng nồng bốc lên từ
vườn nhà nội sau cơn mưa. Lái xe, bất chợt
đâu đó Tú nhìn thấy một bụi
Hydrangea bông trổ màu xanh da trời, hồng,
tím nhạt, Tú lại nhớ đến những
bông hoa y như vậy ở vườn nhà nội
dạo nào.
Bây giờ sống trong thành phố náo
nhiệt người và xe, ngày ngày lái
xe hơi đi qua những xa lộ thênh thang, ngang qua những
tòa nhà cao ngất trời, những con đường
tấp nập quán xá với bao ánh
đèn màu quảng cáo, bao siêu thị rộng
mênh mông bán đủ thứ quần áo,
nữ trang, đồ dùng ..., giữa những ồn
ào của chốn đô thị phồn hoa,
Tú nao nao nhớ về một không gian êm ả,
bình yên ngày nào của nhà ông
bà nội. Nao nao nhớ
và mơ ước được quay về nơi
đó, một ước mơ thật quá đỗi
xa vời ...
Bảy dollars một lb măng cụt tươi, ngọt,
ngon lắm đó chị.
Cô bé bán hàng chào mời. Trời ạ, bảy dollars
cho chưa tới nửa ký-lô măng cụt, mắc
cắt cổ, Tú thầm nghĩ trong đầu. Nhưng rồi Tú nhắc
một túi măng cụt lên, đi đến quầy
trả tiền. Mười
mấy năm ở Mỹ, gặp mặng cụt
đóng hộp thì nhiều, chưa bao giờ
Tú gặp mặng cụt tươi như vầy. Mắc thì mắc,
Tú vẫn mua, bởi hôm nay Tú sẽ đi qua
nhà em Ty. Ba đang ở bên nhà em Ty. Ông nội ở Florida lên
chơi với bé Bi, con của bố Ty, cháu
đích tôn của ông nội.
Tú mua măng cụt, mua nửa trái mít,
rồi ghé qua một tiệm khác. Mấy trái măng cụt
gợi cho Tú một ý kiến: Tú sẽ cố tìm
mua những món ăn giống như những món
ăn ông bà nội và gia đình Tú
ăn ngày nào ở Bình Dương. Tú mua thịt quay, mua
bánh hỏi tẩm mỡ hành, mua chai nước
mắm ớt pha sẵn, mua bánh bò, bánh da lợn,
mua chè đậu.
Không có bánh thuẫn, đành chịu
vậy. Tú qua một
tiệm nữa, tìm măng tươi để
làm món măng xào tép. Tiệm không có
măng tươi, chỉ có măng xắt lát
trong hộp, hay mấy miếng măng cắt sẵn,
ngâm trong mấy cái thau nhựa. Măng loại này,
Tú biết, xào lên không có cái nếm
dòn dòn và cái vị ngọt thanh thanh của
măng tươi. Tú
đi qua một tiệm nữa, cũng không có
măng tươi. Tạt
qua một tiệm khác để mua món mì
xào cho bé Bi, Tú thấy tiệm có
bán bắp chuối xào. Tú mua một hộp bắp
chuối xào. Bắp
chuối tươi, xào chay, Tú ăn và thấy
thích, chắc là Ty và ba cũng vậy,
Tú nghĩ. Rồi
Tú đi qua tiệm bánh mì thịt, mua mấy
ổ bánh mì "pâté ham không bỏ
rau không bỏ ớt" cho bé Bi.
Ngang qua tiệm bán DVD, Tú ghé vào
xem có DVD của Paris by Night hay Asia mới không. Tiện thể, Tú
nhìn lướt qua mấy cái quầy bán DVD
về du lịch ở Việt Nam, và thấy có mấy
cái DVD về lễ hội chùa Bà ở
Bình Dương, Tú mua một cái. Chùa Bà ở
Bình Dương, nhớ ơi là nhớ, quên
sao được.
Chùa Bà, cái ngôi chùa nhỏ
xíu mà năm nào lễ hội người ta
đi đông vô số kể. Ngôi chùa đó
cách nhà nội có chừng 1 cây số
mà thôi, chị em Tú và bạn bè mấy
năm trước khi đi Mỹ có đi lên
đó để xem lễ hội và xin lộc. Xin bà một trái
quít để lấy hên làm ăn, lễ hội
sau đó trả lại bà hai trái, bạn Tú
nói với Tú như vậy trong khi xếp
hàng như cá mòi hộp giữa bầu
không khí khói nhang dày đặc đến
mấy cái cửa sổ để xin lộc. Chiều đến, cả
nhóm đứng xếp hàng cố ngẩng cổ
xem lễ cộ Bà, đám rước có mấy
đoàn lân múa dẫn đường,
có những cô bé tóc thắt hai trái
đào cầm lồng đèn, những diễn
viên hóa trang thành Đường Tăng,
Tôn Hành Giả, Bát Giới và Sa Tăng
đứng trên xe diễn hành, rồi những
cô gái mặc đồ như công chúa
trong mấy bộ phim Tàu đi diễn qua, rồi
kèn, rồi trống, rồi cờ xí, rồi kiệu
hoa trên có tượng Bà mặc áo gấm
đeo đủ thứ đồ trang sức được
rước đi. Buổi
tối vô số người đi Honda chạy về
Sài Gòn, nhiều người mua cây nhang
dài cả thước mang về, trên đường
buổi tối đầy những đốm lửa nho nhỏ,
lửa từ những cây nhang cháy từ từ suốt
đường chạy từ Bình Dương về
Sài Gòn vẫn chưa tàn quá phân nửa.
Chùa Bà ở Bình Dương, ngôi
chùa này chị em Tú đến thăm mấy
lần, còn ba, sau khi ra tù, những lần về
Bình Dương, có bao giờ ba ghé thăm
Chùa Bà ? Câu hỏi này, Tú không
có lời đáp.
***
Từ Eden Shopping Center lái xe đến nhà
em Ty mất khoảng 45 phút. Đến nhà Ty, Tú
khệ nệ xách mấy cái túi nặng trĩu
thức ăn đi vào nhà. Ba từ trong nhà đi ra,
hỏi Tú xem còn gì trong xe không để
ba phụ con. Tú
nhìn ba, hơn nửa năm rồi Tú mới gặp
lại ba sau khi ba về Florida.
Nhà Gái Út gần biển, cuối tuần
cả nhà hay ra biển chơi, chắc có lẽ
vậy mà da dẻ ba có vẻ rám nắng
hơn hồi ở trên này. Vào nhà, Tú lấy
đồ ăn trong mấy cái túi ra. Con có mua măng cụt
tươi nè ba, Tú khoe với ba, chút nữa
ba với con ăn nghe ba.
Để ba xẻ mít, ba nói với Tú.
Tú bày thịt quay, bánh hỏi ra dĩa,
đổ nước mắm vào chén. Ồ, quên mua rau sống rồi,
Tú sực nghĩ. Mở
tủ lạnh nhà Ty, may quá, có trái
dưa leo và cải xà lách. Tú rửa rau, cắt
dưa leo, rồi mời ba ăn trưa với
mình. Vợ chồng
Ty đi làm, hôm nay Ty về sớm, cỡ ba bốn
giờ gì đó Ty sẽ ghé đón
bé Bi ở vườn trẻ, ba nói với
Tú. Tú gật
đầu. Ở Mỹ,
hôm nay người này nghỉ thì người
khác đi làm, khó mà kiếm được
ngày họp mặt gia đình vô cùng. Như hôm nay, Tú
được nghỉ, nhưng chồng Tú thì
đi làm. Ty về
nhà sớm, nhưng vợ Ty thì làm đến
9 giờ tối.
Tú ngồi ăn trưa với ba. Ba ăn bánh hỏi với
thịt quay ngon lành.
Tú mời ba ăn thử món bắp chuối
xào chay mua ở Eden. Ba ăn được
không ba, Tú hỏi, và thấy vui vui khi thấy
ba gắp thêm bắp chuối xào rắc đậu
phộng vào dĩa mình. Rồi Tú sực nghĩ
ra là mình quên mua món cơm rượu ở
Eden cho ba, lần sau, tuần sau vậy, Tú tự nhủ.
Ăn trưa xong, Tú mời ba xem cái DVD về
Chùa Bà ở Bình Dương. Ba với Tú ngồi
xem. Ba nói với
Tú: "Hồi nhỏ,
ba đi học ở trường nam tiểu học ở
gần Chùa Bà."
Cái trường đó bây giờ
không còn nữa, nhưng nó vẫn nằm
trong ký ức của ba Tú. Xem được chừng nửa
tiếng, ba nói với Tú là ba hơi mệt,
Tú cứ coi tiếp tục đi, ba cần phải
nghỉ một lát, rồi ba đi lên trên lầu,
để Tú ngồi lại một mình. Tú nhìn theo dáng
ba bước đi chầm chậm, mái tóc ba bạc
trắng, lòng Tú nhói lên một
cái. Còn bao
nhiêu kỷ niệm về Bình Dương đang
trở về trong ký ức của ba, hở ba ? Tú thầm hỏi trong
lúc nhìn những cảnh về Bình
Dương loang loáng trên màn hình TV. Tú cũng đang da diết
nhớ Bình Dương, nhớ ông bà nội,
nhớ những chuyến về nhà nội ngày
nào đây ... Tú tắt cái DVD, không
coi nữa.
Vài tiếng đồng hồ sau thì Ty
và bé Bi về đến nhà. Bé Bi chạy vào
nhà, chào Tú rồi đi kiếm ông nội. Ty nhìn thức ăn
trên bàn, rồi nhìn Tú, cười. Lần nào chị Tú
qua cũng có đồ ăn cho tụi em hết, Ty
nói. Để ba lo cho bé
Bi, Ty đi ăn đi con, ba nói. Ông nội đi lấy
bánh mì thịt Tú mua cất trong tủ lạnh
ra, nướng bánh mì lại cho dòn để
cho bé Bi ăn. Bé
Bi vừa ăn bánh mì thịt Eden, vừa bi
bô kể chuyện đi học ở trường,
chuyện đi field trip được cô giáo dẫn
đi coi xưởng làm kem và được
ăn kem mấy mùi khác nhau cho ông nội
và cô Tú nghe.
Ty lấy bánh hỏi, thịt quay vào dĩa,
rưới nước mắm ớt, gắp thêm mấy
gắp bắp chuối xào, ăn ngon lành. Chốc nữa ăn xong
có măng cụt và mít ăn tráng miệng
nha Ty, Tú nói. Ty
nhìn mấy dĩa thức ăn trên bàn,
nhìn mấy cái bánh bò, bánh da lợn
trên dĩa, rồi nói với Tú "Mấy
món ăn làm em nhớ đến đồ ăn
trên nội quá ..."
Bingo !!! Vậy
là Ty nhớ đến nội, nhớ đến những
lần về nội, nhớ đến Bình
Dương, vậy là Tú đã thành
công rồi, Tú thầm nghĩ trong đầu. Nếu Ty nhớ, tức
là ba của Tú và Ty cũng nhớ, Tú
nghĩ.
Tú bật cái DVD chiếu cảnh lễ hội
Chùa Bà ở Bình Dương cho Ty coi. Vừa coi, Ty vừa hồi
tưởng lại những lần đi lễ hội Chùa
Bà với Tú, chen lấn từ con đường
nhỏ dẫn vào chùa hai bên đường
đầy người ngồi bán nhang, hoa quả, giấy
tiền vàng bạc, chen lấn để được
cắm mấy cây nhang gần bàn thờ của
Bà, chen lấn để xin trái quít để
có lộc làm ăn may mắn, chen lấn để
ra khỏi chùa, chen lấn để coi lễ hội,
chen lấn để chạy xe đi về buổi tối,
Ty vừa hồi tưởng vừa cười. Tú nghe Ty nói, nghe Ty tả
lại, thấy tức cười quá, cũng cười
theo. Tú nhìn
thoáng qua ba, ba ngồi ở góc bàn phía
xa xa nghe bé Bi nói chuyện, nhưng chốc chốc
lại nhìn về cái màn hình TV chiếu
cảnh lễ hội ở Bình Dương.
Chị nhớ ông bà nội, nhớ
Bình Dương, Tú nói với Ty. Em cũng vậy, Ty nói. Bé Bi còn nhỏ
quá, vài năm nữa Bé Bi lớn hơn chắc
vợ chồng em và bé Bi sẽ về Việt Nam
một chuyến, Ty nói, cho bé Bi nó biết Việt
Nam. Em mong có ngày về Bình Dương
thăm mộ ông bà nội, Ty nói với
Tú. Chị cũng vậy,
Tú nói.
Mộ ông bà nội, năm ngoái có
mấy người bà con từ Đan Mạch về
Bình Dương viếng mộ ông bà nội,
rồi chụp hình, gởi cho ba Tú, ba có cho
chị em Tú coi. Mấy
ngôi mộ của ông nội, bà nội
và cô Hai vẫn nguyên vẹn, chỉ có
điều chỗ để trồng hoa trên nắp mộ
không có hoa tươi.
Cái gò đất đỏ ngày nào
bà nội còn giữ lại sau khi bán căn
nhà, khi đi Mỹ ba Tú gởi lại cho mấy
người bà con trên Bình Dương
trông coi, giờ có thêm mấy ngôi mộ nữa
trên đó, mộ của mấy người
bà con trên đó.
Chiều xuống, Tú chào ba để đi
về nhà mình.
Ba, Ty và bé Bi đứng ở cửa
nhìn Tú ra xe. Tú nhìn lại, ba thế hệ
của gia đình Tú đang đứng
đó. Tú muốn
quay trở lại, nói với ba là con cám
ơn ba đã chở chúng con về nhà nội
trên Bình Dương những dịp cuối tuần
trong bao năm trời, để bây giờ, nơi
đất khách quê người, chúng con
có một cố hương để mà hồi
tưởng, để mà ước mà mơ
được trở về, nhưng Tú nghẹn lời,
không nói được. Bình Dương, cố
hương, đêm nay sẽ có mấy người
quay quắt nhớ đến Bình Dương
đây ?
KAREN N. NGUYEN
(Bai Chuyen)