CON MA DỄ THƯƠNG
(Nguyễn Thị Huế Xưa)
Đây là một truyện nhẹ
nhàng cho thời điểm tháng Tư đau thương của
người Việt tự do. Tác giả là cư dân Austin,
Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện
thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động
và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước
Mỹ 2006.
* * *
Bà Trí giật mình, ngồi dậy thật
nhanh, người bà toát mồ hôi lạnh, bà ngồi trên
giường nhìn sững vào cái máy điều hoà không khí
trong góc phòng đang chạy vù vù. Bà nhìn đồng hồ, bảy
giờ rưỡi sáng, mặt trời tháng tư đang nhẹ
nhàng ửng hồng qua khe cửa sổ, có tiếng xe chạy
rầm rộ ngoài đường, có tiếng khóc của
thằng bé con nhà bên cạnh mỗi sáng khi mẹ nó đi
làm, và âm thanh vỗ về quen thuộc bằng tiếng Mễ
của bà ngoại nó. Bà Trí lẩm bẩm .. mình nghe rõ ràng
mà.
Như thường lệ, bà Trí thức
giậy từ sáu giờ sáng nhưng thích nằm chập chờn
trên giường, sáng nay chợt bà nghe tiếng than khóc của
một người đàn bà vọng ra từ cái máy lạnh
làm bà sợ hãi tỉnh cả người. Đầu óc bà
chênh vênh với ý nghĩ lạ lùng về một người
đàn bà Mỹ lúc trước ở đây và đã chết
trong phòng này. Bà Trí nói thầm, có lẽ tại tối qua bà
kho nồi mắm sặt hôi quá nên bà Mỹ này chịu không
nổi phải lên tiếng cằn nhằn bà chăng?
Nghĩ thế bà rón rén bước xuống
giường, can đảm bước đến góc phòng
và vặn tất cả những ngọn đèn trong phòng
lên. Cái máy lạnh điều hoà không khí vẫn tiếp tục
chạy đều đều. Bà Trí cảm thấy rợn
người, bà bất chợt tông cửa, mặc kệ là
bà đang mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh, bà chạy
thẳng xuống văn phòng của người quản lý
trong khu chung cư này, với vốn liếng anh ngữ ít ỏi,
bà thảng thốt nói với cô ta về tiếng khóc mà bà
đã nghe từ cái máy lạnh.
Cô Brenda, người quản lý da đen,
vóc dáng to lớn, nghe bà Trí nói xong thì có vẻ không tin,
nhưng nhìn nét mặt hoảng hốt của bà Trí nên đề
nghị bà đưa lên phòng để cô ta xem xét tình hình
như thế nào. Khi trở về phòng, cô Brenda cũng ngồi
ngay chỗ giường của bà Trí và cũng nhìn chăm
chăm vào cái máy lạnh, không có gì lạ xảy ra cả,
chừng năm phút sau cô vỗ vai bà Trí và trấn an:
- Tối qua gió lớn nên tôi nghĩ cái
máy lạnh nó chạy nhanh hơn. Bà đã nghe hơi gió
đó mà.
Bà Trí đưa tay vặn đài truyền
hình số 7 lên, qủa thật trên đài khí tượng
đang nói về cơn gió lớn thổi qua từ miền
bắc tối qua làm một số cây cối ngã khắp
trên đường. Bà thở phào nhẹ nhỏm, nhìn cô
Brenda thẹn thùng cám ơn. Trước khi ra về, cô
Brenda ghi số điện thoại của văn phòng vào
cái điện thoại cầm tay của bà Trí và dặn dò
là nếu cần thì bà có thể gọi bất cứ lúc
nào. Bà Trí cười thầm về sự ngớ ngẩn của
mình, bà tự bảo chắc tại mấy hôm nay bà mê xem cuốn
băng Thúy Nga Paris, trong đó ông Nguyễn Ngọc Ngạn
kể về những chuyện ma trong khi đi trình diễn
ở mấy rạp hát lớn cho nên có lẽ bà bị nhập
tâm. Sau khi nghe lại đài khí tượng và nhìn cái máy lạnh
vô tri vô giác một lần nữa, bà Trí yên tâm bắt đầu
công việc hằng ngày của mình.
Một ngày của bà Trí bắt đầu
từ lúc sáu giờ rưỡi sáng, việc đầu tiên
là bà thử máu đường của mình và lo uống viên
thuốc trị bệnh tiểu đường, rồi bà
nấu một gói instant oatmeal ăn lót lòng, bà nghe nói oatmeal sẽ
làm giảm bớt lượng mỡ trong máu. Sau đó bà
thay áo quần và đi bộ thể thao trong xóm chừng một
tiếng đồng hồ. Phần còn lại của ngày
là nấu ăn cho bữa cơm trưa và tối, buổi
chiều đón xe bus đi đến hội Cao Niên gặp
bạn bè. Đời sống của bà Trí với những
diễn tiến đều đặn đó đã kéo dài từ
sáu năm nay.
Từ ngày chồng mất, bà Trí xin dọn
qua ở căn nhà một phòng cho đỡ thấy trống
trải, cũng ở trong khu chung cư cho người
nghèo này. Cũng may, khu chung cư có rất nhiều người
Việt mà phần lớn là giới trí thức của một
"thời xa xưa". Ngày ông Trí còn sống, mỗi tối
hai vợ chồng bà vẫn thường tụ tập uống
trà hoặc đánh mạt chược với những
người hàng xóm chung cảnh ngộ. Những người
mà ngày xưa tiếng tăm một thuở, họ là những
người từng cầm binh khiển tướng trong
tay và đã bị tù đày một thời gian dài, dài vừa
đủ để thân thể họ cưu mang những bệnh
tật kinh niên và tâm trí họ rối loạn. Những lần
ngồi lại với nhau cả nhóm tìm nguồn vui trong nỗi
buồn khi nhắc nhở đến một quãng đời
từ hơn ba mươi năm trước. Ngày đó những
người chiến sĩ như họ mang trên vai hai chữ
Tổ Quốc với trọng trách nặng nề bao nhiêu
thì bây giờ nỗi tủi hổ của người di
dân càng đè nén hơi thở của họ từng ngày. Sau
tháng Tư 75, khi ở tù về, những người
như ông Trí phải đành đoạn ra đi vì ở lại
sẽ không có một lối thoát ngoài sự nhục nhã và sự
tàn phế tâm thần khi sống dưới chế độ
mới.
Chiều nay từ hội Cao Niên về,
bà Trí cảm thấy đầu óc căng thẳng vì còn bị
ám ảnh từ tiếng khóc bà nghe từ ban sáng. Hôm nay, cả
hội lại bàn chuyện tổ chức ngày tưởng
niệm ba mươi tháng tư vào tuần tới. Cũng
như mọi năm, bà cùng những bà bạn lãnh nhiệm
vụ nấu ăn cho ngày lễ long trọng đó. Năm
nào hội Cao Niên cũng cung kính tổ chức một
đêm không ngủ để cầu nguyện cho những
người đã hy sinh vì Tổ Quốc, và để cùng
ngồi lại với nhau bên tách trà, bên ly café xót xa ôn lại
một lịch sử thật gần trong tâm tưởng.
Vì quá mệt nên bà Trí đi ngủ sớm.
Trong cơn mơ bà Trí thấy mình đang trở về quê
hương vùng miền Tây ruộng đất phì nhiêu, cây
trái đơm hoa quanh năm, nơi đời sống rất
hiền hoà trong căn nhà rộng lớn của ba má bà. Bà
nhớ đến mùa gặt lúa, tiếng hò dòn dã của những
tá điền vang vọng trong không gian nghe đượm
tình quê hương trìu mến. Họ gặt lúa, rồi giã
gạo trong đêm thâu bên bếp lửa hồng, bên nồi
cháo trắng ăn với cá lòng tong kho mặn mòi. Ôi, một
thuở thanh bình! Rồi súng nổ khắp nơi, bom đạn
rơi khắp lối, ruộng đồng đổ nát
tơi bời. Thời thanh bình qua đi, cuộc sống
thu gọn trong ngôi nhà gạch thừa tự trong khu vườn
nhiều cây lá bên cạnh con lạch nhỏ. Ông Trí ở
trong quân đội nay đây mai đó, bà ở nhà với
đứa con gái duy nhất của hai người. Bỗng
dưng tháng Tư 75 đến một cách kinh hoàng, căn
nhà gia phả của bà bị chiếm trọn, bà đành dọn
ra ở căn lều nhỏ nhoi nằm trong góc vườn
mà mỗi đêm khi nằm đơn côi một mình bà
như còn nghe văng vẳng đâu đây tiếng ai gọi
nhau ơi ới từ những chiếc thuyền nhỏ
chèo lóc lách ngang qua con lạch sau nhà.
Đang nằm mơ màng, bà Trí bỗng tỉnh
giấc vì tiếng gọi "bà ơi thức dậy uống
thuốc", tiếng gọi phát ra từ cái máy lạnh
trong góc phòng. Bà tỉnh hẳn người, nhìn trân trối
vào cái máy lạnh, không có gì thay đổi, vẫn âm thanh
đều đều phát ra hơi mát khắp phòng. Đồng
hồ trên chiếc bàn ngủ chỉ đúng bảy giờ
rưỡi sáng. Bà Trí cảm thấy toàn thân mình như tê liệt,
đúng giờ này hôm qua cũng có tiếng than khóc từ cái
máy lạnh đó ra. Bà Trí run rẩy chồm qua bàn lấy
cái điện thoại cầm tay và bắt đầu gọi
xuống văn phòng.
Chỉ trong vòng vài phút, cô Brenda mở cửa
phòng bước vào. Bà Trí oà lên khóc và kể cho cô ta về tiếng
kêu vọng ra từ cái máy lạnh. Cô Brenda nghe xong thì nhìn bà
Trí e ngại hỏi:
- Bà ngủ có đủ không?
Bà Trí dụt dè đưa tay chỉ vào
cái máy lạnh:
- Tối hôm qua tôi mệt nên ngủ rất
ngon. Sáng nay .. nó đánh thức tôi.
Rồi bà ngập ngừng hỏi:
- Ngày trước có người chết
trong phòng này phải không cô?
Cô Brenda lắc đầu:
- Tôi thật sự không biết điều
đó, nhưng tôi nghĩ là bà đang suy tâm nhiều quá nên nhiều
tưởng tượng đó thôi.
Thật vậy, hai hôm nay lòng bà bồn chồn,
nao núng khi bà nghe lại tin tức về vụ đặt
bomb ở Boston Marathon cách đây một năm,vào ngày mười
lăm tháng tư. Bà đã khóc khi nhìn thấy hình thằng bé
chỉ mới tám tuổi bị chết thảm
thương trong khi đứng chờ bố chạy bộ
về ngay vòng dây cuối. Ba người chết, hàng
trăm người bị thương. Bà chợt nhớ tới
sự khủng bố năm xưa ở SàiGòn, hai trái C4 cài
vào, nổ một trái, trái thứ hai cho nổ khoảng vài
phút sau đó khi xe cứu thương tới và dân chúng
đứng xem sẽ chết chùm theo. Sao mà tàn bạo, hãi
hùng quá.
Bây giờ là tháng Tư, tháng Tư trong ký
ức đau thương của bà mang hình ảnh của
đứa con gái còn rất trẻ của bà, là vợ của
một chiến sĩ bấy giờ đang xông pha ngoài chiến
tuyến. Con gái bà lúc đó đang mang bầu, bị xuất
huyết quá nhiều phải đưa từ Cần
Thơ lên Sài Gòn, ngày hai mươi sáu tháng tư, đường
xá ngập đầy bom đạn, xe cộ nghẹt
lưu thông, đứa con gái của bà bị đưa trả
về nhà thương ở tỉnh và đã chết vì bị
sản hậu. Bà đau đớn nhờ người chôn
con sau vườn. Ông Trí và thằng con rể của bà may mắn
trở về từ những vùng địa danh đã không
còn trong lịch sử và không bao lâu thì bị gọi đi
tù.
Chiến tranh tàn nhẫn và hậu quả
của chiến tranh là những mất mát oàn oại, những
căm hờn mang theo canh cánh trong lòng. Tháng tư, dân miền
Nam mất tự do, mất đất nước, riêng bà
thì mất một người con, một đứa cháu
chưa ra đời, thằng con rể chết trong tù, và
chồng bà từ ngục tù về với một thân thể
quằn quại và một tâm hồn hoang tàn. Bà âm thầm
săn sóc chồng cho tới khi cả hai được diện
HO bảo trợ qua Mỹ. Nhờ thuốc men đầy
đủ và sự săn sóc chu đáo của y tế Mỹ,
ông Trí cũng sống được mười năm
trước khi mất vì bệnh tim.
Cách đây hai ngày, khi vừa cúng giỗ mỗi
năm cho con gái, bà Trí nhận được điện
thoại của cô em gái từ Việt Nam gọi qua cho hay
là căn nhà ngày xưa của bà bây giờ người ta ủi
đất san bằng để xây chùa. Cô em còn cho hay là sau
khi chùa cất xong, mỗi đêm mấy tăng ni họp
nhau tụng niệm liên tục một tháng liền vì tất
cả đều quả quyết là họ nghe có tiếng
gõ cửa của một người vào lúc nửa đêm
xin vào tá túc trong chùa. Mặc dù không tin dị đoan,
nhưng sau khi nghe chuyện cô em kể xong, bà Trí cũng
không tránh khỏi ý nghĩ là có phải cô con gái của bà,
người đã chết tức tưởi từ một
tháng tư dạo nào đang trở về tìm nơi
nương náu. Tối đó bà thấy khuôn mặt rất
thương yêu của con gái bà hiện về trong giấc
mơ.
Với những dự kiện dồn dập
làm rối loạn đầu óc trong mấy ngày qua, bà Trí
nhìn cô Brenda và thở dài:
- Có lẽ cô nói đúng, chắc tinh thần
tôi đang bị giao động quá thôi.
Cô Brenda cầm tay bà an ủi và một lần
nữa căn dặn bà nên tịnh dưỡng. Cả ngày
hôm đó bà Trí tự trách mình yếu bóng vía rồi đâm ra
suy nghĩ vớ vẩn. Bà dành hết thì giờ cặm cụi
nấu những món ăn cho ngày ba mươi tháng tư
như đã hứa với hội Cao Niên. Tối đó bà lại
ngủ thiếp đi trên chiếc ghế sofa trong lúc
đang coi cải lương qua đài truyền hình
satellite.
Bảy giờ rưỡi sáng, có tiếng
gọi thật nhỏ nhẹ "bà ơi tới giờ
đi bộ rồi". Bà Trí mở mắt, nhìn trừng
trừng vào cái máy lạnh, rõ ràng lời kêu vọng ra từ
đó, nhưng bây giờ bà chỉ cảm được
làn hơi mát đang toả ra từ cái máy như một lời
chế giễu đối với bà. Trên đài truyền
hình, thấp thoáng những hình ảnh chiếu lại từ
biến cố nổ ở Boston. Những hình ảnh
đau đớn, tàn khốc mà bà nghe đi nghe lại cả
tuần nay. Hình ảnh những người trẻ tuổi
với cuộc đời đang đầy nhựa sống
đã mất đi một phần thân thể một cách tức
tưởi trong biến cố từ năm trước.
Bà Trí lặng người, bà không bị nhập tâm đâu,
tai bà nghe rõ mồn một về lời nói từ cái máy lạnh
đó, bà biết kêu ai bây giờ, gọi cô Brenda thì chỉ
để cho cô ta nghĩ là bà bị bệnh tâm thần
thôi. Sau vài giây suy nghĩ, Bà Trí bình tĩnh, đứng dậy
mở tung cửa phòng, bà lấy một cái ghế chặn
cho cửa mở toang ra. Bên nhà hàng xóm tiếng khóc của thằng
bé con mỗi sáng nghe như tiếng mi eo của một con
mèo nhỏ. Bà Trí sửa soạn ra đón xe bus và đi thẳng
đến hội Cao Niên vì bà đang cần gặp một
người mà bà nghĩ có thể khi nghe bà nói về chuyện
tiếng kêu từ cái máy lạnh sẽ không cười cho
là bà điên loạn.
Quả thật như bà mong muốn, ông
bác sĩ Cần chuyên môn về bệnh tâm lý (psychiatrist), là
người trẻ nhất hội vì ông chỉ mới sáu
mươi lăm, hay đến hội vào sáng sớm để
uống café, tán gẫu và chơi cờ tướng với
những cụ già khác. Khi thấy bác sĩ Cần đang
ngồi một mình bà Trí mừng quá, chào hỏi và mời
ông qua quán McDonald bên cạnh uống café. Sau khi chăm chú
nghe bà Trí kể về tiếng than khóc, tiếng kêu từ
cái máy lạnh trong mấy ngày qua, bác sĩ Cần gật gù
hỏi:
- Chị tin là có ma không?
Bà Trí bối rối:
- Tôi tin là có những vong linh.
Bác sĩ Cần lại hỏi:
- Thế chị có sợ ma không?
Bà Trí ngần ngại không trả lời
vì quả thật thì bà có sợ, bằng chứng là mấy
ngày qua bà bị ám ảnh hoài về tiếng kêu, tiếng
than khóc từ cái máy lạnh đó.
Không đợi bà trả lời, bác sĩ
Cần nói tiếp:
- Những bóng ma là những linh hồn
đã đi về nơi cát bụi, như những
hương linh mất mát trong cuộc chiến, như những
bóng dáng của người thương yêu mà chúng ta
thương tiếc, nhớ nhung. Khi nói đến ma thì
chúng ta thường nghĩ đến những hình ảnh
xấu xí, quái gở, hay phá phách, dữ dằn. Theo lời
chị kể thì tôi thấy "con ma" của chị rất
dễ thương và tốt bụng vì rằng mỗi sáng
nó đánh thức và nhắc nhở chị làm những chuyện
rất hữu ích cho sức khoẻ của chính chị.
Bà Trí nhìn bác sĩ Cần, mặc dù ông
đang cười nhưng không phải là cái cười chế
diễu mà trái lại rất thành thật. Bác sĩ Cần
nhỏ nhẹ khuyên:
- Tối nay chị về nhớ uống
một viên Benadryl, ngủ thật an lành để sáng mai
còn phụ tụi này sắp xếp cho ngày lễ trọng
đại nữa.
Bà Trí gật đầu cám ơn, bà cảm
thấy đầu óc thanh thản. Chỉ đơn giản
thế thôi mà bà nghĩ không ra, bác sĩ Cần nói rất có
lý, có ai thật sự quấy rầy bà đâu, nếu bà
để ý thì những lời gọi từ cái máy lạnh
đó có lẽ là những nhắc nhở rất ân cần,
nhẹ nhàng. Buổi trưa từ hội Cao Niên về, bà
ghé qua Chùa Linh Sơn, thắp nén nhang khấn nguyện cho những
hương linh yêu dấu của bà được siêu
thoát, cho bà vị tha để quên đi những đau
đớn, căm hờn mà bà đã cưu mang trong bao
năm qua. Tối đó bà Trí ngủ thẳng giấc đến
sáng.
Đồng hồ chỉ đúng bảy
giờ rưỡi, bà mở mắt, chờ đợi, một
lúc sau bà nhìn sang cái máy lạnh và nói lẩm bẩm một
mình .. ủa sao hôm nay không có ai kêu mình dậy vậy kìa.
Nguyễn Thị Huế Xưa
(Diễm Trinh sưu tầm và chuyển)