Chuyện Phiếm:
TA ĐIÊN HAY NGƯỜI ĐIÊN
(Trần Ngân Tiêu)
Nếu về chuyện khùng
điên thì nước Mỹ có lẽ
có nhiều nhất. Từ chuyện "chuồng chạy" (trần
chuồng chạy ra phố) như những thập
niên về trước chẳng còn là lạ
nữa. Đến chuyện thưa gửi,
kiện tụng một cách kỳ quái riết rồi
người ta cũng quen đi nhưng quả thật
đó sản phẩm của những kẻ no cơm
rửng mỡ. Chẳng hạn vụ em Rhonda Nichols
thưa kiện tại thành phố St.
Louis, tiểu bang Missouri
thì nghe qua thấy nó vừa ngu
muội vừa mất thì giờ quan toà quá
đi.
Em Rhonda thưa rằng khi em vào khu vườn
bán cây kiểng ngoài trời sau siêu thị
"Lowe" (bán giống như "Home depot") ở
St. Louis thì có một com chim bay trên trời ị
một bãi vào sau gáy em. Luật
sư của em lập luận rằng siêu thị Lowe
đã bất cẩn và không có biện
pháp ngăn cản chim hoang trên trời vào khu
trưng bầy cây kiểng. Cũng theo
văn kiện em Rhonda đã dẫn chứng bãi
kít chim rơi trúng gáy em đã tạo một
hậu quả tai hại cho đời em. Em phải chịu
sự đau đầu, đau óc, đau cổ,
đau các bắp thịt, đau hệ thống thần
kinh, đau xương chậu (mông) và đau cả .. giây chằng tử cung v.v. Hậu
qủa của những đau đớn này là khả
năng "làm việc" của em không còn
hiệu năng nữa. Luật sư Zane T. Cage của em
còn nói thêm: Con chim bằng con chim bồ
câu chứ không phải chim sẻ nên bãi
kít của nó .. nặng lắm.
Giám đốc siêu thị Lowe nói: Làm sao
chúng tôi kiểm soát được chim hoang
trên trời. Nếu cô ta đi ngoài đường
mà bị chim ị vào người thì kiện
ai ? Chẳng lẽ kiện chính phủ ?
Nhưng vụ kiện của em Rohnda
nghe chưa đã ngứa bàng vụ kiện của
anh chàng Robert Kosilek ở Boston. Vụ kiện này thật
là ngoại hạng. Robert đang thọ án chung thân không được hưởng
trường hợp giảm khinh về tội bóp cổ
cô vợ quí cho đến chết. Nằm trong
khám có lẽ "nhàn cư" nên anh ta
nạp đơn kiện cái Trung Tâm Cải Huấn"
mà anh ta đang thọ hình và yêu cầu
toà phải ra lệnh cho nhà tù này trả
tất cả phí tổn về việc giải phẩu
cải giống để anh ta có thể trở
thành "đàn bà con gái có hĩm
đàng hoàng".
Trong đơn thưa Robert kết tội rằng
Trung Tâm Cải Huấn đã vi
phạm quyền sống và bắt anh ta phải chịu
đựng một hình phạt khắc nghiệt bằng
cách "từ chối" không cung cấp cho anh
ta phương tiện để cải giống. Trong
đơn kiện Robert tả thêm rằng anh ta phải
chịu đựng liên tục sự phiền muộn
(depression), nôn nóng, và áp xuất máu
cao có thể nguy đến tính mạng. Một số luật gia cho biết đã
có nhiều trường hợp thưa kiện để
được điều trị về phân tâm học,
điều chỉnh kích thích tố (hormone)
và đã thắng nhưng chưa có trường
hợp nào thành công trong việc đòi
trả tiền giải phẫu đổi giống.
Robert Kosilek, 52 tuổi, đòi hỏi sự
đài thọ từ năm 1990, sau khi bị án về
tội giết cô vợ trẻ xinh đẹp Cheryl 26
tuổi, nhưng đến nay chưa thành công. Những
ngày trình diện toà Robert đều mặc
váy, để tóc dài, nhuộm móng tay để dài, nhưng toà cũng
lờ đi và không cho phép cái hiện diện
thể chất của Robert là một trong những yếu
tố bào chữa. Robert khai rằng anh ta giết vợ
vì tự vệ chứ không phải cố
sát vì vợ anh ta đổ nước trà
nóng vào "cái của nợ" của anh
ta khiến hư mẹ nó "đồ nghề"
không còn sử dụng được nữa. Sau
khi lấy giây điện thắt cổ con vợ cho
đến chết, Robert giấu xác trong cúp xe (trunk) tại một bãi đậu xe.
Luật sư Jennifer Levi của hội
"Gay and Lesbian" tại Boston
biện hộ cho Robert rằng: "Đổi giới
tính (Transsexualism) là một điều trị hợp
pháp về Y học, những chuyên viên về
việc này đều công nhận rằng chỉ
có giải phẫu thì mới có thể
điệu trị được. Vì vậy thân chủ
của bà cần được thoả mãn sự
đòi hỏi trong đơn thưa". Nếu Robert thắng kiện thì mai mốt những
người bình thường tha hồ đóng
thuế thêm để yểm trợ những
khùng điên này.
Khùng kiểu Mỹ thì có
nhiều hình thức.
Em bé Vicki Smith ở Cincinnati
này cũng thuộc loại làm cho người
khác phát khùng. Em Vicki cân nặng có
250 cân Anh đã lôi cổ anh nhân tình
Mathtew Long (chỉ cân nặng có 116 cân Anh) ra
toà về tội đã bóp họng em bằng
sợi giây dắt chó. Long khai rằng chuyện xẩy
ra khi em Vicki toan bước ra khỏi nhà để
"ô rờ voa" Long, tức
là em đi đường em, em không muốn sống
với người yêu bé bỏng Mathew Long nữa.
Long quá tuyệt vọng nhưng không
biết làm sao thuyết phục và giữ
được em Vicki nên Long tìm cách túm
em Vicki lại không cho em bước ra khỏi nhà.
Long nhẩy lên ôm lấy cổ Vicky và Vicky chạy
nhông nhông trong nhà với Long trên lưng
và sau cùng Vicki cứ bước ra khỏi
nhà với người yêu bé bỏng bám
toòng teng trên cổ mình.
Vicki khai rằng Long dùng giây dắt chó
thắt cổ em nhưng trước toà em khai rằng
sợi giây đó con chó ăn
mất rồi. Thế rồi em Vicki khai
thêm rằng em có thể liệng văng Long xuống
đất như một con chó, như một miếng
giẻ rách nhưng vì thương tình
nên không nỡ. Quan toà nghe vậy
thì tuyên bố rằng Long vô tội vì với
thân thể bé bỏng đó làm sao
chàng vật được nàng.
Đã điên thì cho điên
luôn, nhưng điên theo kiểu
chị Helen này ở Ohio
thì còn hơn kẻ tỉnh 100 lần. Chẳng là khi đọc cái quảng
cáo của một hãng bán cửa nọ, chị
liền gọi hãng đó đến thay hết cửa
sổ nhà chị. Sau đó Helen nhận
được hoá đơn tính tiền (bill) cửa
xổ và công thiết trí; nhưng chị
không trả tiền mà liệng mẹ nó
hoá đơn vào thùng rác. Sau ba lần,
ba tháng gửi thư đòi tiền
mà chẳng thấy Helen trả một đồng xu
nào hãng cửa sổ cho nhân viên gọi
điện thoại nói chuyện trực tiếp với
Helen về chuyện tiền bạc. Helen
nói với người đó rằng chị ta
không phải trả đồng xu nào cả.
Nhân viên hãng cửa sổ yêu cầu giải
thích thì Helen chưng bằng cớ
cái quảng cáo (của hãng làm cửa sổ)
nói rằng "Cửa sổ này sẽ tự trả
tiền cho chính nó trong vòng 12 tháng (The
windows will pay for themselves in 12 months)".
À thì ra thế ! Ý của hãng bán cửa sổ muốn
nói rằng cửa sổ của họ tốt tới
mức sẽ tiết kiệm được điện lực
(khi dùng máy điều hoà không khí)
mỗi tháng và trong vòng 12 tháng sự tiết
kiệm sẽ tích lũy tương đương với
số tiền mua cửa sổ. Nếu
là quan toà thì quan toà sẽ xử
trí như thế nào. Đấy
đã bảo chữ với nghĩa dùng không
khéo thì mang hoạ chứ chẳng giỡn
đâu.
Thế nhưng em "đĩ
chuyên nghiệp" Tatyana, 28 tuổi người xứ
Phần Lan này còn ngon hơn em Helen ở Mỹ
nhiều. Mặc dù
em là đĩ chuyên nghiệp, nhưng em bị cảnh
sát bắt nhốt vì bị tình nghi
đã kiêm luôn việc "mối lái dẫn
khách" tại thành phố Turku. Chả
là ở Phần Lan, làm đĩ thì hợp
pháp, nhưng nếu làm mối lái, đầu
nậu (pimping) tú bà là bất hợp
pháp.
Sau 51 ngày bị giam trong khám, em Tatyana
được phòng biện lý miễn tố trả
tự do. Tuy vậy đối với em
Tatyana chuyện không giản dị như thế.
Đâu phải muốn bắt em thì bắt, muốn
thả em thì thả ? Tatyana mướn
luật sư kiện phòng biện lý và
đòi bồi thường tiền "thất thu" trong 51 ngày bị nhốt trong
khám. Theo đơn thưa của Tatyana em đòi
bồi thường 350 đồng Âu Châu (đồng
euros) một ngày và thêm $80 tì một
ngày về khoản em phải chịu đựng
(suffering) sự thiệt hại đó. Theo
lý luận của luật sư Hans Mannsten của
Tatyana thì "Trong khi đồng nghiệp của
thân chủ tôi thư thả kiếm được
lợi tức hàng ngày còn thân chủ của
chúng tôi thì không có tội gì
thì bị nằm khám mất hết lợi tức.
Đó là mẫu chốt của vấn
đề". Ai bảo đã bắt rồi lại
không truy tố ? Lý
luận rất "hợp lý" như vậy
thì chỉ có nước thí cô hồn
cho em một tí tiền còm còn hơn vừa
mất thì giờ và tốn ngân qũy của
chính phủ.
Như vậy thì đã nhằm
nhò gì. Theo ký giả Doug Vincent, thì chàng
Randy Burcheon ở Belton (Texas)
còn làm cho người ta muốn vào dưỡng
trí viện mà ở mẹ nó cho rồi để
khỏi nhức đầu. Anh chàng Randy này
thưa "chính anh ta" ra tòa và
đòi bồi thường 250 ngàn Mỹ Kim
vì lý do anh ta đã làm cho cuộc đời
của anh ta như sống trong một địa ngục.
Theo luật sư của Randy thì
trong con người của Randy có 6 bản ngã của
6 con người khác nhau (Đa Bản Ngã -
Multiple Personality). Năm người trong Randy thì rất
đàng hoàng nhưng người thứ sáu
thì rất tệ. Cái bản chất
thứ sáu Randy gọi là anh chàng Larry
thì không có công ăn việc làm
và luôn đi làm phiền người
khác kiến cho Randy khổ sở vô cùng.
Randy đã phải cắn răng chịu đựng
hơn 10 năm và nay anh ta nhất quyết phải chấm
dứt tệ trạng này nên bắt buộc phải
đưa chính anh ta ra tòa.
Theo Randy thì Larry (sống trong thân xác của
Randy) đã xách nhiễu tình dục bạn
gái của Randy, đã dùng ngôn ngữ tục
tĩu la lối xếp của Randy tại sở làm,
đã dùng thẻ tín dụng của Randy cho
rượu và các bar quán "à go go"
lên đến gần chục ngàn, đã mua
dài hạn cả chục tạp chí khiêu
dâm như Playboy, Hustler v.v., đã viết lá
thư hăm họa tổng thống Hoa Kỳ khiến cho
sở bảo vệ yếu nhân đến điều
tra Randy ..
Randy, một chuyên viên kế toán về
thuế má 35 tuổi, tuyên bố với báo
chí rằng: "Larry đã tàn phá cuộc
đời tôi, anh ta phải trả món nợ
đó. Đã tới lúc anh ta phải
chấm dứt tình trạng này".
Tuy nhiên, Larry (con người đang
sống trong thân xác của Randy) tuyên bố rằng
những cáo buộc của Randy là hoàn
toàn bố láo và Larry đã mướn
luật sư biện hộ cho anh ta trước tòa. Larry còn nói thêm rằng:
"Tôi chưa bao giờ làm những điều
tội tệ như Randy phịa ra như vậy. Theo
tôi nghĩ Randy muốn lôi tôi ra tòa chỉ
vì con bạn gái của anh ta thích tôi cho
nên Randy nổi ghen lên mà thôi".
Những chuyên viên về luật
phát biểu vụ kiện này tòa cũng vẫn
phải chấp pháp tuy nhiên chưa có ai
thành công trong việc tự thưa mình ra
tòa cả. Nếu Randy thắng vụ kiện này
thì từ nay sẽ có nhiều vụ như vậy
xẩy ra và hệ thống pháp luật sẽ bị
đảo lộn.
Mặc kệ những lời phỉ nhổ của
người khác, luật sư Eggert của Randy vẫn
tuyên bố rằng đây là một vụ kiện
hợp lệ và "Tất cả năm người
khác trong thân xác Randy sẽ làm nhân chứng
cho Randy để kết tội Larry. Chúng
tôi sẽ thắng vụ kiện này".
Randy không phải là người giầu
có, và nếu anh thắng kiện thì Larry
không có tiền trả cho Randy, như vậy
hãng bảo hiểm của Randy (Larry) phải trả
tiền cho Randy. Đại diện hãng bảo
hiểm của Randy tuyên bố nếu trường hợp
này mà xẩy ra thì quả thật
đây là vụ quái gở thứ nhất trên
đời.
Nghe những chuyện khùng chuyện
điên kể trên có một ông bạn lắc
đầu bảo "chưa nhằm nhò gì". Có một câu chuyện
có thật sau đây sẽ làm người ta
"nổi điên lên tức thì". Đó là chuyện một cô
giáo giúp một em lớp mẫu giáo đi giầy
mùa đông (ủng cao cổ - boot). Cậu
bé lớp mẫu giáo tên Chris hì hục xỏ
chân vào chiếc ủng (boot) mãi không
được nên kêu cô giáo giúp một
tay. Cô giáo hì hục đẩy
và ấn chân cậu bé mãi mới
nhét chân Chris vào được một chiếc
giầy ủng. Khi vừa ấn vừa đẩy gần
nhét được chân thứ hai của cậu
bé vào chiếc ủng và cô giáo
đã thở hồng hộc như sắp hết tỉ
đến nơi thì cậu bé Chris bảo:
"Cô giáo ơi cô đã xỏ chân
lộn rồi". Tức là chiếc phải
vào chân trái và chân trái thì xỏ
vào chân phải. Nghe thằng bé nói
thì cô giáo nhìn kỹ thì quả thật
"on the wrong feet".
Tháo ủng ra khỏi chân
không phải là dễ dàng hơn xỏ
vào đâu, đặc biệt nó lại lộn
chân. Thế nhưng
cô giáo ráng nhịn (chắc nhịn văng tục)
cố điềm tĩnh để tỏ ra ta đây
là cô .. giáo và
ráng rút được chiếc ủng ra và
xỏ vào đúng chân của cậu bé.
Sau khi xong xuôi thì Chris bảo cô giáo:
"Cô à, đây không phải là cặp
ủng của con". Đến đây thì
cô giáo chịu đếch nổi nữa cô
hét lên: "Thế sao từ nẫy giờ
mày không nói ?" Hét rồi
cô giáo vùng vằng kéo mẹ nó
đôi ủng ra khỏi chân cậu bé rồi
liệng mẹ nó vào góc phòng. Đến
đây thì Chris mới nói thêm:
"Đó là đôi ủng của em con, mẹ
con bắt con đi". Quỷ thần thiên địa
ơi ! Có lẽ nếu bẻ cổ
thằng bé được thì cô giáo cũng
bẻ nhưng đây là lớp mẫu giáo,
trẻ con là ông nội bà nội của
mình. Nếu nó về nhà
mà thút thít mách bu rằng cô
giáo chửi nó thì chỉ có nước
thất nghiệp. Nên cô giáo lại ngậm
bồ hòn xỏ lại đôi ủng cho bé
Chris. Xong xuôi đâu đó cô giáo hỏi
nó: "Thế găng tay của cháu đâu ?" Bé Chris trả lời:
"Con bỏ bên trong chiếc ủng này rồi".
Mẹ thế này thì cô giáo điên,
tôi cũng điên, và cả độc giả
cũng phải điên mất giời ạ
!
TRẦN NGÂN TIÊU
(Bai Chuyen)