TẠO RA HẠNH PHÚC
(Thiền sư Ajahn Brahm
Trần Ngọc Bảo dịch thuật)
MỘT CHIẾC XE ĐẦY PHÂN
Những điều khó chịu như xếp
cuối lớp trong học tập, vẫn thường xảy
ra trong đời. Nó xảy ra cho tất cả mọi
người. Sự khác biệt duy nhất giữa một
người hạnh phúc và một người nản chí là
cách mà họ đối phó với thảm họa.
Hăy tưởng tượng bạn vừa
có một buổi chiều tuyệt diệu trên băi biển
với một người bạn. Khi trở về bạn
thấy một xe phân to mà ai đó đă đổ ngay
trước cổng nhà. Có ba điều biết được
về đống phân này:
1. Bạn không đặt mua nó. Nó không phải
do lỗi của bạn.
2. Bạn bị bí lối. Không ai thấy
người đổ xe phân, cho nên bạn không thể gọi
ai để mang nó đi chỗ khác.
3. Nó cực kỳ hôi hám. Mùi hôi làm thối
cả nhà bạn. Nó hầu như không thể nào chịu
đựng nổi.
Trong ẩn dụ này, chiếc xe phân
đổ trước nhà bạn tượng trưng cho những
biến cố đau buồn đổ xuống đầu
chúng ta trong cuộc sống. Cũng giống như đống
phân, có ba điều được biết về biến
cố bất hạnh đó:
1. Chúng ta không đặt hàng. Nó không phải
lỗi của chúng ta. Chúng ta nói, "Tại sao tôi phải
chịu?"
2. Chúng ta bị bí lối. Không ai, ngay cả
những người yêu thương chúng ta nhất, có thể
mang nó đi chỗ khác (dù họ có thể cố thử).
3. Nó rất khủng khiếp, nó hủy
hoại hạnh phúc của chúng ta, và nỗi đau do nó gây
ra tác động đến toàn bộ cuộc sống của
chúng ta. Nó hầu như không thể chịu đựng nổi.
Có hai cách đáp ứng với hoàn cảnh
bị bí lối bởi đống phân. Cách thứ nhất
là bạn mang phân theo người đi khắp nơi. Chúng
ta bỏ một ít vào trong túi, một ít trong ba lô, một ít
trong va li, và một ít trong áo sơ mi. Chúng ta thậm chí bỏ
một ít vào trong quần. Khi chúng ta mang phân đi, ta thấy
ta dần dần mất bạn bè. Ngay cả những
người bạn thân nhất cũng ít c̣n lui tới.
"Mang
phân đi khắp nơi" dụ cho sự ch́m vào trạng
thái trầm uất, tiêu cực, giận dữ. Nó là một phản ứng
tự nhiên, dễ hiểu khi đứng trước nghịch
cảnh. Nhưng chúng ta mất rất nhiều bạn bè,
v́ lẽ tự nhiên và dễ hiểu là bạn bè không ai muốn
gần gũi khi ta quá trầm uất. Hơn nữa, đống
phân đâu có v́ thế mà nhỏ hơn, và mùi hôi của nó lại
càng lúc càng tệ hại hơn.
May mắn thay có cách thứ hai. Khi có một
xe phân đổ xuống trước mặt nhà, chúng ta thở
một hơi dài, và rồi bắt tay làm việc. Chúng ta
mang ra nào là xe cút kít, nào là chĩa, nào là thuổng. Chúng ta bắt
đầu dùng chĩa xúc phân vào xe, đẩy nó ra sau nhà và
đào lỗ chôn nó trong vườn. Đây là một công việc
nhọc mệt và khó khăn, nhưng chúng ta biết không c̣n
phương án hữu ích nào khác.
Đôi lúc chúng ta chỉ có thể đẩy
đi một nửa xe cút kít mỗi ngày. Nhưng dù sao, khi ấy
chúng ta cũng đang làm một cái ǵ đó để giải
quyết vấn đề, c̣n hơn là cứ than van, chán nản.
Ngày này qua ngày khác, chúng ta chôn phân xuống vườn. Ngày
này qua ngày khác đống phân trở nên nhỏ đi. Có khi
chúng ta phải mất nhiều năm, nhưng một buổi
sáng sẽ đến khi chúng ta thấy rằng đống
phân trước nhà đă biến mất hoàn toàn. Ngoài ra, một
phép lạ có thể đă xảy ra trong một phần khác
của ngôi nhà. Những bông hoa trong vườn đang nở
rộ với nhiều màu sắc rực rỡ khắp
nơi. Mùi thơm của nó lan tỏa ngoài đường
khiến cho hàng xóm và khách qua đường đều mỉm
cười sung sướng. Khi đó trái cây trong một góc
vườn cũng trĩu xuống v́ chúng trổ ra
tươi tốt. Và trái cây có vị rất ngọt ngào mà
các bạn không thể t́m mua được thứ trái nào
giống như thế. Ta có rất nhiều quả để
có thể chia sẻ với hàng xóm láng giềng. Và thậm
chí có thể mời khách qua đường nếm thử
mùi vị của trái cây do phép lạ.
"CHÔN PHÂN ĐI" là một ẩn dụ cho thái độ
đón nhận các biến cố đau buồn coi nó như
phân bón cho cuộc đời. Đó là công việc mà chúng ta
phải làm một ḿnh, không ai có thể giúp đỡ chúng
ta được. Bằng cách chôn nó trong vườn ở
ngay trong trái tim ta th́ đau khổ ngày một bớt đi.
Chúng ta có thể mất vài năm,
nhưng rồi sẽ một buổi sáng sẽ đến
khi chúng ta thấy không c̣n đau buồn trong cuộc sống
và trong tim ta một phép lạ đă xảy ra. Hoa trái của
từ tâm đă bừng nở khắp nơi và hương
thơm của t́nh thương lan tỏa ra đường,
lan đến hàng xóm láng giềng, đến bà con và ngay cả
khách qua đường, rồi cây trí tuệ sẽ trĩu
nặng cành, tốt tươi, tuệ giác ngọt ngào về
bản chất của sự sống. Chúng ta có thể chia
sẻ thứ trái cây ngon lành ấy một cách thoải mái
ngay cả với khách qua đường mà không dự tính
trước.
Khi chúng ta đă nếm mùi đau khổ,
học được bài học của nó, và vun trồng
khu vườn của ḿnh, chúng ta mới có thể mở rộng
ṿng tay ôm lấy một người nào đó đang đau
khổ và nói một cách nhẹ nhàng rằng, "Tôi biết".
Họ sẽ nhận ra rằng chúng ta hiểu. Ḷng từ
ái bắt đầu. Chúng ta chỉ cho họ xe cút kít, chĩa,
và thuổng, và rất nhiều sự động viên.
Nhưng nếu chúng ta chưa vun trồng khu vườn của
ḿnh, chúng ta không thể làm được điều này.
Tôi đă biết có nhiều tu sĩ hành
thiền rất giỏi, sống rất an lạc, thanh thản,
và rất điềm tĩnh trước nghịch cảnh.
Nhưng chỉ một vài người trong đó trở
thành những người thầy có tầm cỡ. Tôi
thường tự hỏi tại sao.
Bây giờ th́ tôi nghĩ rằng những
tu sĩ có một cuộc sống khá yên ổn, chôn ít phân,
không trở thành những người thầy vĩ đại.
Những tu sĩ nào từng gặp nhiều khó khăn, phải
âm thầm chôn phân, và vun trồng được một khu
vườn sum sê mới trở thành những người
thầy vĩ đại. Họ có trí tuệ, có an lạc,
và có ḷng từ bi; nhưng những người có nhiều
phân hơn th́ có nhiều thứ để chia sẻ hơn
với thế giới xung quanh. Thầy của tôi, Ajahn
Chah, theo tôi, là vị thầy cao cả nhất trong tất
cả các vị thầy, ắt là đă có cả công ty xe tải
với cả đoàn xe đổ phân trước cửa
nhà vào thời thầy c̣n trẻ.
Có lẽ bài học của câu chuyện
này là nếu như các bạn muốn phục vụ thế
giới này, nếu như các bạn muốn đi theo con
đường của ḷng từ bi, th́ lần tới khi một
bi kịch xảy ra trong cuộc đời, bạn có thể
thốt lên, "Ô ḱa, lại có thêm phân bón
cho khu vườn của ta!"
Thiền sư AJAHN BRAHM, Trần Ngọc Bảo dịch thuật
(Khánh Dung sưu tầm
và chuyển)