Viết cho ngày lễ
Vu Lan
Ngày lễ Vu Lan ta
sẽ viết nhiều về Mẹ, nhưng cảm xúc bây
giờ của tôi lại muốn viết Cha.
Cha đă từng
nói với tôi: Đi khắp
thế gian không ai tốt bằng
mẹ, gánh nặng
cuộc đời
không ai khổ bằng cha. Tôi nhớ
như in hôm đó cha đă rất say, ôm tôi, bảo tôi đừng
khóc nữa. "Cha biết cha sai rồi, con đừng
khóc nữa, cha thương con theo cách của cha, nhà này là của
con, con c̣n muốn đi đâu nữa ?!?"
Đối với
bạn Nhà có ư nghĩa như thế nào?
C̣n nhà đối với
tôi:
- Trong kư ức nhà
là nơi tôi được chạy lanh quanh chân cha ở cái
sân nhỏ bên khu vườn đầy cà chua và ngồi
trong ḷng mẹ cạnh bếp lửa nấu cơm mỗi
chiều.
- Trong nỗi nhớ
của tôi là cái xóm nhỏ ồn ào và có bọn trẻ tụ
tập đông vui ngoài sân. Là cái bàn ăn vỏn vẹn 4 ghế
xung quanh.
- Trong nỗi buồn
của tôi là một nơi vắng người và khi có
người là đầy tiếng căi vả.
Nhà là một từ
ngắn ngủi , nó không đồng nghĩa với sự
b́nh yên nhưng chúng ta vẫn khao khát rằng nó gắn với
sự b́nh yên. Và khi nó trái nghĩa với sự b́nh yên th́
đó chính là bất hạnh ..
Và cái bất hạnh
đó lại rơi đúng vào cái gia đ́nh nhỏ của
tôi. Bạn tin không trên đời này có một câu nói ta không
nên nói với chính ḿnh: "Chuyện đó sẽ không bao giờ
xảy ra với ḿnh đâu?!?" Tôi luôn tin, những chuyện
xấu trên đời chỉ xảy ra với kẻ khác chứ
chẳng bao giờ xảy ra với chính ḿnh. Đó có lẽ
là cái suy nghĩ ngu ngốc nhất của đứa con gái
vừa mới bước qua tuổi 18.
Uhm ! th́ có ai nghĩ
đến đâu nhưng nó vẫn hiển nhiên xảy ra
như một biến cố lớn của cuộc sống.
Biến cố đó đă làm cho tôi không c̣n một mái ấm
trọn vẹn.
Trách à! Tôi đă từng
trách cha, tôi trách phải chi cha cho tôi một mái ấm thật
sự để khi tôi mệt mỏi có một chốn
để tôi đi về. Cho tôi một chút tự tin khi
đứng trước cuộc sống đầy khắc
nghiệt, để tôi không phải nghe tiếng x́ xầm ở
sau lưng .. tôi đă từng trách nhiều lắm nhưng
hiện tại tôi đă học cách chấp nhận, chấp
nhận một mảng khuyết trong đời ḿnh. Có lẽ
v́ có nó mới có tôi như hôm nay mà không phải tôi nào khác.
Cha tôi
Tuổi trẻ và
hầu như suốt quăng đời của ông ấy
đă bán cho trời cho đất để kiếm tiền
nuôi gia đ́nh và cũng để cho cô "con gái rượu"
giữ được đôi bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn
không lấy một vết chai, lúc đó ai nắm tay tôi cũng
sẽ nghĩ thầm "đôi tay chẳng động việc
ǵ". Tôi mang cái an nhiên, cái vô tư đó đi qua quăng
đời thơ ấu. Có cha bên cạnh, có cha làm cho ḿnh tất
cả. Đáng thương và đáng trách thay tôi luôn t́m kiếm
những cái ǵ quư báu và chưa bao giờ thật sự quan
tâm đến người ruột thịt mà ḿnh gọi là
cha.
Tôi, không biết
cha tôi thích ǵ, cũng chẳng ngọt ngào lo lắng khi trái
gió trở trời cơn đau lưng lại hành hạ
cha tôi, và tôi cũng chẳng thèm hiểu rằng những
điều cha làm lúc đó cho tôi là kho báu ẩn dấu trong
những cái quen thuộc. Để bây giờ đây
đánh mất rồi mới cảm thấy tiếc. Tiếc
cho một cái tôi chưa đủ sâu sắc để níu
giữ t́nh cha con.
Bây giờ, cha
đối với tôi chỉ là một danh nghĩa. Từ
khi cha thay đổi, từ khi gia đ́nh không c̣n êm ấm
như xưa, tôi phải tự ḿnh bước đi,
bưng mặt khóc mỗi khi nghĩ về ngôi nhà của
ḿnh. Tôi để cho cuộc đời xây xát đôi bàn tay.
Muốn nói ǵ
đó thiêng liêng, muốn nói ǵ đó ngọt ngào với
người đă có công sinh ra ḿnh, nhưng chỉ có thể
thầm nhủ trong tim :"Ngày Vu Lan này con cầu sức
khỏe và b́nh an cho cha "
BLOG MƯA
29.08.2012
(@ Internet)