Những bài thơ bất
hủ của Tô Thùy Yên
Tô Thùy Yên tên thật là Đinh
Thành Tiên sinh năm 1938 tại Gò Vấp, Gia
Định, học qua Petrus Ký và Đại Học
Văn Khoa Sài Gòn cấp bậc Thiếu Tá
trong quân đội Miền Nam trước 1975. Tô
Thùy Yên lập gia đình với vợ
chánh là bà Huỳnh Diệu Bích.
Nhà thơ còn có thời gian chung sống
và có mấy con với nhà văn nữ Nguyễn
Thị Thụy Vũ. Sau 1975 Tô Thùy Yên ở
tù gần 13 năm. Cùng bà Hùynh Diệu
Bích sang Mỹ theo diện cựu tù nhân
chính trị. Hiện đang cư ngụ tại Houston
Tô Thùy Yên, Mai Thảo, Thanh Tâm Tuyền,
cùng với các họa sĩ Duy Thanh, Ngọc Dũng,
là những người nòng cốt của
nhóm Sáng Tạọ Một nhóm sáng
tác đã từng được biết đến
với phong trào khai sinh “Thơ Tự Do”
trên văn đàn Miền Nam vào thập
niên 1960.
Cả hai tập thơ Tuyển Tập Thơ
Thùy Yên (1995) và Thắp Tạ (2004) đều
được xuất bản ở Hoa Kỳ sau khi
ông đi tỵ nạn chính trị tại quốc
gia này vào năm 1993.
***
Tàu đêm
Tàu đi. Lúc đó, đêm vừa
mỏi.
Lúc đó, sao trời đã ngủ
mê.
Tàu rú. Sao ơi, hãy thức dậy,
Long lanh muôn mắt tiễn tàu đi.
Thức dậy, những ai còn sống
đó,
Nhìn ra nhớ lấy phút giây này.
Tàu đi như một cơn giông lửa
Cuồn cuộn sao từ ống khói bay.
Cảnh vật mơ hồ trong bóng đêm
Dàn ra một ảo tượng im lìm.
Ủ ê những ngọn đèn thưa thớt,
Sáng ít làm đêm tối tối
thêm.
Bến cảng, nhà kho, những dạng
cây…
Chưa quen mà đã giã từ ngay.
Dẫu sao cũng một lần tan hợp,
Chớ tiếc nhau vài cái vẫy tay.
Toa nêm lúc nhúc hồn oan khốc,
Đèn bão mờ soi chẳng rõ ai.
Ta gọi rụng rời
ta thất lạc.
Ta còn chẳng đủ
nửa ta đây.
Người bạn
đường kia chắc chẳng ngủ.
Thành tàu sao chẳng
vỗ mà ca ?
Mai này xô giạt
về đâu nữa ?
Đất lạ ơi,
đừng hắt hủi ta !
Đất lạ, người
ta sống thế nào ?
Trong lòng có
sáng những trăng sao,
Có buồn bã
lúc mùa trăn trở,
Có xót
thương người qua biển dâu ?
Tàu đi như một
cơn điên đảo,
Sắt thép kinh
hoàng va đập nhau.
Ta tưởng chừng
nghe thời đại động
Xô đi ầm ĩ
một cơn đau.
Ngồi đây giữa
những phân cùng bụi
Trong chuyển dời xung
xát bạo tàn,
Ta trở thành than,
thành súc vật.
Tiếng người e cũng
đã quên ngang.
Ta nghe rêm nhói
thân tàn rạc,
Các thỏi
xương lìa đụng chõi nhau.
Nghe cả hồn ta bị
cán nghiến
Trên đường
lịch sử sắt tuôn mau.
Dường như ta chợt
khóc đau đớn.
Lệ nóng cường
toan cháy ruột gan.
Lệ chảy không
ra ngoài khóe mắt.
Nghẹn ngào đến cả tiếng than van.
Giá ta có được một hơi thuốc,
Dẫu chỉ là hơi thuốc mốc
thôi.
Để phả cho hồn ấm tỉnh lại,
Để nghe còn sự sống trên môi.
Ta nhớ dăm ba hình ảnh cũ,
Lờ mờ như nhớ lại tiền thân.
Đời ta khi trước vui vầy thế
Bỗng thảm thương nghìn nỗi
ngói tan.
Đem thân làm gã tù lưu xứ,
Xí xóa đời ta với đất trời,
Ngàn dặm lìa tan tình cố cựu,
Bàng hoàng thân thế cụm mây
trôi.
Đã mấy năm nay quằn quại
đói,
Thèm ăn như đứa trẻ con nghèo.
Mẹ ơi, con nhớ thời thơ dại,
Nhớ miếng ăn mà mẹ chắt chiu.
Liệu còn một bữa cơm đầm ấm
Bên ánh đèn đoàn tụ vợ
con,
Chia xẻ chút tình cay mặn cũ,
Miếng không ngon cũng lấy làm ngon.
Tàu đi khoan xoáy sâu đêm
thép,
Tiếng nghiến ghê người, thác lửa
sa.
Lịch sử dường như rất vội
vã.
Tàu không đỗ lại các ga qua.
Ô, những nhà ga rất cổ xưa,
Dường như ta đã thấy bao giờ.
Đến nay, người giữ ga còn đứng,
Đèn bão đong đưa chút
sáng mờ.
Tàu qua những ruộng đồng châu thổ.
Hiu hắt làng xa mấy chấm đèn.
Đêm ở nơi đây buồn lặng lặng.
Cái buồn trải nặng mặt bằng
đen.
Hỡi cô con gái trăng mười bốn,
Đêm có nằm mơ những hội
xuân,
Đời có chăng lần cam dối mẹ,
Nhớ thương nào giấu thấm vành
khăn ?
Có lúc tàu qua những chiếc cầu
Sầm sầm những nhịp động đều
nhau.
Dưới kia con nước còn thao thức
Bát ngát dềnh lên bãi sậy sầu.
Có lúc tàu qua những thị trấn
Mà đêm đã gói lại im
lìm.
Tàu qua, âu cũng
là thông lệ,
Nên chẳng ai buồn
hé cửa xem.
Ôi những nỗi sầu
vô dạng ấy
Gọi ta về với
những đêm vui …
Ở đâu
đèn sáng như châu ngọc,
Đường phố
người chen chúc nói cười.
Ở đâu mộng
ảo vườn sao tụ,
Yến tiệc bày
trong những khóm cây.
Ta rót mừng em ly
rượu đỏ …
Mà thôi, chớ
nhớ nữa, lòng ơi.
Mà thôi, hãy
nuốt lệ còn nghẹn,
Tỉnh thức,
lòng ơi, nhìn tận tường
Thời đại
đang đi từng mảng lớn,
Rào rào những
cụm khói miên man.
Người bạn
đường kia chắc vẫn thức,
Mong tàu đi đến
chỗ đêm tan,
Có nghe lịch sử
mài thê thiết
Cho sáng lên đời
đã rỉ han.
Tàu ơi, hãy kéo
còi liên tục
Cho tiếng rền vang dậy
địa cầu,
Lay động những tầng
mê sảng tối …
Loài người,
hãy thức, thức cùng nhau.
1980
Ta về
Tiếng biển lời
rừng nao nức giục
Ta về cho kịp
độ xuân sang.
Ta về - một
bóng trên đường lớn.
Thơ chẳng ai
đề vạt áo phai …
Sao vẫn nghe
đau mềm phế phủ ?
Mười năm,
đá cũng ngậm ngùi thay.
Vĩnh biệt
ta-mười-năm chết dấp
Chốn rừng
thiêng ỉm tiếng nghìn thu.
Mười năm,
mặt sạm soi khe nước,
Ta hóa thân
thành vượn cổ sơ.
Ta về qua những
truông cùng phá,
Nếp trán
nhăn đùa ngọn gió may.
Ta ngẩn ngơ
trông trời đất cũ,
Nghe tàn
cát bụi tháng năm bay.
Chỉ có thế.
Trời câm đất nín.
Đời im
lìm đóng váng xanh xao.
Mười năm,
thế giới già trông thấy.
Đất bạc
màu đi, đất bạc màu …
Ta về như
bóng chim qua trễ
Cho vội vàng
thêm gió cuối mùa.
Ai đứng
trông vời mây nước đó,
Ngàn năm
râu tóc bạc phơ phơ.
Một đời
được mấy điều mong ước ?
Núi lở
sông bồi đã lắm khi …
Lịch sử
ngơi đi nhiều tiếng động,
Mười năm,
cổ lục đã ai ghi ?
Ta về cúi
mái đầu sương điểm,
Nghe nặng từ
tâm lượng đất trời.i.
Cám ơn hoa
đã vì ta nở.
Thế giới vui
từ mỗi lẻ loi.
Tưởng tượng
nhà nhà đang mở cửa,
Làng ta, ngựa
đá đã qua sông,
Người đi
như cá theo con nước,
Trống ngũ
liên nôn nả gióng mừng.
Ta về như
lá rơi về cội.
Bếp lửa
nhân quần ấm tối nay.
Chút rượu
hồng đây, xin rưới xuống,
Giải oan cho cuộc
biển dâu này.
Ta khóc tạ
ơn đời máu chảy
Ruột mềm
như đá dưới chân ta.
Mười năm
chớp bể mưa nguồn đó,
Người thức
nghe buồn tận cõi xa.
Ta về như hạt
sương trên cỏ
Kết tụ sầu
nhân thế chuyển dời.
Bé bỏng cũng
thì sinh, dị, diệt.
Tội tình chi
lắm nữa, người ơi !
Quán dốc
hơi thu lùa nỗi nhớ.
Mười năm,
người tỏ mặt nhau đây.
Nước non
ngàn dặm, bèo mây hỡi,
Đành uống
lưng thôi bát nước mời.
Ta về như sợi
tơ trời trắng
Chấp chới
trôi buồn với nắng hanh.
Ai gọi ai đi
ngoài quãng vắng ?
Phải, ôi
vàng đá nhắn quan san ?
Lời thề truyền
kiếp còn mang nặng
Nên mắc
tình đời cởi chẳng ra.
Ta nhớ người
xa ngoài nỗi nhớ.
Mười năm,
ta vẫn cứ là ta.
Ta về như tứ
thơ xiêu tán
Trong cõi hoang
đường trắng lãng quên.
Nhà cũ, mừng
còn nguyên mái, vách.
Nhện giăng,
khói ám, mối xông nền.
Mọi thứ
không còn ngăn nắp cũ.
Nhà
thương khó quá, sống thờ ơ.
Giậu nghiêng,
cổng đổ, thềm um cỏ.
Khách cũ
không còn, khách mới thưa …
Ta về khai giải
bùa thiêng yểm.
Thức dậy
đi nào, gỗ đá ơi !
Hãy kể lại
mười năm mộng dữ.
Một lần kể
lại để rồi thôi.
Chiều nay, ta sẽ
đi thơ thẩn,
Thăm hỏi từng
cây những nỗi nhà.
Hoa bưởi, hoa
tầm xuân có nở ?
Mười năm,
cây có nhớ người xa ?
Ta về như
đứa con phung phá
Khánh kiệt
đời trong cuộc biển dâu.
Mười năm,
con đã già như vậy.
Huống mẹ cha,
đèn sắp cạn dầu …
Con gẫm lại
đời con thất bát,
Hứa trăm
điều, một chẳng làm nên.
Đời qua, lớp
lớp tàn hư huyễn.
Hạt lệ
sương thầm khóc biến thiên.
Ta về như tiếng
kêu đồng vọng.
Rau mác lên
bờ đã trổ bông.
Cho dẫu ngàn
năm, em vẫn đứng
Chờ anh như biển
vẫn chờ sông.
Ta gọi thời
gian sau cánh cửa.
Nỗi mừng
ràn rụa mắt ai sâu.
Ta nghe như
máu ân tình chảy
Từ kiếp
xưa nào tưởng lạc nhau.
Ta về dẫu phải
đi chân đất
Khắp thế gian
này để gặp em.
Đau khổ
riêng gì nơi gió cát …
Hè nhà, bụi
chuối thức thâu đêm.
Cây bưởi
xưa còn nhớ trăng hoa.
Đêm chưa
khuya lắm, hỡi trăng tà !
Tình xưa
như tuổi già không ngủ,
Bước chạm
khua từng nỗi xót xa.
Ta về như giấc
mơ thần bí
Tuổi nhỏ
đi tìm những tối vui.
Trăng sáng
lưu hồn ta vết phỏng.
Trọn đời,
nỗi nhớ sáng không nguôi.
Bé ơi,
này những vui buồn cũ,
Hãy sống,
đương đầu với lãng quên.
Con dế vẫn
là con dế ấy,
Hát rong bờ
cỏ, giọng thân quen.
Ta về như
nước tào khê chảy.
Tinh đẩu
mười năm luống nhạt mờ.
Thân thích
những ai giờ đã khuất ?
Cõi đời
nghe trống trải hơn xưa.
Người chết
đưa ta cùng xuống mộ.
Đêm buồn,
ai nữa đứng bờ ao ?
Khóc người,
ta khóc ta rơi rụng.
Tuổi hạc,
ôi ngày một một hao.
Ta về như
bóng ma hờn tủi
Lục lại thời
gian, kiếm chính mình.
Ta nhặt mà
thương từng phế liệu
Như từng
hài cốt sắp vô danh.
Ngồi
đây, nền cũ nhà hương hỏa,
Đọc lại
bài thơ buổi thiếu thời.
Ai đó trong hồn
ta thổn thức ?
Vầng trăng
còn tiếc cuộc rong chơi.
Ta về như hạc
vàng thương nhớ
Một thuở trần gian bay lướt
qua.
Ta tiếc đời
ta sao hữu hạn,
Đành
không trải hết được lòng ta.
7-1985
Qua
sông
Đò nghẹn
đoàn quân xa tiếp viện.
Mưa lâu, trời
mốc, buồn hôi xưa.
Con đường
đáo nhậm xa như nhớ.
Chiều mập mờ
xiêu lạc dáng cò.
Quán chật
xanh lên rừng lính ướt,
Mặt bơ phờ
dính gió bao la.
Khí ẩm
mù bay, mùi thuốc khét,
Chuyện tình
cờ nhúm ấm cây mưa.
Vang lên những
địa danh huyền hoặc,
Mỗi địa
danh nồng một xót xa.
Giặc
đánh lớn - mùa mưa đã tới.
Mùa mưa
như một trận mưa liền.
Châu thổ mang
mang trời nước sát,
Hồn chừng hiu
hắt nỗi không tên.
Tiếp tế
khó - đôi lần phải lục
Trên người
bạn gục đạn mươi viên.
Di tản khó -
sâu dòi lúc nhúc
Trong vết
thương người bạn nín rên.
Người chết
mấy ngày chưa lấy xác,
Thây sình, mặt
nát, lạch mương tanh …
Sông cái
nước men bờ sóng sánh.
Cồn xa cây
vướng sáng mơ màng.
Áo quan phong quốc
kỳ anh liệt.
Niềm thiên
thu đầm cỗ xe tang.
Quê xa không
tiện đường đưa tiễn,
Nghĩa tận
sơ sài, đám lạnh tanh.
Thêm một
chút gì như hối hả,
Người
thân chưa khóc ráo thâm tình …
… Nao nao mường tượng
bóng mình
Mịt mùng
cõi tới, u minh tiếng rền.
Xuống
đò, đời đã bỏ quên …
Một sông
nước lớn trào lên mắt ngời.
Anh
hùng tận
Dựng súng trường,
cởi nón sắt
Đơn vị dừng
quân trọn buổi chiều.
Trọn buổi chiều,
ta nhậu nhẹt,
Mồi chẳng bao
nhiêu, rượu rất nhiều.
Đây ngã ba
sông, làng sát nước,
Xuồng ba lá đậu
kế chân bàn.
Trời mới tạnh
mưa còn thấp ướt.
Lục bình, mây
mỏi chuyến lang thang.
Mấy kẻ gặp nhau
nào có hẹn
Nên gặp nhau
không giấu nỗi mừng.
Ta gạn dăm lời
thơ tặng bạn
Dẫu từ lâu bỏ
việc văn chương.
Thiệt tình, tên
bạn ta không nhớ
Nhưng mà trông
mặt thấy quen quen.
Hề chi, ta uống cho say đã,
Nào có ra gì một cái tên
…
Tới đây toàn những tay hào sĩ
Sống chết không làm thắt ruột gan.
Cũng không ai nhắc gì thân thế
Có vợ con mà như độc thân.
Bạn hỏi thăm ta cho có lệ
Cuộc đời binh nghiệp. Ta cười bung:
Còn mươi tháng nữa lên trung
úy,
Có thể ngày mai chửa biết chừng
…
Mặt bạn, mặt ta còn trắng cả
Như mặt trời chiều mới tạnh
mưa.
Tiếng hò mời dzô, dzô tở mở,
Muỗi thủy triều chừng cũng giạt ra.
Phía phía rừng tràm xanh mịt mịt.
Sông không bờ, trời cũng không
chân.
Người thuở trước tìm vàng khẩn
đất
Tiêu xác thân, để lại oan hồn.
Ngày nay, ta bạn đến đây nữa,
Đất thì không khẩn, vàng
không tìm …
Bạn nhủ ta: đừng hỏi khó,
Uống mất ngon vì chuyện loạn tâm.
Ta chắt cho nhau giọt rượu sót,
Tưởng đời sót chút thiếu
niên đây.
Giờ cất quân, đưa tay bắt,
Ước cõi âm còn gặp để
say.
Hề, ta trở lại
gian nhà cỏ
Hề, ta trở lại gian nhà cỏ
Giữa cánh đồng không,
bên kia sông.
Trống trải hồn ta, cơn
gió rã,
Tiếng tàn tàn rụng suốt
mênh mông.
Hừng đông hùng vĩ
và thanh thản.
Sương hứa nguyên ngày nắng
rực say.
Ta dậy khi gà truyền nhiễm
gáy,
Chân mây rách đỏ vết
thương dài.
Ta ngồi trước ngõ nghe xao
động
Trời đất bào thai cựa cựa
nhanh,
Mầm cỏ ngoi ngoi lên rạo rực,
Con chim chèo bẻo hót lanh chanh.
Ta ngồi cho đến khi trời trắng,
Đồng ruộng xanh đông
đúc tiếng người.
Ta rảo quanh làng hóng chuyện
phiếm.
Đời người cũng chuyện
phiếm mà thôi.
Ở đây, ta có dăm người
bạn,
Phúc tự tâm, không lý
đến đời.
Ở đây, ta có dăm pho
sách
Và một dòng sông, mấy
cụm mây …
Dòng sông u hiển trôi
vô lượng,
Dòng sông hiền triết chảy
vô tâm
Mà ta ngưỡng vọng như
sư phụ,
Mà ta thân thiết tựa tri
âm …
Lòng ta vô sự,
ta vui vẻ.
Bướm với
hoa cùng bay nhởn nhơ.
Mùa hạ
tàn trôi trôi đốm lửa.
Dòng ngày
tháng trắng chảy lơ mơ.
Quên quên, nhớ
nhớ tiền sinh kiếp.
Thiên cổ mang
mang, thế sự nhòa.
Trận lốc
cười tròn trên quá vãng.
Ta làm lại cả
tâm hồn ta.
Buổi trưa
như buổi trưa nào đó,
Tiếng võng
đưa đưa tịch mịch mùi,
Điệu
hát ầu ơ hoa cỏ lịm,
Nước mây
buồn bã chợt quên trôi.
Ta thiếp trong
vòm xanh đại thọ
Đời đời
giương rộng lượng bao dung.
Ví dù ta ngủ
không còn dậy,
Ắt hẳn
lòng ta cũng dửng dưng.
Chuyện trần
thế bấy lâu thanh thỏa,
Sống một
ngày, ta rõ một ngày.
Thôi vướng
mắc dài duyên với nợ,
Ân oán
đời, phong kiếm rửa tay.
Còn lại
chăng cây đàn lở tróc,
Gảy mình
nghe đôi điệu xưa xưa.
Còn lại
chăng chút u hoài mốc
Pha cùng rượu uống đến
say thua.
Gặp buổi trời mưa bay phới
phới,
Lá cành sáng rỡ sắc hồi
xuân.
Ta nhìn ngọn cỏ, lòng
mê mẩn,
Nghĩ tới đời ràn rụa
thâm ân.
Sống trên đời, chuyện
ghê gớm quá.
Vậy mà ta sống có kỳ
không ?
Nước mắt ta tuôn khi nghĩ
tới
Những người đã chết,
chết như rơm …
Gặp buổi trời trong dàn
bát ngát,
Ngọn cây, ô ! đã
giát hoàng hôn.
Cơn gió mơn man bờ bụi rậm,
Kể dạo quanh vườn chuyện
trống không.
Ta ngắm gốc cây nứt nở vỏ,
Gốc cây to đến mấy
người ôm,
Nghĩ tới bao điều thầm lặng
lớn
Trí ta không đủ lực
đo lường.
Nên ta phó mặc cho trời
đất,
Trời đất vô ngôn lại
bất nhân.
Nên ta lẳng lặng đi đi khuất
Trong lãng quên xanh hút thời
gian.
Đêm tối êm ru lời thủ
thỉ.
Bên hè có tiếng dế ca
ran.
Vầng trăng ta thấy thời
thơ ấu
Mọc lại cho ta thuở xế
tàn.
Hình như mọi sự đều
như thế.
Kể cả lòng ta cũng thế
thôi.
Các việc vô cùng làm
miết miết,
Quên tiệt đời ta như nấm
mai.
Trăng, bạn hiền xưa giờ
tái ngộ.
Ta thức đêm nay chơi với
trăng,
Nghĩ tội thương sau này,
mãi mãi,
Quanh mồ ta,
trăng phải lang thang.
Hề, ta trở lại
gian nhà cỏ,
Sống tàn
đời kẻ sĩ tàn mùa.
Trên dốc thời
gian, hòn đá tuột
Lăn dài kinh
động cả hư vô.
Xa nghe đợt
gió lên cơn bão,
Nhân loại
quay cuồng biến đổi sâu,
Bầy chó
năm châu cắn sủa rộ,
Quỷ ma cười
khóc rợn đêm thâu.
Cuộc cờ kỳ
lạ không bày tướng,
Ăn sạch
quân, trừ tính được thua.
Hỡi ai tráng
sĩ mài dao nhọn,
Xin nhớ đời
không mỗi sắc vua.
Hề, ta trở lại
gian nhà cỏ,
Tử tội mừng
ơn lịch sử tha.
Ba vách, ngọn
đèn xanh, bóng lẻ,
Ngày qua
ngày cho hết đời ta.
7-1972
Tưởng
tượng ta về nơi bản trạch
Đào Tử
sắp lìa bỏ nơi nghịch lữ,
trở về
ơi bản trạch. Than ôi, thương thay!
[Đào Tiềm ]
Tưởng tượng ta về nơi
bản trạch,
Gió đưa nhớ rải dọc
trần gian.
Trên đồng ngọn cỏ tranh
khom mỏi,
Đời nặng cơn bi lụy dịu
dàng.
Rồi thôi, im
mãi, im vô vọng.
Ta tiếc dài
sao đã đến đây.
Lờn rờn
bóng lá đong đưa nắng.
Thảm thiết
dây leo quấn quít cây.
Tưởng tượng
ta về nơi bản trạch,
Ơn dày
chôn trả đất bao dung.
Cụm mây
trôi rã trong trời lớn
Như giấc
chiêm bao thấy giữa chừng.
Con đường
đi mỏi mà không tận.
Lượn
sóng trên ghềnh nhọn rách tơi.
Ai thở dài
chi cho não ruột ?
Cơn mưa hư
tưởng mơ màng rơi.
Tưởng tượng
ta về nơi bản trạch,
Về luôn
như một tiếng kêu khơi
Đã
buông trong bạt ngàn xanh ngắt …
Biển cử ai rần
bãi rã rời.
Chuồn chuồn
vui đậu trên nhành lúa
Để lại
bay đi lúc kịp buồn.
Điệu hát nào lan man vướng
vất
Như hơi ẩm mục mặt hồ
sương.
Tưởng tượng ta về nơi
bản trạch.
Đóa hoa buông cánh khi
tàn hương,
Tiếng rụng tuyệt âm rền
tịch mịch.
Dòng sông tới biển nức
tuôn, tuôn …
Các mùa chuyển động
trong trời trống.
Di điểu qua sông xẻ luống
sầu.
Ly biệt chẳng từ hạt
cát ngọc,
Tuần hoàn đến cả giọt
sương châu.
Tưởng tượng ta về nơi
bản trạch
Là rồi một chuyện kể
chưa xong.
Mùa hè cọ xát
điên kim loại.
Con quạ kêu ran giữa quãng
không.
Tàu chuối xác xơ reo ngất
ngất,
Nỗi đời bi thiết xé
lưa tưa.
Hòn ngói lia bay bay mặt nước
Chìm sâu dĩ vãng đục
không dò.
Tưởng tượng ta về nơi
bản trạch.
Bãi bùn trơ trẽn thủy
triều lui,
Con còng ẩn nhẫn bò quanh quẩn,
Càng nhẹ tênh trên cõi
ngậm ngùi.
Ta bằng lòng phận que diêm tắt,
Chỉ giận sao mồi lửa
cháy suông.
Thôi nói, bởi còn chi để
nói.
Núi xa, chim giục giã hoàng
hôn.
Tưởng tượng ta về nơi
bản trạch,
Áo phơi xanh phới nhánh
đào hồng.
Mùa xuân bay múa bên trời
biếc.
Ta búng văng tàn thuốc xuống
sông.
Góa phụ
Con chim nào chết khô trên cửa,
Cửa đóng tự ngàn năm bặt
âm,
Như đạo bùa thiêng yểm cổ mộ.
Sao người khai giải chưa về thăm ?
Em tìm chạy anh ngoài cõi gió
Lửa oan khốc giỡn cười ghê hồn,
Tiếng kêu đá lở long thiên cổ,
Cát loạn muôn trùng xóa dấu
chôn.
Em độc thoại lời kinh ánh xanh.
Trăng lu, khuya mỏi, nén nhang tàn.
Chó tru thăm thẳm ngày thiên địạ
Mái ngói nghiêng triền trái rụng
lăn.
Ngọn đèn hư ảo chong linh vị
Thắp trắng thời gian mái tóc em.
Tim đập duỗi ngoài thân nỗi lạnh.
Hồn xa con đóm lạc sâu đêm.
Cỏ cây sống chết há ta thán.
Em khóc hoài chi lẽ diệt sinh ?
Thảng như con ngựa già vô dụng
Chủ bỏ ngoài trăng đứng một
mình.
Tô Thùy Yên
(Sưu Tầm Liên Mạng chuyển)