Đai-ét (Diet)
- Phúc Thiện Nhựt -
Tác giả tên thật là Phùng An,
cư dân Westminster, Nam Californiạ Tự sơ lược
tiểu sử: trước 1975, Công chức. Từ
1975 đến 1979, bán chợ trờị Năm 1980,
vượt biên đến Mỹ. Nghề nghiệp ở
Mỹ: Electronic Technician. Bài viết về nước
Mỹ đầu tiên của ông là “Cơm Chỉ”
đã phổ biến và in trong tuyển tập “Viết Về Nước
Mỹ 2008”. Sau đây là bài mới nhất.
Mong ông tiếp tục viết.
***
Tôi không nhớ chính xác
phương pháp "Đai-ét" (ăn
kiêng) xâm nhập vào cộng đồng
người Việt từ lúc nào. Giai đoạn
đầu khi từ giã trại tị nạn đến
đinh cư tại Hoa kỳ, những người Việt-nam
bất đắc dĩ giã từ quê mẹ sau 30
tháng 4 năm 1975 chẳng ai "ốm tong, ốm
teo" và cũng chưa ai có dấu hiệu
"phát tướng" như ngày nay nên
không biết "Đai-ét" là gì. Sau
thời gian định cư tại vùng đất dồi
dào thực phẩm, sung túc tiện nghi, sự
phát triển cơ thể, gọi nôm na là
"mập" ngày càng trông thấy đến
độ báo động, nhứt là
"phái đẹp". Cá nhân tôi cũng
bắt đầu thấy "lên cân" nhưng
không làm cho tôi bận tâm lo lắng,
vì "Phát tướng, Phát tài"
đó là câu ông bà ta thường
nói.
Là một người tị nạn độc
thân, tôi được một gia đình
người Mỹ chính gốc bảo lãnh ăn,
ở chung trong nhà. Những bữa ăn tối
hàng ngày tôi thấy bà bảo trợ
và hai cô gái (con ông, bà bảo trợ)
có những món ăn riêng và nước
uống riêng, tôi hơi thắc mắc nhưng
không muốn hỏi vì thấy ông bảo trợ
và hai người con trai cùng dùng chung những
món ăn như tôi nên không có ý
nghĩ bị kỳ thị trong vấn đề ăn uống.
Trong tủ lạnh tôi thấy vài loại nước
uống có chữ "Diet" tôi cũng không
tò mò tìm hiểu vì khái niệm
"Đai-ét" lúc bấy giờ chưa ảnh
hưởng đến cuộc sống của tôi.
Mãi hơn 10 năm sau, khi tôi đã
có "bầu đoàn thê, tử",
phương pháp "Đai-ét" mới thật
sự "xen lẫn" vào "nội bộ"
gia đình tôi, đúng lúc tại miền
nam Cali, nói chung; vùng Little Saigon, nói riêng,
đã nghe rầm rộ khắp nơi phong trào
"Đai-ét". Thêm vào đó,
hàng ngày trên các phương tiện truyền
thông, báo chí các phòng mạch sửa
sắc đẹp, các viện thẩm mỹ đều
nói đến bí quyết này, thể thức
nọ dành cho lãnh vực "làm đẹp"
quý bà, quý cô, trong đó có
phương pháp "Đai-ét". Các
bác sĩ Đông, Tây y cũng bào chế
nhiều loại y dược đặc biệt không
ngoài mục đích ngăn chặn 5 "Hung Thần"
tàn ác mà "Phái Đẹp" ai cũng
lo sợ và xa lánh : "GIÀ - NHĂN - NÁM - MỤN - MẬP."
Trong 5 "Hung Thần" lúc nào cũng
rình rập "Phái Đẹp", "Hung Thần"
thứ 5, quý "Mệnh Phụ, Phu Nhân" vừa
điều trị ở các viện thẩm mỹ vừa
tự điều trị tại gia bằng phương
pháp "Đai-ét". "Bà xã"
tôi cũng nằm trong hệ phái "Mệnh Phụ,
Phu Nhân" nên không thoát khỏi sự
tàn phá của 5 "Hung Thần" nói
trên.
Từ ngày về với tôi "bà
xã" mỗi ngày mỗi "lên cân"
đều đặn, nhứt là sau khi cho
"góp mặt vào đời" 3 "hình ảnh
nhỏ của tôi". Vòng số 1 và số
3 cũng đã nẩy nở nhưng còn miễn
cưỡng chấp nhận được, riêng
vòng số 2 hầu như "hết thuốc chữa".
Thấy "bà xã"
lo lắng, bạn bè bày
"Đai-ét" cách nào cũng áp dụng
nhưng nhịp độ tăng trưởng của
"3 vòng" vẫn đều đặn. Có những
đêm thanh vắng, khi trở giấc tôi nghe tiếng
thở dài của "bà xã" thấy
thương làm sao.
Những ngày nghỉ lễ hoặc dịp cuối
tuần, "bà xã" trang điểm chuẩn bị
đi đâu, không còn hỏi "Anh thấy
"bụng" em có "mập" không ?"
như thường lệ. Đứng trước kiếng,
"bà xã" sờ sờ, nắn nắn,
bóp bóp vòng số 2, hỏi "Anh thấy
em có "mập" bằng bà "Nă
ng-xi" (Nancy) không ?", (bà Nancy là
"xăng gồ môm" (Single mom) ở kế
bên nhà, người nam Mỹ, lớp tuổi
"sồn sồn" như "bà xã"
tôi nhưng nghe đâu cân nặng 150 lbs.)
Hàng ngày bà đưa, rước con đi học
ngang qua nhà, đứng nhìn ở góc cạnh
nào cũng khó phân biệt đâu là
phía trước, đâu là phía sau.)
Mỗi lần "bà xã" tôi gặp
bạn bè trong "Xốp-pin Mall" (Shopping Mall) hay
các siêu thị Việt nam, ai ai cũng đều
nói :"Dạo này trông "bà"
"mập" quá rồi nhe", hoặc "Trời
! "bà" ăn
gì mà "mập" quá vậy ?" Những
câu hỏi thân tình của bạn bè
càng làm "bà xã" tôi lo lắng,
quyết định phải "Đai-ét".
Kể từ hôm ấy, cuộc cách mạng
ẩm thực bắt đầu áp dụng trong gia
đình tôi.
"Bà xã" muốn mọi thành
viên trong gia đình cùng hưởng ứng
nên đặt tên cuộc cách mạng ẩm
thực này là "Người Người
Đai-Ét"." Bà xã"
"Đai-ét" vì sợ "mập", mấy
cha con tôi bắt buộc phải "ăn theo" thực
đơn "Đai-ét" cũng vì sợ
..."bà xã", hay ..."má mì" mập.
Là một người nội trợ đảm
đang, "bà xã" tôi cẩn thận
làm một bản "Thực đơn
Đai-ét" treo trước cửa tủ lạnh
nơi vừa tầm mắt mọi thành viên trong
gia đình. Đọc bản thực đơn
tôi không thấy có thịt, cá, tôm,
cua chỉ toàn là rau, trái cây, đậu
hũ, tương, chao. Những
ngày cuối tuần có thêm trứng, tôm
khô và vài món ăn mua thêm ở tiệm
cơm chay. Nước uống toàn là loại
"Diet", ngoại trừ vài bình sữa, loại
"lô phát" (low fat) cho mấy "nhóc
tì".
Một chiều cuối tuần, sau khi đưa
"bà xã" đi các siêu thị Việt
nam, "bà xã" đòi chở đi chợ
Đại hàn khu Garden Grove, tôi thấy
"bà xã" lựa mua những loại rau, củ
lạ hoắc và một nồi "inoxidable" (kim
loại không rỉ) lớn hơn những cỡ nồi
bình thường có ở nhà. Tôi nghĩ
bụng, hay là "bà xã" "dĩ độc,
trị độc", lâu nay ăn kiêng vẫn
lên cân bây giờ ăn "thả
giàn" tới đâu thì tới. Thấy
"bà xã" mua nhiều loại rau, củ
và nồi lớn tôi mừng thầm sẽ
được thưởng thức món ngon, vật bổ,
bù lại thời gian ăn theo "Thực đơn
Đai-ét" của "bà xã", phải
kiêng cữ đủ thứ như một tín
đồ trường trai, đang tu tại gia.
Sau khi đi chợ Đại hàn về tôi
thấy "bà xã'' nấu món gì trong nồi
lớn phải cân, đo, cắt, đếm những
loại rau, củ, kỹ quá. Trước khi mở lửa,
"bà xã" cẩn thận lấy đồng
hồ báo thức trong phòng ngủ để
bên cạnh lò nấu để canh giờ, chắc
đây là món ăn đại bổ của
thời vua, chúa ngày xưa truyền lại cho thần
dân.
Hai "nhóc lớn" vẫn chụm đầu
chơi game, " nhóc út" đeo theo tôi ngồi
tại "xô-pha" (sofa). Hơn sáu giờ chiều,
"má mì" vẫn chưa có bữa ăn
tối cho gia đình, chốc chốc "nhóc
út" lại chạy lên, chạy xuống
bên cạnh "má mì". Ngồi trên
phòng khách tôi nghe "nhóc út" hỏi
"má mì" :
"Má mì" nấu chè hay nấu
"corn" (bắp) hở "má mì" ?
"Má mì" nấu canh.
"Má mì" nấu canh sao nồi
"bích" (big) quá vậy ?
"Má mì" nấu nồi canh
"big" để dành
"đê-đì" (dady) và "má
mì" ăn, uống vài ngày, tụi con
chưa cần phải ăn.
- ?...?...?
Trên màn ảnh TV, trận football đang hồi
gay cấn. Loáng thoáng nghe mẩu đối thoại
giữa hai má con, tâm trí không còn tập
trung trên màn ảnh TV, tôi bắt đầu
nghĩ ngợi lung tung. Tại sao "má mì" nấu
nồi canh lớn để dành cho "đê
đì" và "má mì" ăn, uống
nhiều ngày. Mấy "nhóc tì"
không được ăn ? Nồi canh gì
đây ? Hay là nồi canh đặc biệt để
"tăng cường" cho sự suy thoái "vấn
đề đó" của tôi và
"bà xã" vì thực đơn
"Đai-ét" chăng ?
Tôi nhớ lại lời "bà
già" nói trước ngày tôi đi
vượt biên: "Con sanh năm "con heo", tuổi
Hợi. Tuổi Hợi nằm
đợi mà ăn.
Sau này dù con ở đâu, làm nghề
gì con cũng sướng." Những lời má tôi nói
đem lại cho tôi niềm tự tin, sung sướng
và yêu đời. Không ngờ từ ngày
qua Mỹ, tuổi Hợi của tôi được (bị
?) đổi thành tuổi Sửu, tuổi Sửu
là con trâu, phải đi cày. Một tuần lễ
sáu ngày, nếu không mang cái
"ách" vào vai, cũng phải quàng
cái "nài" vào cổ. Không biết
bao giờ cuộc đời "con heo" của tôi
bắt đầu sung sướng, ngày ngày nằm
đợi mà ăn ?
Ở lớp tuổi chưa đến "lục
tuần" mà hậu quả của "Thực
đơn Đai-ét" cộng với 6 ngày
đi "bấm thẻ" hàng tuần làm cho
sinh lực tôi "mất thăng bằng" trầm
trọng. Từ tâm trạng này nảy sinh ý
nghĩ khác, hay là "bà xã" thấy
"chuyện ấy" tôi có "vấn đề"
nên mua gà ác về tiềm thuốc bắc cho
tôi ăn ? Ý nghĩ "đen tối"
này làm tôi nhớ lại một vở
hài kịch trong DVD của một trung tâm văn
nghệ ở Little Saigon, diễn tả người vợ
trẻ, đẹp, "hơ hớ xuân tình",
người chồng già "khú đế"
râu, tóc bạc phơ, nhìn "ông ta"
biết ngay không còn "xí-quách", hoặc
nếu còn, cũng chỉ "nhỏ giọt"
nên bà vợ mua gà ác về tiềm thuốc
bắc cho ông chồng ăn đến độ
ông chồng phải than thở khi ăn đến con
thứ 10, mặt ông ta trông giống như mặt
con gà ác ! Tôi thầm mong tình trạng
"sinh lực mất thăng bằng" trầm trọng
của tôi không phải ăn đến con gà
ác thứ 10 kẻo phải mang hình ảnh con
gà ác đi làm hàng ngày, không biết
phải giải thích sao với "Sếp"
và sẽ vô cùng khốn khổ với sự
trêu chọc của nhóm bạn bè đồng
nghiệp lúc nào cũng thích "đùa
dai".
Điều lo lắng giả tưởng này
đưa tôi trở về thời quá khứ.
Tôi nhớ hồi đó ở đường
Võ Di Nguy, Phú Nhuận, một quán ăn
có món thịt rắn độc đáo, khi
thực khách vào bàn, chọn một hay nhiều
con rắn đang nuôi trong lồng, chủ nhà
hàng sẽ bắt những con rắn ấy mổ lấy
mật pha vào một loại rượu đặc biệt
chia mỗi người uống làm rượu khai vị.
Tôi không biết hiệu quả món rượu
này như thế nào, tôi chỉ nghe nhiều
anh em trong giới "Ka-ki" quen gọi là rượu
"Ông uống, Bà khen".
Ngày nay tại quê nhà có vài
"làng ăn nhậu", tuy không có
món mật rắn pha rượu, tôi vẫn nghe
nhiều bạn Việt kiều về quê ăn Tết
(hay ăn, chơỉ) kể lại cũng có
vài món ăn, thức uống đặc biệt,
giới sành điệu gọi là món
"Ông ăn, Bà sướng", "Ông uống,
Bà khen". Phải chi tại khu Little Saigon này
có những thực đơn ăn, uống như vậy,
tôi sẽ đề nghi "bà xã" mua về
cho tôi ăn thay vì mua gà ác về tiềm
thuốc bắc vừa vất vả "bà
xã" vừa thêm lo lắng cho tôi phải
ăn đến con gà ác thứ 10 sẽ phiền
toái vô cùng.
Ý nghĩ tôi còn đang suy diễn về
nồi canh đặc biệt "bà xã"
đang nấu, bữa cơm tối được
bày ra, vẫn những món ăn như trong thực
đơn đã "niêm yết", hôm nay cuối
tuần, món chính là cà tô mát nhồi
thịt, đây là món ăn quen thuộc của
người Pháp, vỏ vẫn dùng trái
cà to-mát nhưng thịt nhồi làm bằng
những thức ăn " Đai-ét", tôi quan
sát thấy dường như tròng đỏ trứng
gà, lác đác hạt mè nâu, vài
trái "ô-liu" (olive) đen, chẻ hai, trộn
chung với bắp cải hành tây xắt nhuyễn,
thêm chút màu mè trông cũng hấp dẫn;
món phụ, rau muống luộc sồn sồn, xắt
vừa, trộn với tôm khô loại con nhỏ
đã rửa sạch bằng nước đun
sôi ngâm với nước chanh (không phải giấm)
trước khoảng 2 tiếng đồng hồ;
món canh là nước luộc rau muống cho
thêm nước chanh tươi và hành lá
cọng lớn, xắt cỡ 2 phân rưỡi (khoảng
hơn 1 inch), không cho thêm cà tô-mát
như thường lệ sẽ làm mất
hương vị đặc thù của món
chính. Mấy "nhóc tì" không hiểu
giá trị dinh dưỡng, thấy "má
mì" bày các đĩa thức ăn
trông đẹp khen ngon, chúng đâu có biết
... ngon mắt chứ không ngon miệng.
Từ ngày mấy cha con tôi phải ăn
theo "Thực đơn "Đai-ét" của
"bà xã", trong các bữa ăn vắng
bóng thịt, cá, tôm, cua. Tội nghiệp
"nhóc út", buổi trưa ở nhà
không biết "má mì" có bồi
dưỡng gì thêm không, hai "nhóc lớn"
nhờ những bữa ăn trưa tại trường
nên tình trạng xuống cân chưa đến
nỗi trầm trọng. Riêng tôi, thỉnh thoảng
cũng "xé rào", hôm nào đi
làm sớm ghé qua tiệm KFC mua vài
đùi hoặc cánh gà chiên, buổi
trưa bày bên cạnh những món ăn
"Đai-ét" mang theo, bạn bè đồng
nghiệp vừa ngạc nhiên và vừa ..."chọc
quê" làm bữa cơm trưa ngắn ngủi
trong nơi làm việc cũng vui vui.
Đến tháng thứ 3 áp dụng "Thực
đơn "Đai-ét" trông "bà
xã" tôi có vẻ "ôm ốm"
đôi chút, nhưng da dẻ kém hồng
hào. Những "dấu chân chim" bắt đầu
hiện rõ ở khoé đuôi đôi mắt.
Vòng số 2 hơi thon thon không phải nhờ tan
mỡ, giảm cân mà tại không dám ...
ăn no ! Đúng là "lợi bất cập hại".
Nếu muốn khỏi "Hút" chỗ này, phải
"Bôm" những chỗ khác; muốn giảm
cân, thon gọn phải "ủi" những nơi
không "bằng phẳng", "cắt" bớt
những chỗ "dư thừa".
Đôi lúc rảnh rỗi ngồi bên
nhau kể chuyện nắng mưa bốn mùa, chuyện
trên trời, dưới đất cho nhau nghe, thấy
"bà xã" vui vui, tôi kể chuyện quả
bóng, nếu căng đủ hơi, nhìn
tròn trịa, láng, mịn, đẹp. Khi giảm
độ căng, nhìn sẽ thấy nếu không
"nhăn" chỗ này, cũng "nhum
nhúm" chỗ nọ, đó là định
luật đàn hồi. Đem triết lý này
ra, tôi muốn "dụ khị" "bà
xã", hy vọng chiến dịch "Người
Người Đai-ét" sớm chấm dứt để
giải cứu mấy cha con tôi, nhưng vô hiệu
quả.
Thỉnh thoảng trong giấc ngủ mơ màng
tôi loáng thoáng nghe tiếng "dạ
dày" than thở : "sao dạo này "du"
(you) không đem thịt, cá, tôm, cua vào cho
"mi" (me) ?" làm cho tôi nhiều đêm
cũng thao thức. "Dạ dày" làm sao hiểu
được nỗi lòng này, vì "Đoạn
trường ai có qua cầu mới hay." Tôi
không dám trả lời theo sự thật, "dạ
dày" sẽ nghĩ mình là hội viên
hội "Xơ Vơ".
Điều làm tôi ngạc nhiên, khi bữa
cơm tối bắt đầu, tôi không nghe
"bà xã" nhắc nhở đến nồi
canh đang nấu.
"Nhóc út" thơ ngây hỏi:
"Chừng nào "má mì" với
"đê-đì" ăn nồi canh ?
"Má mì" trả lời : "Đó
là nồi "Canh Dưỡng Sinh", ăn cơm
xong "đê-đì" và "má
mì" uống nước canh và ăn những
loại rau, củ "Dưỡng Sinh" đặc biệt
dành cho người lớn, tụi con vẫn uống
sữa hoặc nước ngọt "Đai-ét"
trong tủ lạnh.
Câu trả lời của "bà xã"
dành cho "nhóc út" làm tôi thở
phào nhẹ nhõm không còn lo mình sẽ
giống như con gà ác nữa. Cám ơn
Thượng Đế đã cho con thoát nạn
và vừa trải qua cơn "ác mộng".
Sau khi trả lời "nhóc út",
"bà xã" đứng lên xem đồng hồ
bên cạnh nồi "Canh Dưỡng Sinh", tắt
lửa, rót cho tôi một ly lớn, "bà
xã" một ly lớn.
"Bà xã" nói: "em đọc
trong tài liệu mấy bạn em cho, "Canh Dưỡng
Sinh" này phải cân, đo đúng liều
lượng, đủ các loại rau, củ chỉ dẫn
trong tài liệu và nấu đủ giờ,
quý ông uống vào sẽ trường thọ,
ngừa bệnh tật, nhứt là sẽ "tăng
cường sinh lực đủ thứ". Khi nói
câu "tăng cường sinh lực đủ thứ"
không biết bà xã có ngụ ý
gì, chỉ thấy nhìn tôi tủm tỉm
cười làm tôi hơi "mắc cỡ"
nhưng cũng ... mỉm cười vui lây để
"bà xã" an lòng. Quý bà uống
"Canh Dưỡng Sinh" sẽ tan mỡ, giảm
cân, tăng tuổi thọ, mãi mãi trẻ,
đẹp. Em nấu nồi "Canh Dưỡng Sanh" lớn,
"Honey" và em uống chung vài ngày, nếu
"phiêu linh" (feeling) có hiệu quả, em
không muốn phải "Đai-ét" nữa.
Tôi và mấy "nhóc tì" cũng chỉ
cầu mong ở 7 chữ cuối cùng "... Em không muốn phải
"Đai-ét" nữa", có thế thôi.
Được thể, "bà xã" nói
tiếp, mấy tháng nay, em thèm ăn tô phở,
chị Mỹ-Hiền mời đi ăn mấy lần em
cũng không dám ăn. Tuần nào chị Cindy
cũng mời đến nhà khi thì ăn bún
ốc, bún riêu, khi ăn bún bò Huế. Chị
khoe bún bò Huế lần này chị nấu
ngon lắm, có giò khoanh và giò móng;
chị không dùng thịt bò bắp hay thịt
nạm bụng như mọi khi, chị nấu bằng
đuôi bò, phần nhỏ. Chị nói, tụi
mình "nữ thực như miêu", ăn
không cần no, chỉ cần ngon. Đuôi bò
phần nhỏ, thịt xương bằng nhau, chị em
mình "gặm, gặm" ngon hơn. Mấy ông
"nam thực như hổ", nhậu nhẹt cần
"mồi" đưa "cay", thích
đuôi bò phần lớn, thịt nhiều hơn
xương, ăn cần no chứ không cần ngon. Chị
còn cho biết mua được bắp chuối
tươi ở chợ Việt nam nào đó, xắt
nhuyễn trông hấp dẫn lắm. Nghe chị Cindy diễn
tả món bún bò Huế em "thèm rỏ
giãi" nhưng đành chịu thôi. Thỉnh
thoảng "nhỏ" Lệ Thu cũng bảo
"ông xã" đem lại cho gỏi cuốn,
bì cuốn. "Con nhỏ" khéo tay, cuốn gọn,
đẹp, trông thấy ngon, hấp dẫn, nhiều
bì, tôm thịt hơn bán ở tiệm, em sợ
không nhận "nó" buồn nhưng em cũng
không dám ăn, bỏ hết bì, tôm, thịt
chỉ ăn rau và bánh tráng thôi.
Ngày nay câu "Cái nết đánh
chết cái đẹp" dường như
không còn ứng dụng như ngày xưa, một
số quý bà, quý cô vẫn xem cái
đẹp trên hết nên nhan nhản khắp
nơi đều có thẩm mỹ viện. Nơi nào muốn lấy
ra bớt, đi "Hút"; chỗ nào cần
cho thêm vào, nhờ "Bôm"; muốn cao
lên đi "Nâng"; thêm đậm màu,
đi "Xâm"; thích đổi màu, đến
"Nhuộm". Ngoài
ra, các trung tâm thể dục thẩm mỹ (Fitness
Center), những dụng cụ "massage", "kiểu
cọ" ghế này, ghế nọ càng ngày
càng nhiều và thông dụng đã
giúp người phụ nữ ngày nay có
điều kiện giữ gìn nét thon, gọn mảnh
mai, trẻ đẹp không cần phải
"Đai-ét" như đã thịnh hành
thời cuối Thế kỷ 20.
. . .
Thời gian qua nhanh, thấm thoắt mấy
"nhóc tì" có đứa đã bắt
đầu vào Đại học. Bây giờ mỗi
lần thấy "bà xã" lấy cái nồi
hồi đó dùng nấu "Canh Dưỡng
Sinh", hầm xương bò nấu phở hay ninh
giò heo làm bún bò Huế, tôi ngoảnh
mặt giấu nụ cười thầm và
thương "bà xã" tôi quá chừng.
Ngồi viết lại những kỷ niệm trong
ký ức, thằng lớn đi rước
"má nó" ở thẩm mỹ viện về,
ngoảnh nhìn, thấy"bà xã" tôi
đẹp quá, mặc dù đã hơn 7
năm không còn "Đai-ét". Cám
ơn nền Y khoa tân tiến, ngành giải phẫu
thẩm mỹ, tạo hình, cám ơn xã hội
văn minh đã giúp đời sống nhân
loại ngày càng trẻ trung, xinh đẹp
tô điểm cho vườn hoa thế nhân
mãi mãi tươi màu, vang tiếng cười
của ngàn "hoa biết nói".
Phúc Thiện Nhựt
(Bai Chuyen)