Áo Liền Quần
(Tân. 253)
Sau bài viết về cái áo jacket, bỉ
nhân nằm gác chưn lên
trán suy nghĩ mấy đêm liền, không hiểu
bố già nào là người đầu
tiên nghĩ ra cái áo Phi công cho nó
dính liền vô quần như vậy (?) Mà phẹc-ma-tuya
gắn tùm lum
chỗ nào cũng có, để đựng
cái chi mà nhiều như rứa, trong khi tiền
thì không có trong túi, cứ lãnh
lương rồi là nó đi đâu mất
tiêu.
Áo liền quần thì tiện
lợi đâu không thấy, còn phiền
hà ... ôi thôi, khối chuyện cười ra
nước mắt.
Cái phiền đầu tiên là sau khi
lãnh áo bay xong, phần lớn phải mang đi sửa
ngoài cổng phi trường mới mặc được
(Mỹ may theo size Mỹ, mà dân mình hầu hết
là dế ốc tiêu, cho dù KQ có tuyển
lựa cho lắm cũng không được mấy
người cao khoảng 6 feet). Bộ trây-di sửa hết
có năm trăm thì bộ đồ bay tốn cả
ngàn, mà không phải thợ nào cũng
dám nhận, sửa nó khó "dàn trời
mây" chớ đâu phải chuyện chơi,
không thạo mà dám sửa, lúc mặc thử,
coi nó dúm dó, chủ tiệm may phải mua
đền bộ khác là lỗ vốn thấy
bà nội.
Đồ bay làm bằng vật liệu quá
tốt, nhưng khi sửa rồi, sợi chỉ của tiệm
may VN thuộc loại "Made in Cholon" cho nên mặc
được ít tháng, giặt độ mấy
chục lần là chỉ coi mòi đã bị
mục, anh cu nào mập mập, sổ sữa, hay
cái bụng tròn tròn, nhảy đu lên
cái tail skid của trực thăng UH1 mà check tail
rotor, thì thường nghe cái "xoạc"
và thôi rồi ... lòi cả xì líp ra
ngoài ! Lúc đó chạy về thay thì sợ
trễ phi vụ, mà để nguyên vậy
thì trưa đó đành nhịn
đói, chứ không thể đi ra tiệm ăn
cơm mà cái mông phơi ra ngoài nắng
gió, e làm mất mặt Quân chủng, nhưng
thường thì nhờ bạn bè mua dùm
khúc bánh mì gặm đỡ, chớ từ
sáng đến chiều mới "dzu-lu Đống
Đa-Non Nước" (về Đà Nẵng)
thì chịu sao nổi.
Điều phiền thứ hai là phía trong
không thể nào mặc quần đùi hay
boxer, mà bắt buộc phải là quần xì
hiệu Fruits of the Loom của Mỹ, nếu không
thì cây "súng nhỏ" nằm quẹo
bên nào, người ta nhìn thoáng qua cũng
thấy liền. Kẹt một điều là hồi
đó tuổi thanh niên, lúc nào "đạn
cũng lên nòng" nên trông càng
quái đản ! Nhiều
lúc đứng trước các cô, mắc cở
"muốn chớt" luôn. Còn mấy
cô không biết trong lòng nghĩ sao, chỉ thấy
mặt mấy cổ đỏ rần rần, mắt long
lanh quay nhìn đi chỗ khác !
Hồi đó có một Đại Sư Phụ
chỉ mánh cho đàn em như vầy nè:
-Tụi bay lấy một cộng lông gà, nếu
nhà không có nuôi gà thì bứt ở
cây chổi lông gà một cộng vừa vừa,
tước bớt hai bên đi, chỉ để
phía đầu mút thôi, rồi thủ sẵn
trong túi áo, nếu "thằng nhỏ có
làm khổ thằng lớn" thì cứ lấy
cộng lông gà ra, se se, ngoáy ngoáy lỗ
tai kêu rột rột chừng 10 giây thôi
là "cơ bẩm của cây mini-gun" sẽ trở
về vị trí stand-by liền một khi.
Còn điều phiền này nữa,
không biết có phải là điều
chót hay chưa: Khi đi tiểu thì dễ rồi,
nhưng đi cầu mới là đại phiền phức,
đúng là đại (bất) tiện.
Trước hết, nếu trực
thăng đang đi hành quân mà xuống LZ. nào đó thì phải cởi
cái áo giáp nặng hơn chục ký ra, cởi
áo lưới, cởi dây đeo súng, cởi
áo jacket, sau đó cởi phẹc-ma-tuya, cởi trần
ra, hai tay
túm gọn từ cổ áo với 2 tay
áo mà lòn xuống háng rồi kéo về
phía trước, sau cùng tuột quần
xi-líp xuống mà ung dung hưởng đệ tứ
khoái. Khi xong rồi, phải ở tư thế "nhảy
cóc" - move ra chỗ khác cho an toàn, chứ
không thôi lỡ tay làm rớt cổ áo xuống
ngay "đống của quí" thì dính
tùm lum tà la, thúi um lên, tụi nó
không cho trèo lên tàu bay đâu, mà
đang hành quân xung quanh toàn lùm bụi, lấy
nước đâu ra mà giặt rửa
?
Chính vì thế mà nhiều người
đi mua đồ Nomex của Trực Thăng Mỹ
mà bận, quần áo rời nhau, chống lửa,
dễ giặt, nhiều khi kẹt quá, giặt xong chừng
nửa tiếng đã khô ... và túi phẹc
ma tuya thì cũng có đủ mọi nơi, muốn
nhét gì thì nhét và nhất là
giá lại rẻ hơn đồ bay KQ. Với bộ
đồ Nomex khi cần đi cầu, đồ lề
phía trên cứ để nguyên xi, chỉ cần
tuột phía dưới mà thôi, đang nửa
chừng mà bị pháo kích, nhậm lẹ
chùi sơ rồi kéo lên mà chạy vẫn
oai phong chán, chớ mặc đồ liền quần,
giây súng tháo ra rồi mà đạn
pháo nổ tùm lum, súng ống chưa kịp
đeo vô, bị pháo văng mất súng
thì về biết ăn nói làm sao với mấy
ông Phòng An Ninh KQ.
Hồi năm một ngàn chín trăm
sáu mí ... tôi đang học Trung học ở
quận Kiên Tân, có ông Râu Kẽm
ghé Quận đường, tôi thấy hai ông
bà này mặc đồ bay đen đẹp lắm,
cả 2 Phi Hành Đoàn trực thăng cũng
áo bay đen, có khăn phu-la tím quấn cổ
coi như người ở trên tiên giới.
Tôi dựng xe đạp vô gốc
cây, lấy cặp táp kê đít, ngồi
trên đám cỏ gà bên lề đường
cả tiếng đồng hồ để ngắm họ,
lòng ước ao sau này mình cũng được
mặc bộ đồ y như vậy. Cầu thì được, ước
thì thấy. Sau này vào KQ tôi mới
biết, khoác phi bào là cận kề cái
chết, như ở quê tôi Kinh 5 - Rạch Giá
có 7 người vào ngành phi hành, mà
chỉ trong 6 năm trời đã chết hết 3
người, đó là Th/úy
Thắng hoa tiêu UH1; Th/úy Hiên quan sát
viên L19 và Th/sĩ Chiêm cơ phi H34.
Mặc phi bào như đã
nói ở trên, tiện lợi đâu không
thấy, mà mặc vô rồi lắm chuyện
nhiêu khê phiền phức vô cùng.
Ngày xa xưa đó, KQVN không có nữ
phi công, chứ bây giờ ở xứ Mỹ
này có thiếu gì, như cô Jennifer cũng
người gốc Việt mình đó, cô
là Đại Uý lái F15 oai kể gì,
nhưng rất bất tiện cho nữ phi công ngay cả
khi đi tiểu tiện, cũng phải cởi hết ra
(lòn cái áo dưới háng mà
kéo ra đằng trước như tôi
đã tả ở trên).
Tôi không phải là designer áo quần,
nhưng tôi nghĩ nếu người ta làm
cái phẹc-ma-tuya chính của áo bay dài
hơn, nó không ngừng ngay tại "Ngã ba
chú Ía" mà vòng tuốt luốt ra
phía sau lưng khoảng 2 gang nữa, thì có lẽ
sự bất tiện đã kể ở trên sẽ
không còn.
Nếu sáng kiến này đưa lên tới
Bộ Quốc Phòng Mỹ, coi chừng tôi lại
được đăng lên báo, thưởng cả
huy chương lẫn tiền mặt chứ chả chơi !
TÂN.253
(Lưu Linh Giang Tử sưu tầm và
chuyển)