ĐÊM XUÂN MỘT GIỌNG H̉
(Nguyễn Thị
Huế Xưa)
Tác giả là cư dân Austin, Texas,
làm việc trong bệnh viện thành phố, nơi từng
đón nhận cả ngàn bệnh nhân bất thường.
Sau đây là bài viết mới nhất của bà,
được dành cho số đặc biệt đêm giao
thừa, kể về một trong những bệnh nhân
đặc biệt: bà mẹ gốc Việt ra đi vào
đúng lúc giao thừa, c̣n để lại âm vang vọng
một giọng ḥ thương quê, nhớ nước.
*
Sáng chủ nhật những hành
lang dài hun hút trong bệnh viện nằm im vắng như
giấc ngủ muộn của những người
bệnh nhân sau đêm dài trằn trọc. Tiếng nói
của những người y tá làm ban đêm vội vă trao
đổi tin tức về t́nh trạng bệnh nhân
với những người làm ca ngày.
Thường th́ tôi không đi làm
vào cuối tuần, nhất là ngày hôm nay lại là hăm ba
tháng chạp cúng ông táo. Tôi c̣n biết bao nhiêu chuyện
phải lo như mua bánh mứt, nấu chè, nấu xôi
đưa ông táo về trời, cái tục lệ mà mẹ
tôi dù ở xứ ngoài bao năm vẫn giữ và dạy tôi
từ khi tôi lập gia đ́nh. V́ đă lỡ hẹn
gặp ông y tá làm ca đêm vào để ôn lại và phê phán
công việc làm hằng năm của ông (annual evaluation) nên
tôi mới phải vào sớm.
Khi đi ngang qua hành lang vắng,
có một tiếng khóc nghẹn tiếp theo với một
lời dường như muốn căi vả làm cho tôi chú ư.
Tôi bước vội về phía căn pḥng nằm
khuất trong góc. Giọng nói tiếng Việt tức
tưởi của một người đàn bà xuyên qua cánh
cửa pḥng chỉ khép hờ một nửa:
"Cậu không thấu hiểu
t́nh h́nh nên cậu mới trách tôi"
Tôi với tay lấy hồ sơ
của người bệnh nhân treo một bên cánh cửa
pḥng. Bệnh nhân là một cụ bà tám mươi hai
tuổi. Cụ bà Trần thị Miên được
chuẩn bệnh thứ nhất (primary diagnosis) sưng
phổi và chảy máu nội thương (Pneumonia and Internal
Bleeding), bệnh thứ hai (secondary diagnosis) là chán
đời không muốn sống (Failure to Thrive). Cụ bà nằm
trong nhà thương đă mấy ngày nay. Bác sĩ nghi nguyên
do sự chảy máu quá nhiều có thể liên quan tới ung
thư gan v́ hôm qua sau khi rọi quang tuyến (CAT scan) th́
thấy một cái bướu rất nhỏ gần kề
trên bộ phận của gan. Nếu muốn biết
chắc chắn có phải là ung thư hay không th́ bác sĩ
đề nghị làm liver biopsy.
V́ làm trong bệnh viện khá lâu và
tôi cũng làm việc chặt chẽ với ban hộ
niệm của ngôi chùa trong thành phố, nên thường
ngày mỗi lần đi kiểm soát mỗi từng lầu
th́ tôi hay để ư xem có bệnh nhân người Việt
Nam th́ vào thăm viếng và giúp đỡ nếu họ
cần. Tôi đang ngần ngại th́ tiếng khóc đă
ngưng bặt nên tôi gơ cửa pḥng bước vào.
Người đàn bà trạc
chừng ngoài năm mươi khuôn mặt c̣n đẫm
những giọt nước mắt, thấy tôi cố
nhoẻn nụ cười và mừng rỡ:
"Em người Việt Nam
hả,"
Sau những câu chào hỏi thông
thường được biết người đàn bà
tên là Lệ con của bà cụ Miên. Tôi bước
đến bên giường nơi bà cụ Miên đang
nằm yên lặng. Dáng cụ nhỏ nhoi, gầy guộc,
trên mũi c̣n mang sợi giây chuyền oxygen. Tôi cầm tay bà
cụ:
"Chào bác"
Bà cụ mở mắt nh́n tôi và
th́ thào hỏi tên. Sau khi tôi nói tên xong th́ đôi mắt
của cụ bất chợt long lanh:
"Để bà ḥ cho con nghe"
Thế rồi bà cụ cất
giọng ḥ:
"Đèn nào cao bằng đèn
Châu Đốc, gió nào độc bằng gió G̣ Công .."
Tiếng của bà cụ rơ
mồn một, ḥ một câu không đứt đoạn. Cô
Lệ ứa nước mắt nói với tôi:
"Ba ngày nay má cô nằm không nhúc
nhích, vậy mà hôm nay gặp em lại ḥ hát"
Tôi th́ vừa cảm động
vừa ngạc nhiên v́ bà cụ đang đeo ống
dẫn oxygen th́ làm sao có thể ḥ một cách minh bạch
như vậy được. Bà cụ ḥ xong câu th́ có
vẻ mệt nên ho sặc sụa và sau đó nằm
nhắm mắt lại. Cô Lệ kéo tôi qua một bên và
hỏi nhỏ về vụ có nên làm liver biopsy không.
Đối với bệnh nhân tôi chỉ giải thích
về bệnh t́nh hoặc những phương pháp
chữa bệnh chứ không bao giờ cho ai ư kiến
về một quyết định có thể ảnh
hưởng đến cuộc đời của họ.
Tôi giải thích cho cô Lệ rơ thêm về phương cách làm
biopsy, nhưng đồng thời cũng khuyên cô nên suy
nghĩ kỹ mục đích của việc làm biopsy.
Nếu quả thật bà cụ bị ung thư gan th́
liệu bà cụ có chịu nổi những đau
đớn của một cuộc giải phẫu,
những dày ṿ của chemo therapy hoặc những luồng
điện quang tuyến mănh liệt của radiation hay không
? Một trong những chẩn bệnh như đă nói là bà
cụ Miên có những triệu chứng chán đời không
muốn sống th́ nếu tâm của cụ đă muốn
yên th́ những ràng buộc khác có làm cuộc đời
của cụ được ổn hay không ?
Cô Lệ buồn bă nói:
"Cô hiểu chuyện đó mà
em, má cô đă già rồi nên cô không muốn bà cụ đau
đớn thêm nhưng mấy thằng em của cô nó
cứ trách móc là cô bất hiếu."
Được biết cô Lệ
là con gái đầu và cô có năm người anh em trai. Cô
Lệ bảo lănh bà cụ Miên và đứa em trai út qua Hoa
Kỳ được mười năm và trong suốt
thời gian đó ở với gia đ́nh cô. Bà cụ qua
xứ lạ khi đă ngoài bảy mươi nên rất
buồn rầu và lúc nào cũng nhớ đên quê
hương, nhưng tất cả con cái của cụ không
c̣n ai ở Việt Nam nên cụ đành đi theo. Mấy
năm đầu bà cụ dù buồn bă nhưng vẫn c̣n
chững chạc tự lo lắng cho đời sống
hằng ngày của ḿnh đuợc. Hơn nữa cụ
nguôi ngoai niềm vui bằng sự quấn quít của
mấy đứa cháu ngoại, cháu nội. Càng ngày mấy
đứa cháu càng lớn, mỗi đứa có một đời
sống riêng của nó nên bà cụ cảm thấy rất
lạc lơng, bơ vơ. Trong một năm qua cụ
gần như buông xuôi, không c̣n thiết tha ǵ đến
cuộc đời. Mỗi ngày cụ ngồi bên song
cửa nh́n giàn bầu, giàn bí mà chính tay cụ trồng trong
căn vườn nhỏ nhà cô Lệ rồi chỉ
thở dài, cụ lười ăn, biếng nói. Năm
ngoái khi đứa con út của cô học xong đại
học cô Lệ về hưu sớm để săn sóc
cho bà cụ v́ sức khoẻ của bà bắt đầu
sa sút nhiều. Trong thời gian ở nhà với bà cụ
đă nhiều lần bà cụ Miên tâm sự với cô
Lệ là nếu bà bệnh nặng bà chỉ muốn
nhắm mắt đi một cách êm xuôi, bà không muốn
phải trải qua những đau đớn không can
thiết.
Tôi nh́n khuôn mặt hiền từ
của bà cụ bèn hỏi cô Lệ:
"Chắc lúc c̣n trẻ bác
đẹp lắm phải không cô?"
Cô Lệ cười:
" Mẹ cô thưở nhỏ
là hoa khôi trong làng đó em"
Rồi với giọng nói
đượm chút luyến lưu cô Lệ bắt
đầu kể cho tôi nghe về một kỷ niệm.
*
Năm mười tám tuổi bà
cụ Miên nổi tiếng đẹp nhất làng Rạch
Giá. Biết bao nhiêu đám ngắm nghé muốn cưới
nhưng cụ bà không chịu v́ cụ lỡ thương
thầm hẹn ước với một chàng trai đang
học ở đại học Mỹ Tho. Sau đó gia
đ́nh cụ ép buộc gả cho một điền
chủ góa vợ. Ngày cụ khoác áo hoa sang sông th́ sau khi nghe
tin, chàng trai thất t́nh, chỉ biết lao đầu vào
chuyện học và v́ uống thuốc Maxiton quá nhiều nên
sau đó bị quẩn trí. Mặc dù là ép gả nhưng bà
cụ rất may mắn v́ ông điền chủ với
ruộng đất c̣ bay thẳng cánh rất thương
yêu bà nên cụ đành ôm măi mối t́nh đầu chôn
chặt trong ḷng và yên phận sống cuộc đời an
lành của một bà điền chủ. Những năm sau
đó th́ đời sống là đàn con sáu đứa ra
đời mỗi năm một. Cô Lệ nhớ cuộc
sống êm đềm của những năm sống
dưới tỉnh lị. Cô nhớ nhất là những
ngày gần tết cả gia đ́nh nao nức đón
chờ bà con về thăm. Ba của cô là con cả,
quyền huynh thế phụ nên ông lo cho tất cả
những đứa em đi học trên Sài G̣n, v́ vậy
mỗi năm mọi người đều trở về
nhà ăn tết.
Trước tết hai tuần
cả nhà nhộn nhịp sửa soạn đón năm
mới khởi đầu bằng những lư
đồng được đem ra lau chùi bóng loáng. Bàn
thờ được trải khăn đỏ, những
chậu hoa mai nở rộ trong chậu được
tỉa xén kỹ càng. Ba cô là một điền chủ
rộng lượng nên mỗi năm ông cho những
người tá điền ra ngoài những ao sâu sau nhà tát
nước để bắt cá lên kho nấu cho nguời
nhà và chia đều cho những người làm. Đêm xuân
trời trong trong vắt, không khí yên lành, có những
tiếng ḥ lanh lảnh, ngọt ngào của những
người tá điền đang tát ao. Bà cụ Miên
thường nằm trên chiếc vơng đu đưa ngoài
hàng ba vừa điều khiển người làm nấu
những nồi bánh chưng, bánh tét to lớn vừa ḥ theo
vần điệu của những câu ḥ đượm
t́nh hương quê. Cô Lệ nhớ tới bàn tay mềm
mại của mẹ cô dịu dàng xoa trên lưng cô và
giọng ḥ êm ái chứa chất một nuối tiếc
của bà cụ đă ru cô vào giấc ngủ hồn nhiên
của tuổi thơ.
Ngày ba mươi tết mọi
người trong gia đ́nh về đông đủ.
Tối giao thừa trời đen như mực nhưng
nguyên khu sân trước sáng rực bởi những ánh
lửa hồng từ những ḷ lửa nấu bánh và
những chảo kh́a với tai heo, lưỡi ḅ và ḷng.
Những ông chú của cô đi
học xa về thường họp lại ăn uống
linh đ́nh và bày ra đánh bầu cua, cá cọp đồng
thời kể chuyện ma cho nhau nghe. Cô nhớ lúc đó sau
khi nghe xong chuyện ma cô không dám đi ngủ nên cứ
nấn ná bên ngoài và ngủ gục trên sân cỏ trong
tiếng cười nói ồn ào, vui nhộn. Mặc
dầu thức khuya đêm hôm trước nhưng sáng
mồng một tết mọi người đều
giậy sớm mặc xùng x́nh những chiếc áo mới, điểm
tâm bằng cháo trắng và cá ḷng tong kho hoặc những con
tôm kho mặn chát c̣n dính đầy muối. Những ngày
tết sau đó là những nhộp nhịp tiếp tục
của một hạnh phúc mộc mạc c̣n trong trí nhớ
của cô.
Tiếng của người y tá
đưa cả tôi lẫn cô Lệ về hiện tại:
"Bà đă quyết định
cho bà cụ làm biopsy chưa v́ bác sĩ cần biết
để sắp đặt thời giờ".
Cô Lệ nh́n tôi bối rối. Tôi
bảo với người y tá là cô Lệ cần hỏi ư
kiến của mọi người trong gia đ́nh nên ngày
mai sẽ trả lời. Tôi khuyên cô Lệ hăy suy nghĩ
kỹ về ư muốn của bà cụ Miên. Lúc bà c̣n minh
mẫn, bà đă không tha thiết ǵ về cuộc
đời nữa, thêm vào đó với số tuổi và
căn bệnh hiểm nghèo của bà th́ cô có nên thuyết
phục những người em hăy tôn trọng ư muốn
của bà cụ hay không ? Tôi đă từng trải qua
những sự khó khăn tương tự với
những người bệnh nhân ngoại quốc khác
nhưng đây là lần đầu tiên tôi va chạm
thực tế với một gia đ́nh người
Việt về một quyết định liên quan
đến sự tín ngưỡng về một quan
niệm sống. Nguyện vọng của bà cụ Miên là
được chết một cách êm ả v́ có lẽ cụ
bà biết sức của ḿnh đă cạn, hơi của
ḿnh không c̣n tồn. Nếu những người con đi
ngược lại ư muốn của cụ bà, làm
đủ mọi cách để cụ bà sống một
đời sống không có phẩm chất th́ có lẽ
đó c̣n là điều bất hiếu hơn. Tuy nghĩ
như vậy nhưng tôi không cho ư kiến, tôi chào cô Lệ
đi về và hẹn hôm sau vào gặp lại. Buổi
tối khi đốt nhang trên bếp đưa ông Táo
về trời,tôi bước đến bàn thờ Phật
thắp thêm một cây nhang khấn nguyện cho cụ Miên
được toại ư muốn.
Sáng hôm sau tôi đem một
chậu cúc đại đóa vào thăm bà cụ Miên và
một hộp mứt hạt sen vào biếu cô Lệ.
Hằng năm khi gần đến tết, chợ
Việt Nam ở đây chưng bày khá nhiều hoa cúc vàng,
những cây quất đầy trái đỏ au và bánh
mứt th́ cũng không thiếu ǵ. Khi tôi đến bà
cụ Miên hớ tỉnh táo hơn hôm qua dù vẫn c̣n
phải đeo oxygen. Bà cụ nhận ra tôi và có vẻ
mừng rỡ nhất là khi nh́n tới chậu hoa cúc th́ bà
cụ bắt đầu giọng ḥ yếu ớt:
" Nh́n em mặc áo bông vàng, cho
anh về nhớ bóng nàng anh thương"
Tôi ngồi lặng người,
có một cái ǵ rất đặc biệt, một chút ân t́nh
uẩn ức nào đó chất chứa trong tâm hồn
người thôn nữ của một thời xa xưa. Cô
Lệ lại khóc, cô cho biết là mặc dù cụ bà
nửa tỉnh nửa mê nhưng từ hôm qua đến
giờ cô đă nói chuyện với bà cụ về căn
bệnh và theo như cô nghĩ th́ bà cụ vẫn một
ḷng muốn buông xuôi một cách nhẹ nhàng không đau
đớn. Cô Lệ đă bàn chuyện với tất
cả những anh em và mọi người đều
đồng ư tôn trọng nguyện vọng của bà cụ
ngoài trừ một người em trai đang ở Chicago,
anh ta mạnh bạo chống lại với cái quyết
định đó, anh ta vẫn cho rằng để cho bà
cụ chết đi một cách êm thắm không chữa
trị là điều trái với lương tâm. Tuy nhiên cô
Lệ đă nhất quyết làm theo ư kiến của
số đông trong gia đ́nh.
Tôi đọc lại hồ sơ
của bà cụ ngày hôm nay, theo như những ghi chú của
bác sĩ th́ t́nh trạng của bà cụ rất mong manh. Tôi
cũng vừa biết là cô Lệ mặc dù sẽ quyết
định làm theo ư muốn của bà cụ nhưng cô không
có giấy uỷ quyền về y tế của bà cụ
Miên cho cô toàn quyền quyết định về vấn
đề sức khỏe của bà cụ (Power of Attorney for
Health Care). Bây giờ bà cụ Miên không được
tỉnh táo cho lắm nên những ủy nhiệm bằng
lời của cụ lúc trước sẽ không có hiệu
nghiệm. T́nh trạng này thật là oái ăm, bà cụ
chỉ muốn yên thân thôi nhưng muốn chết cũng
không phải là chuyện dễ dàng. Tôi hỏi kỹ cô
Lệ thêm một lần nữa để khẳng
định chắc chắn về quyết định
của cả gia đ́nh trước khi nhờ cô Sue lo
về xă hội xúc tiến việc làm một cái giấy
ủy quyền cho cô Lệ.
Hai ngày kế tiếp cô Sue
phải đem hồ sơ ra tŕnh ṭa sau khi bác sĩ
chứng nhận là bà cụ Miên không c̣n đủ sáng
suốt (incompetent) để làm một quyết
định cho chính sức khỏe của ḿnh.
Tôi tiếp tục đến
thăm bà cụ mỗi ngày và bà cụ tiếp tục câu ḥ
cho tôi nghe mặc dù càng ngày giọng ḥ của cụ càng
yếu đuối. T́nh trạng của bà càng lúc càng suy
nhược. Cô Lệ đă gọi cho những
người anh em để tất cả thu xếp
trở về thăm bà cụ lần cuối. Cô Lệ
biết tôi hay đi chùa nên tỏ ư muốn mời ban
hộ niệm của chùa đến để tụng kinh
cầu an cho bà cụ.
Buổi chiều tôi đi làm
về ghé chùa th́ mới hay mọi người trong ban
hộ niệm đều đi xa tuần này. Thật
sự nói là ban hộ niệm chứ thật ra chỉ có
vài bác lớn tuổi hay đến chùa tụng kinh và
sẵn sàng tụng niệm cho các phật tử khác khi
cần. Không may có hai bác đang bị cúm c̣n mấy bác khác
th́ đi vắng. Tôi nh́n khung cảnh thanh tịnh của
chùa, nh́n Sư Cô đang xếp những câu sớ và một
đồng tiền cắc vào bao thơ đỏ
để tối giao thừa phát lộc cho phật tử,
nh́n những lư đồng sạch bóng, những khay
quả trái cây tươi mát, những chậu hoa cúc vàng
rực rỡ của phật tử cúng chùa vào ngày xuân
sắp đến, và khi thắp một nhánh nhang
trước bàn thờ Phật trang nghiêm không dưng tôi h́nh
dung tới một cơi đời rất yên lành cho bà cụ
Miên. Bà cụ đang sẵn sàng từ giă cơi đời
với những vô thường trong cuộc sống
để t́m về một nơi an lạc cho chính ḿnh.
Tôi trở về gọi cầu
cứu ba mẹ chồng của tôi v́ hai ông bà cũng hay
tích cực hoạt động trong chùa. Hai ông bà hôm sau vào
cầu an cho bà cụ và sau đó cho mượn một
cuốn CD về kinh tịnh độ. Thế là tôi mang máy
vào và cô Lệ bắt đầu mở kinh thường
trực cho bà cụ Miên nghe mong bà cụ được
thanh thoát tâm hồn vào giờ phút cuối của cuộc
đời.
Đă năm ngày rồi, con cái
của cụ đă về đầy đủ chỉ
vắng người con trai từ Chicago. Tôi chỉ thoáng vào
thăm thôi v́ không muốn làm phiền th́ giờ của
cả gia đ́nh đang xoay quanh cụ. Khi tôi vào thăm ban
trưa, cụ bà đă rất yếu, cô y tá phải tăng
oxygen lên tới gần tốc độ cuối cho cụ
dễ thở hơn. Bên tôi là những khuôn mặt lạ
của các con của cụ. Tôi nắm tay cụ thầm th́
câu giă từ, bất chợt bà cụ mở mắt
thều thào "đèn nào cao .." rồi tắt lời
thở ra rất yếu. Tôi chảy nước mắt,
cụ ơi nửa giọng ḥ đứt đoạn
sẽ sống măi trong ḷng con. Cả gia đ́nh khóc ̣a lên
tưởng là cụ đă mất nhưng bà cụ vẫn
c̣n phập phồng thở, lồng ngực nhỏ bé kia
vẫn c̣n nương náu chút hơi thở tàn c̣n lại.
Ngày hai mươi chín tết, tôi
ghé qua tiệm mua thêm một ít bánh mứt, trái cây v́ ngày mai
sẽ cúng giao thừa sau khi đi chùa về. Mặc dù
ở Mỹ đă khá lâu nhưng từ khi trong thành phố
sáng lập ngôi chùa không năm nào là tôi và gia đ́nh không
đi lễ giao thừa, sau đó về cúng cuối năm
và đón rước ông bà về ăn tết, dù cái tết
bên này chỉ là một thoáng hương của mật
vị ngày tháng cũ. Mấy năm trước khi hai
đứa con tôi c̣n bé, tôi đă xin thầy cô cho tụi nó
nghỉ học vào ngày mồng một tết để
ở nhà đi mừng tuổi ông bà, để
được ĺ x́ và ăn bánh chưng thịt kho dưa
giá. Hai đứa con tôi bây giờ lớn rồi chúng nó
không c̣n thích nghỉ học nữa nhưng vẫn c̣n thích
được ĺ x́, vẫn c̣n đ̣i ăn bánh chưng,
bánh tét. Tôi vẫn hằng mong muốn cho con tôi giữ được
những tục lệ cổ truyền, thuần túy của
Việt Nam. Nói đến những tục lệ, mẹ tôi
vẫn c̣n tin vào sự may mắn của sự xông
đất đầu năm. Mỗi khi trước
tết bà "đặt hàng" trước là muốn cho
đứa con trai ngoan ngoăn nhanh nhẹn của tôi đến
xông đất cho bà. Bà bảo là nó hên lắm, năm nào
cũng đem sự yên lành đến cho bà. Cứ mỗi
năm thấy tôi mua bánh mứt về là con trai tôi tự
động biết là ngày mai trước khi đi học
nó phải qua xông đất nhà bà ngoại. Mẹ tôi c̣n
để một hũ tiền cắc trước cửa
nhà để đầu năm mang vào lấy lộc. Tôi
cứ đùa chắc là mẹ hy vọng chính phủ
tăng lương tháng cho mẹ v́ không biết lộc
ở đâu sẽ đến v́ mẹ tôi bằng tuổi
bà cụ Miên, mỗi tháng chỉ có vài trăm tiền già
chánh phủ cho thôi.
Sáng ba mươi tết tôi vào
sở thật sớm hy vọng làm xong công chuyện sẽ
về sớm hơn mọi ngày để c̣n đi lễ
chùa. Cô y tá thấy tôi th́ cho hay là bà cụ Miên đang lên
cơn sốt rất cao, vẫn c̣n thoi thóp thở có
thể sẽ giă từ cuộc đời bất cứ
lúc nào. Tôi ghé qua pḥng cụ, có lẽ mọi ngựi
thức trắng đêm đợi chờ sự ra đi
của cụ nên ai nấy trông rất mệt
mỏi.Tiếng kinh cầu an vẫn văng vẳng
một điệu an ḥa. Bà cụ Miên nằm thiêm thiếp
không hồn hơi thở mong manh như có thể
đứt đoạn lúc nào không hay. Một lần nữa
khi nh́n cụ bà tôi cảm thấy có một vương
vấn không ổn, có một giă từ không ĺa dứt
được. Tôi hỏi cô Lệ là mọi người
đă đến đông đủ chưa, cô Lệ với
đôi mắt sưng húp, nghẹn ngào cho biết
người em ở Chicago không biết là có về kịp
hay không v́ đang đi công tác ở Bắc Kinh. Tôi cảm
thấy nhói đau trong lồng ngực, bà cụ
đợi chờ ai đây, bà cụ muốn tất cả
đến bên bà lần cuối phải không ? Có những
điều khi nói về phương diện khoa học tôi
không thể nào giải thích được nhưng đă có
nhiều lần có những người bệnh nhân cố
bám víu vào hơi thở cuối cùng đợi chờ
người thân đến trước khi buông tay nhắm
mắt. C̣n thiếu một người con nên bà cụ
chưa đành nói lời giă biệt, bà cụ có phải
đang khắc khoải trông chờ ?
Tối ba mươi tôi đi
lễ giao thừa. Mọi người đến chùa
dự lễ đông đúc, có những tà áo dài tha
thướt làm giao động chút xuân trong ḷng ,có những
rầm rộ, kính cẩn chân thành cầu khấn xin
quẻ xâm tốt, vẫn có bánh mứt và tách trà nóng,
những câu chúc tụng thân t́nh trao nhau giữa mọi
phật tử. Tôi xin Sư Cô thêm một phong b́ đỏ,
xin chút lộc để dành tặng cho cô Lệ, cầu
mong cô bớt đau thương. Trong làn gió lạnh hiu hiu
thoảng mùi trầm hương thơm ngát khung trời
mênh mông đêm tối. Nh́n những v́ sao ở cuối chân
trời tôi nhớ đến bầu trời thơ ấu
của cô Lệ ở dưới tỉnh. Tiếng mơ gơ
nhẹ nhàng làm tôi liên tưởng đến giọng ḥ
đứt đoạn của bà cụ Miên. Tôi bước
vào chánh điện thắp nhánh hương xong, nh́n
đồng hồ đă quá nửa đêm, tôi gọi vào nhà
thương ngay pḥng của bà cụ Miên. Cô Lệ bắt
điện thoại, giọng cô tỉnh táo cho hay là
đứa em trai bay từ Băc Kinh vừa về tới
nơi lúc 11: 50 và bà cụ Miên trút hơi thở cuối cùng
vào đúng mười hai giờ khuya.
Tôi đón xuân trong đêm bằng
cách thầm lặng đưa tiễn linh hồn của bà
cụ Miên về nơi vĩnh cửu và nghĩ tới cái
thiên duyên của nửa giọng ḥ sẽ miên viễn
tồn tại trong tâm hồn.
NGUYỄN THỊ
HUẾ XƯA
(BAI
CHUYEN chuyển)