Ở SÀIG̉N .. ..
NHỚ CALI
(Kim N.C.)
KIM N.C. Cư dân Anaheim, bài viết
được ghi từ Saigon, xin được tặng
the Cai family
* Quê hương là ..
Năm 2000, sau gần 25 năm cày
bừa chăm chỉ trên đất Mỹ, hai vợ
chồng già đă làm một chuyến qui cố hương
đáng giá, đi từ bắc vô nam. Sau chuyến đi này,
tôi vẫn thường ra rả bên tai chồng rằng:
"ń, Ôn ơi, kể từ nay mỗi năm tụi ḿnh
chỉ nên kéo cày 11 tháng, c̣n một tháng th́ kiếm chỗ
đi chơi, kẻo già rồi cố quá có ngày quá cố
lúc nào không biết. Tuổi già nó xồng xộc kéo tới,
nó lôi thêm ba cái bệnh xương cốt nhức mỏi,
huyết áp nó lên xuống thất thường như
nước thủy triều, rồi một ngày không
đẹp trời Ôn Mệ phải d́u nhau vô ngồi
đuổi ruồi trong mấy cái nhà dưỡng lăo ở
Westminster. Tới lúc đó có muốn "d́u em đi trên
phố vắng ..Sài G̣n" th́ cũng đă muộn
rồi.
Miệng th́ nói hay ho nhưng
thực hiện được hay không th́ đúng là
"mưu sự tại nhân mà thành sự th́ tại
thiên" cho nên măi đến nay năm 2006, tôi lại có thêm
một chuyến đi ngoài dự tính là mẹ tôi về
thăm em trai tôi bị bệnh. Ôn của tôi v́ th́nh ĺnh nên
không có vacation, phải chờ chuyến khác. Đúng là
vắng đàn ông quạnh nhà, vắng đàn bà quạnh
bếp. Để chuyến đi của tôi
được thoải mái mà không ảnh hưởng
đến màn cơm nước của chàng, tôi nấu
đủ 15 hộp dinner de luxe trích dẫn trong những
cuốn Gourmet cookbook không món nào giống món nào, để
sau giờ tan tầm ca hai, về đến nhà chàng chỉ
việc lôi ra từ ngăn đá, hâm lên, bấm nồi
cơm điện thế là xong, y hệt như có mụ
vợ già bên cạnh.
* Xin nhắc quư cụ dùng xe
lăn ..
Sau chuyến bay 17 giờ mệt
mỏi. Tôi và bà cụ cũng ḅ được về
tới Sài G̣n. Ngay tại phi trường LA. cũng như
tại Taipei, mẹ tôi được các nhân viên phi trường
giúp đẩy xe lăn di chuyển đi từ nơi này
qua nơi khác được ưu tiên 1 và họ cho cả
người nhà đi theo để các cụ yên tâm là lúc nào
cũng có con cái bên cạnh. Nhưng khi đến sân bay Tân
Sơn Nhất, xin quư cụ cao niên lưu ư, nếu quư
cụ có thể c̣n bước đi nổi th́ khi
đến Sàigon xin quư cụ bỏ xe lăn đi bộ
theo con cái đến quầy làm thủ tục, nếu
không, quư cụ sẽ bị tách rời ra khỏi con cái
bằng lối đi khác, họ từ chối thẳng
thừng không cho thân nhân đi cùng (điều này đă làm
cho các cụ hoảng hốt). Theo lời bà cụ tôi
thuật lại, sau khi họ tách rời các cụ ra
bằng lối khác, đưa các cụ ra ngồi
hưởng cái nắng chói chang trên sân bay, cho các cụ leo
lên cái xe không người lái ṿng vo trong nắng, rồi
mới đưa các cụ vào khu vục làm giấy tờ
trong lúc đám con cái đi theo không hiểu được
các cụ đă đi đến phương nào.
Bà con kháo nhau lúc này hải quan
họ sẽ không nhận tiền tặng kẹp vào passport
nữa những bằng cách khác bà con sẽ được
móc ra ma rốc nhiều hơn thế nũa. Phần bà
cụ tôi sau khi bị cô lập, lo sợ, đă có ít
nhất 3 người đến "vô tư"
đẩy cái xe lăn, lăn bà cụ đi lung tung,
lăn ra tới ngoài khu vực xe taxi mà không cần biết
con cái họ đi cùng đang lo lắng cho các cụ,
đang đánh vật với đám hành lư. Và bà cụ tôi
đă phải móc ra đến 3 lần tiền mới
lọt ra được tới bên ngoài. Riêng tôi cũng
đâu có hay ho ǵ hơn. Vật lộn với đám hành lư
mà quà thiên hạ nhiều hơn quà nhà, cũng phải chi
hết 15 đô la mới thoát khỏi mê hồn trận,
Xin nhắc nhở quư cụ dùng xe
lăn, khi đến Tân sơn nhất, nên bước
xuống đi bộ nếu có thể, để tránh
trường hợp .. như một ḥn bi lăn.
* Điều ǵ cũng có thể
xảy ra
Chuyện đầu tiên phải
làm ngay khi vừa tới Sàigon là tôi phải lên ngay hăng máy bay
xác định chuyến bay về. Mặc dù cô bán vé của
Cali nói rằng không cần làm ǵ hết. Không dám đâu,
chuyện ǵ cũng có thể xảy ra. Buổi sáng sớm
khi đến văn pḥng bán vé, tôi lấy được
số 75, thế là ngồi đấy nghe được
khối chuyện vui. Có sáu cặp vợ chồng cao niên
cỡ tôi cùng đi về Saigon, sau khi đi đă
đời từ Hà Nội lần vào Nam, họ mới
đến để xác định ngày về th́ mới tá
hỏa ra là ngày về .. xa quá người ơi. Tức là
không có tên trong ngày về như đă mua, pḥng vé thu xếp
bằng cách chia họ ra làm 2 nhóm. Nhóm 7 người về
thứ 4, nhóm 5 người về ngày thứ 6. Dĩ nhiên
trong nhóm sẽ có 1 cặp vợ chồng bị tách làm
đôi. Thế là có một màn bàn căi ai sẽ bị chia uyên
rẽ thúy. Rốt cuộc cả nhóm đồng ư về
trễ một tuần cùng ngày. Dĩ nhiên vở kịch vui
kể trên không diễn ra lịch sự êm ả như tôi
viết, mà nó như vầy: cái cặp bị tách ra, anh
chồng người Nam Bộ thứ thiệt, xổ
tiếng Đức:
- ĐM. làm ăn như cái con ..,
kêu manager xuống cho tui nói chuyện phải quấy chút coi
..
Chị vợ th́ nóng nảy tay
quẹt mồ hôi, tay chỉ chỏ:
- Mẹ, đồ ăn th́
nấu dở ẹt, lái th́ chậm như rùa, mai mốt
dźa không mua vé nữa đâu mà ham. Chuyến này về
trễ mà bị lay off là "xu" liền.
Nhớ lại khi c̣n ở bên Cali,
mỗi khi muốn đi Las Vegas hay bất kỳ nơi
đâu, mấy đứa con tôi chỉ cần rà rà trên
internet một lúc, là nó đưa cho tôi tờ giấy và
bảo xong rồi, mẹ chỉ việc cầm lên phi
trường là xong. Đâu có nhiêu khê như tôi ngồi chờ
đến số 75. Thế mới hiểu tại sao
đến giờ phút này, vẫn có nhiều cái cột
đèn muốn đi Mỹ. Xin ghi lại mẫu chuyện
nghe được giữa hai cây cột đèn. Một cây
vừa trở về và một cây sắp ra đi:
- Bộ bác trở dźa Cali hả ?
- Dạ không, tui mua vé đi New
York, ở luôn với mấy đứa con bên bển.
- Trời đất, qua chi
bển ? Tui đang muốn dźa luôn muốn chết đây.
Bác có biết là ở bển lạnh mà buồn muốn
điên lên không hả ? Bác có biết là bác sẽ
được ngồi giữa bốn bức tường
với cái TV không ? Mà thôi, để bác đi cho thỏa chí tang
bồng.
Thêm một người sắp
phải hát bài người di tản buồn của Nam
Lộc.
* "Viết về nước
Mỹ" đi lạc ..
Tại tiệm sách mà tôi thích
tới lui, Fahasa trên đường Nguyễn Huệ,
cuốn sách thứ nhất nằm trên quầy đầu
tiên như đập vào mắt ḿnh. "Về nước
Mỹ" do nhiều người viết, nhà xuất
bản Đà nẵng, mở ra bên trong tôi như gặp
lại những Kim Trấn, Lê Tướng .. nhưng ở
đây, cuốn sách đă được in lại với
mẫu b́a khác, có lá cờ Mỹ cắm trên hộp thư
thay cho h́nh tượng Nữ Thần Tự Do. Chắc
ở bên Cali. Việt báo có được nghe chuyện này.
Cuốn sách thứ 2, tôi cầm
trên tay là cuốn Phạm Duy nhớ. Sách in đẹp và
được viết như hồi kư với những
kỷ niệm đẹp của đời người.
Hôm nay thứ 7, trên tờ báo Thanh niên, có in lại hai bài báo
của hai người viết khác nhau. Bài của ông
nhạc sĩ Nguyễn Lưu nào đó đả kích
Phạm Duy và sự trở về, bài thứ hai chơi
lại bài thứ nhất. Thôi mặc kệ để cho
họ chơi nhau. Bà con sao mà nozy quá, cứ để cho
thiên hạ vô tư đi thôi, ai muốn đi th́ cho đi,
ai muốn về th́ cho về. Đây này, bà già này cũng
muốn retire là về đây bán bún ḅ enjoy, làm ǵ
được nhau nào, mà muốn làm ǵ th́ làm đi.
Buồn sánh thả bộ một
ṿng "xưa Tự Do, nay là Đồng Khởi" mong
gặp bác Phạm Duy như đă từng gặp bác ở
nhà sách Văn Bút bên Cali. Tuần rồi có show nhạc
của PD giá vé bán đến gần 35 dollars, mà vé vẫn
sold out. Không ai trong chúng ta có thể phủ nhận
được những nốt vàng son dù đă bao năm qua
vẫn tung tăng nhảy nhót trên mỗi kỷ niệm của
mỗi đời người.
Hai câu thư pháp dễ
thương được đọc trong nhà sách:
"Ta cứ
tưởng trần gian là cơi thật
thế cho nên tất
bật đến bây giờ .."
Tôi đang lang thang trên con
đường Tự Do của Sài G̣n, tưởng đâu
quên được mọi thứ chuyện trên cái cơi
đời ô trọc này. Trời Sài G̣n, 12 giờ trưa
nắng như đổ lửa. Cú phôn từ Cali gọi
qua là 9 giờ đêm, giọng ngái ngủ của Ôn tui:
- Mệ ơi, gần về
chưa ? Cali đang lạnh cóng đuôi đây ń, có biết
không ..?
* Saigon bụi lắm Saigon ơi
..
Đoạn đường
từ phi trường về nhà cỡ 1 dặm, tôi đă
phải hít thở một lượng không khí đậm
đặc mùi khói xe và bụi bặm. Và quả thật, Sài
g̣n mùa này không vắng những cơn .. ho. Trời
đất, tôi ho như chưa bao giờ được
ho. Đám thuốc mang theo dự pḥng từ Cali không ăn
thua ǵ. Tôi được giới thiệu đến
một cái clinic tạm gọi là đúng tiêu chuẩn Mỹ
để trấn an các bác về từ Cali "Columbia Asian
clinic" ở bên Gia Định, có trương tấm
bảng to đùng để bà con ḍm thấy tên của
chủ nhân ông đến từ USA. Một BS. tên Mỹ
đến từ USA, 1 ông BS. Đức, 1 ông BS Phi, có nhà
thuốc tây, có người mở cửa, có anh chàng BS
người Việt ăn diện như ca sĩ Đàm
vĩnh Hưng đi qua đi lại sực nức mùi
nước hoa mà không mặc áo blouse trắng. Lạ
vậy ? Hay ngài BS muốn bà con bệnh nhân bữa nớ
chiêm ngưỡng bộ vía áo vàng đi với cà vạt,
đỏ chóe.
Tại quầy tiếp khách làm
thủ tục khám, tôi bị từ chối khi tôi muốn
gặp BS Mỹ. Weekend không có BS nước ngoài.
Đợi 15 phút tôi được khám qua loa cho toa trả
tiền với cái bill không nhẹ nhàng chút nào. Cả
tiền thuốc lẫn tiền khám gần 35 dollars.
Uống hết thuốc mà bệnh c̣n y nguyên.
Điều đánh nói ở
đây là người Việt ḿnh rất khoái cái ǵ mà có dính
tới Mỹ. Cái chi của Mỹ là cũng số 1
hết. Nên đa số bệnh nhân tôi gặp tại pḥng
khám là dân địa phương có tiền có máu mặt. Dân
nghèo không có tiêu chuẩn vào đây. Tiền khám bệnh
bị chém 1 lần có thể mua thực phẩm nuôi
sống 1 con người trong 1 tháng. Đó là một sự
thực chua xót, đau ḷng.
Khi rời cái clinic có cái máy chém, tôi
chợt nhớ tới cái pḥng khám quen thuộc của nhà
thương Kaiser nằm trên con đường Harbor quen
thuộc. Cú phôn từ Cali gọi qua của ông xă tôi:
- Hi honey. Đă bớt chút nào
chưa?
- Chưa bớt chút nào.
- Đă đi đâu chơi
chưa?
- Chưa, vẫn c̣n nằm nh́n
trần nhà.
- Bộ ở Cali không có trần
nhà hay sao mà phải bay về Sài g̣n ngó mấy con thằn
lằn ở bển vậy em ?
-Thôi được rồi Ôn,
để yên cho Mệ .. ho ..
* Hội An, La Vang, Huế ngày
trở lại
Chuyến bay của buổi sáng
sớm đưa chúng tôi về thăm quê hương,
nơi chôn nhau cắt rún. Đà Nẵng tuyệt đẹp
nghe đâu đến tháng 6 này sẽ có một chiếc
cầu treo nối từ bờ biển Tiên Sa tới bán
đảo Sơn Trà.
Dừng chân một tối ở
Hội an, vẫn cuộc sống êm ả trong khu phố cổ
nhưng chung quanh th́ khỏi nói. Hội An đang
được đô thị hóa, tựa như một cô gái
tỉnh lỵ thơm ngát mùi hương đồng cỏ
nội được đem vô Sài G̣n, nâng cao sóng mũi
với chất silicon, đục thêm 1 cái má lúm đồng
tiền giả tạo, cấy thêm lên đôi mắt
huyền vài sợi lông nheo plastic. Ôi Hội an tuổi
nhỏ của tôi, c̣n đâu tiếng c̣i hụ ban trưa
vang lên trong thinh vắng ..
Chúng tôi có mặt tại thánh
địa La Vang đúng lúc chuông nhà thờ dóng dả báo
trưa. Những ngọn nến thơm ngát mùi hoa hồng
được đốt lên. Chúng tôi dâng nến,
đọc kinh cầu nguyện, cùng dâng lời càm tạ
Đức Mẹ đă ban nhiều phép lành cho gia đ́nh
chúng tôi. La Vang buổi trưa trời âm u nắng, cả
một bầu trời thinh lặng. Trên đường
trở về Huế, khuôn mặt từ bi của
Đức Mẹ theo tôi đi vào trong giấc ngủ.
Huế và ngôi nhà cổ của ông
nội tôi ở Kim long vẫn được giữ ǵn
cẩn thận. Hàng chè xanh từ ngơ trước dẫn vào
sân trong, những thân cau xám, hàng rào tre xanh mướt,
những cây cột gỗ đen bóng, .. Tôi vẫn nhớ
như in bóng dáng cao lớn của ông nội tội phe
phẩy chiếc quạt, ngồi trên bộ ngựa kê bên
cửa sổ, dạy lũ cháu nội chúng tôi những
chữ abc vỡ ḷng. Giờ đây, tôi trở về tóc
đă muối nhiều hơn tiêu. Ḷng ngậm ngùi nhớ
những buồi trưa hè oi ả, cả khu vườn
rợp bóng trầm ḿnh trong tiếng ve kêu. Nhớ những
sáng tinh mơ mùi hương trầm thơm ngát nồng
ấm trong gian nhà ba gia hai chái thênh thang. Nhớ món vả
trộn tôm thịt, nhớ miếng hến xào .. tôi ráng
nuốt vào tâm khảm ḿnh những mùi thơm cây cỏ trong
khu vườn xưa, ḷng xót xa khi nghĩ đến ngày ra
đi. Ôi những người muôn năm cũ, hồn
ở đâu bây giờ ..
Khi Huế của tôi lên đèn,
phố xá vẫn đông đảo người qua lại.
Không như xưa kia, tắt nắng là thưa
người. Đêm Huế có thêm những pḥng trà nho
nhỏ cho Tây balô và Ta valise có nơi tới lui thư giăn.
Huế có đêm sông Hương một khoản
được nhuộm đủ màu xanh đỏ bởi
giàn đèn hiện đại gắn trên cầu
Trường Tiền sáu vại mười hai nhịp.
Đă có người phát biểu cái chuỗi màu đèn làm
chiếc cầu trở nên sến cu-lơ không chịu
nổi. Cầu Trường Tiền màu tím, nh́n chán như
chiếc áo dài nguyên thủy đă bị bàn tay của nhà
thiết kế năm nào cắt xén cho hở ngực
hở rốn tưng bừng. Xin trả lại cho
chiếc cầu màu năm cũ.
Viết tới đây tôi bỗng
nhớ tới một buổi họp mặt năm nào
với VB. Bữa đó có một cô nhỏ, ḿnh hạc
xương mai, kẹp tóc ba lá, mặc chiếc áo dài
lụa Kim Long có vẽ h́nh con mắt màu xanh trên ngực áo,
O nớ ơi, bữa tiệc năm xưa, O làm tui đang
ở Cali mà bỗng nhớ quê nhà ray rứt.
Như giờ đây, đang hít
thở không khí của Sài g̣n, ḷng bỗng nhớ Cali của
ḿnh vô kể ..
KIM N. C.
(BAI
CHUYEN chuyen)