SU'U TÂ`M 1

Home | VA(N | VA(N [tt] | VA(N 1 | VA(N 2 | VA(N 3 | VA(N 4 | VA(N 5 | VA(N 6 | VA(N 7 | VA(N 8 | VA(N 9 | VA(N 10 | VA(N 11 | VA(N 12 | VA(N 13 | VA(N 14 | VA(N 15 | VA(N 16 | VA(N 17 | VA(N VUI | VA(N VUI [tt] | VA(N VUI 1 | VA(N VUI 2 | VA(N VUI 2 * | VA(N VUI 3 | VA(N VUI 4 | VA(N VUI 5 | VA(N VUI 6 | VA(N VUI 7 | VA(N VUI 8 | TA.P GHI | TA.P GHI [tt] | TA.P GHI 1 | TA.P GHI 2 | TA.P GHI 3 | TA.P GHI 4 | TA.P GHI 5 | TA.P GHI 6 | TA.P GHI 7 | TA.P GHI 8 | TA.P GHI 9 | TA.P GHI 10 | TA.P GHI 11 | TA.P GHI 12 | TA.P GHI 13 | BÀI VIÊ'T | BÀI VIÊ'T [tt] | BÀI VIÊ'T 1 | BÀI VIÊ'T 2 | BÀI VIÊ'T 3 | BÀI VIÊ'T 4 | BÀI VIÊ'T 5 | BÀI VIÊ'T 6 | BÀI VIÊ'T 7 | BÀI VIÊ'T 8 | BÀI VIÊ'T 9 | BÀI VIÊ'T 10 | BÀI VIÊ'T 11 | BÀI VIÊ'T 12 | BÀI VIÊ'T 13 | BÀI VIÊ'T 14 | BÀI VIÊ'T 15 | BÀI VIÊ'T 16 | BÀI VIÊ'T 17 | BÀI VIÊ'T 18

VA(N VUI

 

AO NHÀ

(Vương Văn Quang )

 

"Ta về ta tắm ao ta .."

 

- Thôi chết .. nồi thịt.

Nói rồi vợ tôi tất tả chạy xuống bếp. Đang say sưa tŕnh bày quan điểm mỹ học Hegen, tôi bị cụt hứng. Thế có tức không. Không muốn nghe cứ nói thẳng từ đầu, đằng này cứ giả vờ ra vẻ chăm chú, nhưng chỉ được mươi mười lăm phút là chạy biến, không v́ nồi thịt th́ cũng v́ chảo cá. Hoặc đang nghe bàn về văn học lăng mạn cuối thế kỷ, bất chợt lại tuôn ra câu b́nh phẩm rất vô duyên về mấy nhân vật trong phim Hàn Quốc. Đă bao lần tự thề với ḷng ḿnh, rằng nếu có sự bức xúc, có những tư tưởng cần chia xẻ th́ thà đóng cửa pḥng riêng, nói với cái máy tính. Ít ra cái máy tính nó không mê phim Hàn Quốc và bỏ đi bất tử .Thề thốt đấy, rồi trong đầu chợt nẩy sinh cái ǵ hay hay, thế là quên biến, lại thao thao bất tuyệt rồi bị ăn quả tẽn ṭ.

 

Vợ chồng tôi sống với nhau ngót mười năm nay, mặc dù tŕnh độ khá chênh lệch (đang học lớp 5, nàng bỏ đi học múa. Hiện nàng là diễn viên đoàn ca múa trung ương), nhưng thời gian đầu chúng tôi sống rất hạnh phúc. Phải thừa nhận rằng vợ tôi rất đảm đang, cơm nước ngày mấy bữa lúc nào cũng nóng sốt, nhà cửa sạch như lau như ly. Nói chung, mọi việc trong gia đ́nh dù chỉ có ba thành viên nhưng để trôi chẩy tinh tươm, cũng không đơn giản. Mà có phải nàng chỉ ở không để hầu hạ bố con tôi đâu. Hàng ngày nàng vẫn đi tập đi tành ở đoàn, rồi buổi tối c̣n đi chạy "sô" kiếm thêm. Nếu như ghi hết công việc từ sáng tới tối của nàng lên giấy th́ nh́n vào là văi linh hồn chứ chả đùa. Tôi cũng rất thông cảm với nàng, luôn có ư thức chia xẻ công việc. Thỉnh thoảng tôi cũng giặt hộ nàng mấy cái quần đùi của hai bố con tôi, hay súc rửa bộ đồ uống trà .. Nhưng cái chính là tôi cũng chẳng thích thú ǵ cái lối tự mua việc của nàng. Bản thân tôi rất đơn giản, ăn uống không cầu kỳ. Quần áo tôi, nếu như nàng không lột ra để giặt, th́ cứ độ một tháng tôi thay một lần cũng chả chết ai. Tôi bảo nàng: "Sao em cứ chợ búa làm ǵ cho rách việc. Người ta ăn để sống, chứ có sống để ăn đâu. Từ nay buổi trưa qua loa mỳ tôm, bánh mỳ. Bữa chiều có thằng T́nh, (T́nh là thằng con tôi, nó học bán trú nên chỉ ăn ở nhà một bữa) chạy ù ra mua cơm b́nh dân. Một tuần chỉ đi chợ nấu nướng thứ bẩy, chủ nhật thôi". Nàng bảo: "Tôi xin ông, cho thằng T́nh ăn cơm hàng để nó ngộ độc à ? Với lại có gia đ́nh nhà cửa, ai lại đi cơm hàng, cháo chợ. Bệ rạc lắm!". Tôi lại bảo: "Quần áo, lúc nào người ta muốn thay th́ hăy giặt. Cứ tự động lôi ra giặt .., mà tại sao cô lôi đâu ra lắm thứ, ngày nào cũng một chậu tướng, rồi lại kêu đau lưng ?". Nàng nở một nụ cười rất nhạt: "Ông không thấy thằng T́nh ngày nào nó cũng thay đồ à ? C̣n ra giường, vỏ gối, rèm cửa .., c̣n quần áo của ông .., cứ đợi ông thay mới giặt ấy hả ? Tởm lắm, tôi không chịu được. Biết chửa ".

 

Thôi, thế là hết ư. Nói thế để biết, nàng vất vả không phải v́ tôi. Nàng mua việc, tự làm khổ ḿnh là do nhu cầu của nàng. Tôi cho rằng, tất cả những công việc đó nếu nàng không làm, bố con tôi không chết. Mà tôi đỡ phải nghe những lời ca cẩm, đỡ cảm thấy khó chịu v́ sự vất vả của nàng.

 

Có một lần tôi đọc trên tạp chí, thấy một bài người ta dậy phụ nữ cách hâm nóng và làm mới t́nh yêu. Đại khái như chị em ta không nên lam lũ quá trước mặt chồng, đừng tự biến ḿnh thành cô-sen, chịu khó gần gũi tâm t́nh, chịu khó chia xẻ tâm tư t́nh cảm v .. v .. Thấy hợp ư ḿnh quá, tôi tế nhị đặt cuốn tạp chí lên mặt bàn phấn của nàng, hy vọng nàng sẽ đọc và tham khảo. Hôm sau không thấy cuốn tạp chí ở chỗ cũ, nghĩ rằng nàng đă đọc, tôi hỏi nàng với vẻ đắc chí: "Em đọc cuốn tạp chí chưa ? Thấy thế nào ? Nàng khinh khỉnh: "Tôi báo cho ông biết, từ nay trở đi, sách vở của ông cứ c̣n vứt lung tung như thế tôi sẽ dồn bán ve chai hết. Không ai hơi đâu cứ chạy theo ông để thu dọn giấy tờ, sách vở. Thu dọn sách vở của thằng T́nh tôi đă đủ mệt lắm rồi".

 

Góp ư với nàng trực tiếp bằng lời không được, góp ư gián tiếp thông qua sách vở cũng không xong, tôi rắp tâm sẽ bảo ban nàng bằng hành động. Tôi đang chờ cơ hội.

 

Đoàn ca-múa của nàng thỉnh thoảng phải đi diễn phục vụ ở các tỉnh, thời gian cũng không dài lắm. Lâu th́ mười ngày. Mau th́ ba, bốn hôm. Trước kia, mỗi lần phải đi như vậy, nàng đều nhờ người lo việc nhà cho bố con tôi (nhờ nhưng trả tiền). Tối hôm qua, nàng thông báo: "Tôi sắp đi Tây Nguyên năm hôm, mọi việc cơm nước, giặt giũ, nhà cửa tôi đă nhờ chị Sinh. Anh chú ư đưa đón con cho đúng giờ, bắt nó ngủ sớm". Cơ hội của tôi đây rồi. Tôi khẽ khàng: "Em cứ yên tâm, không phải nhờ ai hết, anh lo được. Từ nay về sau sẽ cứ như thế". "Thật không? Nhưng mà anh sẽ vất vả .., thôi, thôi, anh không làm nổi đâu". Tôi hùng hổ: "Có ǵ mà không nổi, em cứ đi rồi về sẽ thấy. Thôi cứ như thế, không bàn nữa". Tôi nghĩ bụng, phen này sẽ cho cô biết, rằng việc nhà không cần vất vả đến thế, chẳng qua cô tự hành xác thôi.

 

Nàng nh́n tôi, suy nghĩ một lúc rồi bảo: "Thôi được, để thử xem. Thế cũng đỡ tốn tiền thuê chị Sinh. Em sẽ mua thức ăn đủ cho năm hôm, bỏ ngăn đá. Anh chịu khó nấu cơm cho con, đừng bắt nó ăn cơm hàng". Rồi một loạt các căn dặn khác. Tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

 

Trước khi đi, nàng chuẩn bị cho hai bố con thật tỷ mỷ. Thức ăn nhét đầy ngăn đá, mọi việc khác nàng ghi ra giấy, nội dung kín một trang A4. Tất nhiên một phần v́ chữ nàng to như con gà mái ghẹ.

 

Nàng vừa đi buổi sáng, buổi trưa tôi gọi bà giữ xe chung cư lên cho bà ta hết số thực phẩm trong tủ lạnh. Tôi sẽ thực hiện đúng lối sống tôi thích. Buổi trưa: mỳ tôm. Buổi tối có thêm thằng nhóc: cơm bụi. Quần áo của tôi, tôi cố giữ cho sạch, sao cho tới hôm cô ấy về đừng có nặng mùi quá. Quần áo của thằng nhóc, năm hôm là năm bộ, bà giữ xe sẽ giải quyết cho tôi. Ngoài số thực phẩm tôi đưa thêm cho bà ta 15 ngh́n và không quên dặn bà ta giữ bí mật. Mọi việc tôi tính toán thật chu đáo, năm hôm nữa nàng về sẽ tṛn mắt mà thán phục. Tôi sẽ cho nàng biết: Đấy nhé, không có em bố con tôi vẫn sống, khoẻ là đằng khác. Mà tôi có phải vất vả ǵ đâu, chẳng qua em tự làm khổ ḿnh thôi. Tôi h́nh dung bộ mặt đần thối v́ kinh ngạc của nàng , trong ḷng rộn ràng vui sướng.

 

Năm ngày trôi qua thật nhanh. Vừa bước chân vào nhà nàng rít lên: "Nhà cửa hôi hám âm u quá !". Vừa nói nàng vừa kéo rèm cửa soàn soạt. Nh́n quanh một lượt nàng lại tru lên: "Giời ơi, năm ngày anh không lau nhà à ?". Dứt lời nàng lao vút vào toilet xách ra sô nước và cái cây lau nhà. Tôi đứng ngây ra, miệng ú ớ như phải gió, bụng thầm nghĩ: Sao ḿnh lại quên béng cái vụ lau nhà, mà quả thật là ḿnh thấy có bẩn mấy đâu. Lượt nước thứ hai rồi mà nước trong sô vẫn cứ như nước cống, phải lần thứ ba, thứ tư mới sạch hẳn. Mọi khi tôi thấy nàng lau nhà chỉ một lượt. Mồ hôi nàng vă vượi, nàng vẫn chưa kịp thay đồ ở nhà. Cảm thấy thật sự áy náy, nhưng tôi cũng không biết làm ǵ, nói ǵ. Rốt cuộc tôi vẫn đứng ngây như thằng phải gió. "Cởi bộ quần áo, vứt ra đây tôi giặt. Hôi ŕnh không biết hay sao mà vẫn mặc. Khiếp quá". Nói rồi nàng đi xuống bếp. Tôi đang lúi húi cởi đồ chợt giật nẩy ḿnh. Tiếng nàng rú lên thất thanh : "Cái ǵ thế này hở giời ?"

 

Tôi chạy vội xuống bếp xem có chuyện ǵ. Lúc này tôi hoàn toàn hiểu và thông cảm v́ sao vợ tôi lại rú lên như ma bóp cổ. Chính tôi cũng không tin vào mắt ḿnh: trong tủ lạnh là mấy cái quần xịp của thằng T́nh . Thế này có phải là thằng ôn vật nó giết tôi không cơ chứ. Tôi vốn tính hay đăng trí, thằng ôn con nó thừa hưởng "gien" này của tôi, nhưng ở nó đă được phát triển lên cấp độ cao hơn, chắc là nhờ môi trường giáo dục tốt đẹp của chế độ ta, báo chí chẳng đưa tin liên tục, rằng học quá tải thành thần kinh ngớ ngẩn cả lũ là ǵ ? Hàng ngày khi nó đi học về, tôi bảo nó, thay quần áo ra nhét túi nylon vứt đấy, mai bố giặt (thực ra là bà giữ xe). Thế mà không hiểu sao nó bớt lại mấy cái quần xịp rồi c̣n nhét vào tủ lạnh. Vợ tôi nhặt mấy cái quần xịp, đống quần áo của tôi đi vào toilet, vừa đi vừa rền rỹ: "Rời tay tôi có mấy hôm mà nhà cửa như cái ổ chó thế này". Đấy là nàng c̣n chưa phát hiện ra tṛ gian lận của tôi, khiến thằng quí tử của nàng xơi cơm bụi năm hôm nay.

 

Thôi, thế là kế hoạch dậy vợ bằng hành động của tôi phá sản hoàn toàn. Làm thế nào bây giờ ? Chẳng lẽ chân lư lại thuộc về nàng ? Không, tôi không tin. Nhất định không phải thế.

 

*

Thời gian gần đây, tôi ít tiếp xúc nói chuyện với vợ. Ngoài giờ ở cơ quan (tôi làm việc ở một nhà xuất bản) những lúc ở nhà, tôi chui vào pḥng riêng viết lách. Mỗi khi có vấn đề cần chia xẻ, tôi cố nhịn. Bức xúc quá không chịu được tôi tự sự với chiếc máy tính. Vợ tôi vẫn vậy, nghĩa là ngoài thời gian theo dơi phim Hàn Quốc (sao tôi ghét cái thể loại phim này thế) vẫn gắt gỏng, càu nhàu về sự vất vả của ḿnh.

 

Nói như thế không có nghiă tôi đă t́m được lối thoát tối ưu cho ḿnh, đây chỉ là giải pháp t́nh thế. Các bạn thử h́nh dung hộ tôi, khi trong đầu óc dạt dào cảm xúc, những tư tưởng to lớn nảy sinh, sẽ hạnh phúc biết bao nếu được chia xẻ. Vậy mà tôi đang phải th́ thầm xẻ chia với .. cái máy tính.

 

Ở cơ quan tôi, từ các xếp cho tới nhân viên phần lớn đều là những bậc lăo thành khả kính. Họ thâm trầm và sâu sắc. V́ vậy, với họ tôi chỉ dám đứng cách xa xa. Sự gần gũi c̣n không có, mong ǵ họ xẻ chia góp ư cho ḿnh. Nhưng ở cái ban của tôi (ơn trời), tôi cũng có được một đồng nghiệp, cùng lứa tuổi, cùng tŕnh độ, cùng sở thích .. Nói chung chúng tôi luôn gặp nhau trong mọi quan điểm.

 

Cô ta tên là Thu Huệ. Huệ học cùng đại học tổng hợp với tôi, cùng khoa, nhưng sau hai khoá. Thời trong trường, Huệ nổi tiếng là hoa khôi và học giỏi (điều này với tôi có vẻ như nghịch lư; bởi tôi thường cho rằng ở phụ nữ, sắc đẹp và trí tuệ thường không song hành). Đă thế, Huệ lại là tiểu thư Hà Thành, con nhà quan chức lá ngọc cành vàng; bởi vậy, bu quanh Huệ lúc nào cũng cả tá các trang tuấn kiệt. Trong đó có Khôi, bọn tôi gọi là Khôi "mốc". Khôi học khoa Sử chuyên ngành Khảo Cổ, ra trường được giữ lại làm giáo viên. Trong cái đám bu quanh Huệ lúc đó, Khôi là kẻ yếm thế nhất. Anh ta có khổ người to lớn kềnh càng, khuôn mặt khắc khổ xấu xí. Đă thế lại c̣n không phải dân Hà Nội. Nếu đem so với một số chàng công tử con nhà giầu (vẫn lượn lờ xách nước từ tầng một lên tầng tư cho Huệ, rồi lại lượn lờ chờ Huệ sai vặt), th́ quả là một trời một vực. Thế mà Khôi "mốc" lại là kẻ giành chiến thắng. Sau này khi có điều kiện gần gũi tâm sự, tôi hỏi Huệ: "Sao hồi đó biết bao anh chàng đắt giá xin chết, Huệ lại chọn Khôi ?". Huệ cười rất duyên bảo: "Anh cũng quá hiểu, rằng trái tim có cái lư riêng của nó". Tôi lại hỏi, rất thô bỉ: "Thế bây giờ Huệ có cảm thấy sai lầm, có ân hận không?". Huệ nhỏ nhẹ: "Để biết được cái ǵ đó, sai lầm hay không, cần rất nhiều thời gian và không gian. Nói chung, không nên coi những sự đă rồi là sai lầm ..".

 

Ở cơ quan, Huệ rất được ḷng mọi người kể cả các xếp hay các bậc cao niên khó tính. Huệ khéo léo trong giao tiếp, lại sở hữu vốn kiến thức khá thâm sâu, một tâm hồn nhậy cảm .., tóm lại, Huệ là một cô gái toàn diện. Các xếp hay các bậc trưởng lăo ưu ái với Huệ cũng là lẽ tự nhiên thôi. Huệ hoà đồng với tất cả mọi người. Nhưng trong đó Huệ thân với tôi nhất. Hai đứa có cùng sở thích trong văn chương. Chúng tôi hay tranh luận về các trường phái văn học, về các cách tân trong sáng tác. Tranh luận rất sôi nổi nhưng cuối cùng bao giờ cũng đi đến thống nhất. Có thể nói, tôi với Huệ là đôi bạn rất tâm đắc; ở nhà buồn chán bức xúc, th́ hôm sau tới cơ quan tôi được giải toả ngay.

 

*

Từ lâu, tôi đang ấp ủ ư đồ viết một kịch bản phim, gần đây do cũng được Huệ khích lệ nên tôi bắt tay vào viết. Lúc viết ở nhà, mỗi khi tâm đắc với diễn biến tâm lư của nhân vật hoặc khoái chí với câu thoại hay, tôi cũng chỉ biết vỗ đùi đen đét rồi thầm mong đến mai sẽ chia xẻ với Huệ. Chứ tôi thừa biết đem những điều này ra giăi bày với vợ chỉ tổ cho nàng có dịp nâng cao giá trị phim Hàn Quốc.

 

Hôm nay, như thường lệ, đi làm về, tôi lại chui vào pḥng riêng để viết. Tôi không có thói quen viết trên máy tính. Cắm đầu vào cái bàn phím tôi sợ mất cảm hứng. V́ vậy tôi hay viết tay, khi nào xong mới chép lại bằng máy tính.

 

Viết xong đoạn mô tả cánh đồng thơ mộng, tôi ngả người vươn vai thoải mái. Làm điếu thuốc đă. Mơ màng trong khói thuốc tôi chợt nghĩ về hành động tên cướp: không được, phải để thằng cướp lôi cô gái lên mái nhà bóp cổ, chứ để cho nó đâm cô ta trong buồng tắm th́ tầm thường quá. Phải sửa ngay. Nghĩ là làm, tôi mở ngăn kéo bàn làm việc lấy tập bản thảo có đoạn hành động của tên cướp. Lục lọi ngăn kéo một hồi, không thấy tập bản thảo đâu cả. Quái lạ, sao lại biến mất thế nhỉ ? Tôi vốn hay đăng trí, biết vậy nên tôi ṿ đầu bứt tai cố nhớ xem ḿnh đă để tập bản thảo ở đâu. Nhưng chịu, tôi không thể nhớ ra.

 

Tôi ṃ vào bếp, vợ tôi đang ở đó, nàng đang băm băm chặt chặt cái ǵ đó. Tôi hỏi nàng: "Em có thấy tập bản thảo của anh ở đâu không ?". "Không biết. Có phải cái tập giấy b́a vàng ?". Mặt nàng lạnh tanh. "Đúng rồi, nó đâu ?". Tôi hớn hở. Vẫn cái vẻ mặt ấy, nàng trả lời: "Hôm qua, tôi thấy nó trên bàn ngoài pḥng khách. Đọc ở trong thấy toàn viết linh tinh, tôi tưởng giấy lộn nên thu vào đống báo cũ cho ve chai cân kư rồi".

 

Tôi há hốc mồm, mắt trợn ngược

 

Nàng điềm nhiên nói tiếp: "Tôi chả nhắc ông bao nhiêu lần, rằng là giấy tờ của ông phải để cho ngăn nắp gọn gàng. Tôi chỉ đủ th́ giờ để thu dọn cho thằng T́nh thôi, không hơi đâu tôi thu dọn giấy lộn cho ông".

 

Máu tôi bốc ngùn ngụt lên đầu. Tôi có xu hướng phản đối bạo lực, nếu không, tôi đă có thể bóp cổ nàng rồi. Tôi mở tung cửa lao ra đường. Cứ thế tôi lang thang trên phố mà không biết đi đâu. Tôi đi lâu lắm, có lẽ đă hơn tiếng đồng hồ. Chợt tôi nhận ra một ngơ hẻm quen quen. Tôi rẽ vào hẻm như một quán tính. Đi gần hết con hẻm tôi nhận ra đây là hẻm nhà Huệ, định quay ra nhưng tôi đă tới cửa mất rồi. Qua lớp cửa kính tôi nh́n rơ một cảnh tượng khiến tôi chôn chân. Ở nhà hơn một tiếng trước đây, cái mồm tôi há hốc cặp mắt trợn ngược, th́ bây giờ trước cửa nhà Huệ, mồm và mắt tôi phải lặp lại cái động tác đó nhưng với cường độ lớn hơn nhiều. Trước mắt tôi, Huệ đang ngả người trên đi-văng. Mặt đắp đầy dưa leo, một chân trên đi-văng, một chân đang ngâm trong chậu nước. Ngồi cạnh chậu nước, đang bóp chân cho Huệ là Khôi, anh chàng to lớn kềnh càng đang cần cù xoa bóp cái bàn chân bé xinh của vợ. Tôi nghe rơ giọng Huệ sang sảng: "Địt mẹ ! Không năn nỉ. Ngày mai đón thằng bé về ngay cho tao ! Địt mẹ ! Để con mụ khọm già chân đất mắt toét trông nom thằng bé, mà quanh nhà toàn cứt lợn, muỗi, dĩn .. tao không chấp nhận được". Giọng Khôi nhỏ nhẹ van lơn: "Nhưng bà nhớ cháu quá, mà thằng cu cũng thích về nhà bà nội lắm cơ. Anh chỉ xin ba ngày thôi". Giọng Huệ vẫn sang sảng như trước: "Này, đừng có lải nhải. Bà báo cho mày biết nhá, không hai ba ǵ hết, sớm mai không đón nó về đây th́ đi chết rấp con mẹ mày ở đâu th́ chết .. Địt mẹ !"

 

Không đủ can đảm để nghe tiếp, tôi bịt tai rồi đi giật lùi ra ngơ. Ra đến ngoài đường tôi ù té chạy.

 

Về tới nhà, thở hổn hển, mồ hôi ướt sống lưng. Chắc mặt tôi tái lắm nên vợ tôi hốt hoảng: "Thôi chết, anh trúng gió rồi". Nói rồi nàng ấn tôi xuống sa-lông, chạy lấy lọ dầu con ó xoa lấy xoa để hai bên thái dương cho tôi. Sau đó, nàng đỡ tôi nằm xuống rồi lấy tấm chăn mỏng đắp ngang bụng. Tôi để kệ nàng muốn làm ǵ th́ làm. Có lẽ tôi trúng gió thật. Một lúc sau, vợ tôi khẽ khàng: "Ḿnh thấy trong người thế nào ? Ăn được cơm không ? Hay muốn ăn ǵ th́ để em đi mua ?". "Ch .. áo ḷ .. ng" - Tôi thều thào.

 

Tôi đánh hết tô cháo với đĩa ḷng, c̣n làm thêm ba ly rượu. Tôi vốn không ưa nhậu nhẹt, nhưng trong nhà lúc nào cũng sẵn một b́nh rượu tắc kè, b́m bịp do vợ tôi tự tay ngâm. Ăn uống, chíp khà xong xuôi, tôi âu yếm bảo vợ: "Mở ti vi đi em, tới giờ chiếu phim rồi đấy !". Nàng nh́n tôi, trố mắt ngạc nhiên. Đúng là từ khi lấy nhau tới giờ, chưa bao giờ tôi cùng vợ ngồi xem phim truyền h́nh. Ngạc nhiên chút thôi, rồi nàng nhanh nhẹn với chiếc remote. Vừa bấm nàng vừa thao thao: "Hôm nay là phim "Hạnh phúc cuồng điên" của Hàn Quốc. Cảm động lắm, thương lắm cơ. Hôm nay là tập 151 đấy, c̣n có 39 tập nữa thôi".

 

Trên màn h́nh ti vi, một cảnh quay chậm rất lăng mạn: chàng Chim Dang Sun và nàng Lee Ben Hoi đang vật nhau trên băi biển. Nh́n sang vợ, tôi thấy nàng đang chăm chú theo dơi, mắt rưng rưng, mũi sụt sịt. Tôi nũng nịu rúc đầu vào nách nàng, người nàng thoang thoảng mùi bếp núc. Có vẻ như là mùi nước mắm tỏi ớt.

 

Bất giác, tôi luồn tay qua lưng vợ, siết rơ chặt.

 

 

VƯƠNG VĂN QUANG

(Sưu Tầm Liên Mạng chuyển)

 

Truyện ngắn: Xuân bất tái lai

 

Truyện ngắn: XUÂN BẤT TÁI LAI

(LM Nguyễn Trung Tây)

 

Trời lạnh. Người tự nhiên nổi sần sượng, ngứa. Ngứa găi sướng tay sướng chân. Cứ thế mà găi. Càng găi những vết sần sượng càng đỏ tươi, nh́n như ghẻ, nh́n thấy sợ, nh́n thấy ngán. Lấy lotion bôi. Da bớt khô nhưng vẫn nứt ngang dọc tương tự như ruộng lúa vào một ngày nắng hạn, như đường đào bới ngổn ngang của những con cái ghẻ.

 

Trời lạnh. Làn da xám đen rủ nhau nổi dầy cộm tương tự như người phong cùi. Phong cùi ? Con cái nhà cửa có mà cũng như không. Đành phải giă từ, chui vào trại tập trung, ngày ngày phơi nắng trước sân, ngước mắt nh́n trời xanh ngậm ngùi tiếc xót. Phong cùi ? Thà là nhảy sông nhảy suối. Chết đi, xác trôi lềnh bềnh ba ngày ba đêm rồi tấp vào bờ vào bụi biến thành thằng chổng. Phong cùi ? Chẳng lẽ tại ḿnh ở dơ ? Sáng Thái tắm. Tắm xong, bớt ngứa, bớt găi, những vết đỏ sần sượng bớt gồ ghề kéo đồi kéo núi. Nhưng sau đó khoảng một tiếng, chó đen lại hoàn mực đen. Ghẻ tiếp tục đội mồ sống dậy. Ngứa ! Găi sướng da sướng thịt !

 

Trời lạnh. Mây đen mây xám kéo ngập bầu trời. Bước xuống xe, khoác lên người mảnh áo len, Thái ghé vào cafeteria của sở,

- Một ly cà-phê đen, please.

Người thâu ngân viên mắt xanh tóc nâu gốc Mễ Tây Cơ đang đứng sau quầy tính tiền,

- Amigo uống cà-phê Mỹ hay cà-phê Việt Nam ?

- Amiga cũng biết pha cà-phê Việt Nam hay sao ?

- Biết chứ, manager Việt Nam mới chỉ tuần rồi.

- Thôi, con lậy mẹ, Amiga. Mẹ pha cà-phê Expresso th́ họa may.

- Amigo đau hả ?

- Giỡn chơi !

- Sao nh́n mặt mệt mỏi như ốm mới dậy vậy ?

- Well, I guess .. I'm S.A.D.

- Sad ?

- Không phải.

- ???

 

Tính găi, nhưng ngại. Ai lại làm chuyện mất thể diện thế kia trước mặt người đẹp. Cầm ly cà-phê Mỹ đi vội về văn pḥng. Ngồi xuống ghế, len lén cúi xuống găi bằng thích. Trời lạnh, ngứa. Trời lạnh, x́u. Đứng dậy bật hết bốn năm ngọn đèn trong văn pḥng. Cái này chắc là tại S.A.D., Seasonal Affective Disorder.

 

Tiếng gơ cửa vang lên. Thái ngưng găi ghẻ, cười tươi chào đón đồng nghiệp tóc vàng,

- Hôm qua Danny tới văn pḥng. Hắn hăm he đưa mi ra phiên họp toàn ban tuần tới.

 

Tự nhiên hết ngứa. Ngứa biến tan khi nhận được bản tin bất ngờ. Cơn ngứa biến mất nhường chỗ cho cơn giận. Thái tính mở miệng chửi thề văng tục. Phải chửi toáng lên cho hả cơn giận. Đă mở miệng ra rồi. Lời nói đă dâng cao đầu môi, câu chửi đă thập tḥ chót lưỡi. Nhưng thôi. Nuốt vào. Nhịn. Nhịn như nhịn không găi khi bị cơn ghẻ ngứa hành hạ gần một tuần nay.

 

Cô người Nga độc thân ăn tiền trợ cấp có hẹn sáng nay lúc 10 giờ. 9 giờ gọi vào, con đau đang nằm trong bệnh viện, xin gặp tuần sau. Đóng sổ lại, Thái đi ra cafeteria ăn sáng.

 

Người đẹp amiga Mễ biến mất. Giờ này thanh niên gốc Việt ngáp ngắn ngáp dài đứng trông quán,

- Xếp uống chi?

- Thôi đại ca, cho ly nước lạnh, thật lạnh và cái menu.

- Ủa, không cà-phê sao?

- Không.

- Nghe nói Sở An Sinh Xă Hội đang kiếm người mới cho chức vụ Trưởng Văn Pḥng. Có mấy người nói xếp và Danny là hai con bài sáng giá. Có ăn khao, đừng quên em nhé xếp.

- Mi cũng nhậy tin dữ. Làm ơn cho xem cái menu.

 

Người thâu ngân viên gốc Việt đưa cái menu. Nh́n tới nh́n lui. Sao hàng chữ nhảy múa rồng rắn thế kia ? Đưa sát vào mặt, hàng chữ nḥe nhoẹt. Đưa cái menu ra xa, rồng thôi nhảy, rắn thôi múa. Đưa ra xa hơn nữa, hàng chữ đen đen hiện rơ nguyên h́nh. Chẳng lẽ viễn thị ? Không phải đâu. Chắc tại trời âm u. Thái nh́n chung quanh, đèn trắng bật sáng khắp nơi. Đưa cái menu vào sát cặp mắt, mờ ảo lại hiện ra. Đẩy cái menu ra xa, chữ đen đen hàng hàng xếp lớp. Vậy là đúng ngay chóc. Vậy là dám bị viễn thị rồi.

 

Thái nhớ lại tuổi mười lăm đọc truyện chưởng coi phim bậy trong bóng tối mờ mờ. T́nh trạng đọc lén coi lút diễn đi lập lại cho tới một hôm ngồi ngay hàng ghế thứ hai trong lớp, nhưng Thái thấy hàng chữ phấn trắng trên bảng đen trong lớp tiếng Việt Nam mờ mịt sương mù. Quay sang mấy thằng bạn ngồi bên cạnh, Thái thấy chúng nó viết như điên.

 

Phục Ba Tướng Quân Mă Viện mang quân đuổi theo Hai Bà Trưng. Cùng đường Hai Bà nhảy xuống sông Hát Giang tự vận vào ngày 6 tháng 3 năm Quư Măo, 43 A.D.

- Sao tao không thấy chi hết ? Chữ trên bảng mờ như thế mà mày cũng thấy. Chữ đó chữ chi ? Phục hay phúc ? Phục hả ? Thế mà lại tưởng cô giáo hôm nay loạn, viết tiếng Việt lộn sang tiếng Anh.

 

Tới lúc đó mới biết là ḿnh cận thị, phải đeo kính.

 

Bây giờ bốn mươi mốt tuổi, h́nh như viễn thị ghé ngang hỏi thăm. Hèn chi mấy lần trước trong pḥng họp, tới giờ thuyết tŕnh, Thái cầm giấy chuẩn bị đọc nhưng tự nhiên thấy chữ nhảy múa. Nghĩ là tại ngồi lâu với computer, mắt mỏi, Thái gỡ kính cận ra dụi đôi mắt, lại thấy sáng chói như cũ. Thái nhớ tới mấy người bị bifocal, phải đeo kính hai tṛng, mắt lồi mắt lơm nh́n thấy dị. Bây giờ cũng dám tới phiên ḿnh mắt lơm mắt lồi.

 

Ghẻ ngứa kéo lên cả da mặt. Ghé vô pḥng vệ sinh soi gương. Trời lạnh mây xám âm u, mặt mày Thái xám đen xám xịt. Chân tóc kéo cao lộ cái trán bướng. Tóc vuốt một cái rụng đầy cả nắm. Nh́n vô trong gương một lần nữa, Thái nhận ra được bao nhiêu khoảng trống lộ thiên giữa chân tóc. Thái nh́n tới nh́n lui, pḥng vệ sinh không có ai. Đưa sát cái mặt vào gương, nh́n lên Thái nhận ra gầu bám dọc ngang da đầu tương tự lá mùa thu phủ ngập sân cỏ. Tóc lưa thưa như mới ốm dậy, như người chạy chemotherapy. T́nh h́nh như vầy chẳng mấy chốc mà rụng hết tóc. Hói là con đường không thể chạy trốn.

 

Thái nh́n xuống, bụng đă to. Thời gian gần đây quần 32 nhảy vèo lên 35. Ban đầu Thái không tin, nghĩ ḿnh nh́n lộn, thử tới thử lui. Nín thở, hít bụng, mặt đỏ căng cứng, quần 32 vẫn chật. Thái nhắm mắt thử quần 35. Vừa y !

 

Giáng Sinh vừa qua, Thái gặp mấy người bạn thời trung học. Nếu không được báo trước, Thái sẽ không nhận ra hai thằng bạn của tuổi mười tám. Hai đứa tóc rụng lưa thưa nh́n như đám cháy rừng của miền Nam Cali. Một thằng mập, lùn, tṛn như hột mít, bệnh gan. Thằng kia c̣n tệ hơn, mập, bụng to như thùng nước lèo, bệnh tiểu đường, cholesterol. Đă hói, tóc bạc, nó c̣n bị đụng xe rụng hết nguyên một hàm răng phía dưới.

 

Thái nhe răng ra. Răng th́ cũng tạm được. Tất cả hai hàm răng đều là của thật, không có của giả. Răng thật, chân răng không bị viền đen bám chung quanh. Nhưng ông nha sỹ trong lần khám răng tháng trước nói nướu răng của sir bắt đầu bị ṃn. Tiện tay, ông trám lại những lỗ bị sâu nằm phía trong, mắt thường dân nhận không ra. Tiện miệng, ông ta khen sir có hàm răng tốt, chân răng bị ṃn nhưng lợi răng c̣n đỏ hồng. Tiện chuyện, ông khuyên nên bỏ thuốc và bớt uống cà-phê, bởi răng của sir bị khói thuốc và cà-phê bám vàng, vàng như nghệ.

 

Bước ra khỏi pḥng vệ sinh của sở, Thái lẩm bẩm,

-Vô thường ! Vô thường ! Đại vô thường !

 

Thái lái xe về tới nhà, nhà trống trơn. Cơm nước trong bếp nguội lạnh. Trên bàn một mảnh giấy kẹp dưới tàn thuốc, "Thiên is sick. I'm with Thảo in Cedar Creeks Hospital".

Thái phóng vào bệnh viện cửa Cấp Cứu.

- Tên bệnh nhân ?

- Trần Thiên.

- Pḥng 832.

 

Thái phóng tới thang máy. Pḥng 832 nằm ngay góc. Thằng Thiên nhắm mắt ngủ say trên giường bệnh. Con Thi đứng hôn thằng bồ mùi mẫn sau cánh cửa. Con Thảo ngồi bệt dưới đất ngủ gật ngay góc pḥng. Thấy bố, con Thi đẩy thằng con trai ra, mặt tỉnh bơ,

- Hi, Daddy.

Thằng con trai xa lạ nh́n Thái, không mở miệng nói một câu, bước ra ngoài. Con Thi đi theo sau.

 

Nghe tiếng động, con Thảo mở mắt. Mặt mũi con bé dơ như một con chó con bị ghẻ. Con Thảo ôm bụng, nước mũi thập tḥ,

- Bố ơi, con đói ..

 

Thái nén cơn giận nh́n theo con Thi đang xà nẹo với thằng bồ trước cửa pḥng. Nh́n con gái, Thái nhận ra h́nh dạng của người vợ thuở nào. Nhớ tới vợ, Thái bấm bẩy số. Chuông điện thoại vang lên, reng, reng, reng .. Không ai bắt phone. Thái liếc nh́n, con Thi vẫn chưa buông rời thằng con trai tóc xanh tóc đỏ tọng teng xỏ đầy hai lỗ tai, nh́n cực kỳ văn minh. Thái thở dài,

- Vợ là tội. Con là nợ.

 

Tự nhiên Thái thấy ḿnh sao ngu quá sức, biết thế hồi xưa cạo đầu đi tu.

 

Vợ Thái hồi đó học lớp Mười; con gái mặc quần jean căng phồng, chơi bi-da đi hai cơ, game over. Vợ Thái hồi đó lớp Mười Một chơi bóng chuyền; con gái nhảy cao, đập xuống, con trai đứng ngẩn ngơ nh́n theo, chảy nước miếng. Vợ Thái hồi đó lái xe số tay ngoài freeway; xe cảnh sát hú c̣i,

- Young lady, vận tốc tối đa của freeway là 65, cô chạy tới 95 dặm một giờ. Cho xem bằng lái.

Vợ Thái lớp Mười Hai chớp chớp mắt, ̣a ra khóc nức nở. Tóc dài con gái rối tung. Người cảnh sát ngạc nhiên, e dè hỏi. Vợ Thái tiếp tục nghẹn ngào, tiếng được tiếng mất, nói mẹ đang hấp hối trong bệnh viện. Tưởng thật, người cảnh sát tha tào cho cái ticket.

- Em đóng kịch giỏi ghê.

- Kẹt quá đành chơi đại. Ông cảnh sát mà gọi vào bệnh viện Cedar Creeks hỏi có mẹ em ở trong đó hay không là vỡ mặt.

 

Cuộc t́nh càng lúc càng căng thẳng, đơm hoa trổ nụ. Hai đứa mê nhau như điếu đổ, yêu nhau như tài tử Holywood. Ba mặt con, bon chen kèn cựa tới lui, Thái vẫn không vượt quá khỏi bàn giấy của văn pḥng. Quay đi quẩn lại cũng vẫn chỉ loay hoay với dân thất nghiệp, dân chửa hoang, dân tái định cư của Sở An Sinh Xă Hội. T́nh yêu biến mất. Nàng bỏ đi không một lời giă từ. Một năm sau, nàng ghé nhà nói hai đứa lên ṭa kư giấy. Thái nói,

- Không !

 

Tối hôm đó Thái trằn trọc trên giường. Hồi xưa cứ tưởng t́nh yêu bền vững đời đời. Thiên hạ lắm kẻ tán phét thế mà cả thế giới xúm vào, tin. Thế nào mà bền vững được ? T́nh yêu, love at first sight ? Excuse moi ! T́nh dục, lust at first sight th́ có. Mà đó là chuyện đương nhiên. Con người là chi ?  Cũng chỉ là động vật như mọi động vật khác thôi. Hồi xưa ở trong rừng Phi Châu leo trèo phá phách như mọi con khỉ khác. Bất ngờ tự nhiên bữa đó hứng hứng đứng lên chơi chơi. Đứng lên được một lần, đứng tiếp, đứng tiếp nữa. 6, 7 triệu năm trôi qua, khỉ thành người. Động vật dù là động vật cao cấp th́ cũng vẫn chỉ là động vật. T́nh dục để duy tŕ ṇi giống là bản tính tự nhiên Ông Trời ban cho. Thời người ta mới lớn, người ta yêu hay người ta dục ? T́nh dục, đương nhiên, lust at first sight. Chấm hết ! Thỏa măn rồi, chán nhau. Lấy nhau, ở với nhau, biết tẩy nhau, bỏ nhau. T́nh nghĩa vợ chồng nên giải thích theo một cách khác. T́nh đây không phải là t́nh yêu mà là t́nh dục. Dục nghĩa vợ chồng. Dục hết, nghĩa kéo tới. Nếu nghĩa không ghé thăm, thế là bankruptcy. Tưng bừng khai trương, âm thầm dẹp tiệm.

 

Thái biết khi t́nh dục đă hết, t́nh nghĩa bốc hơi biến tan. Vậy th́ thôi ! Giữ lại gót hài sen làm chi ? Thái quyết định giữ lại ba đứa con.

 

Vợ Thái ở cách một thành phố, sống một ḿnh. Năm ghé về nhà một lần tối 25 tặng cho mấy đứa con quà Giáng Sinh, rồi bỏ đi. Thái nh́n theo vợ, tiếc.

 

Hồi vợ mới bỏ đi, Thái nhớ gọi qua mấy lần. Khuya, tiếng người nhấc điện thoại đàn ông, giọng mệt lả thở không ra hơi. Máu ghen nổi lên, Thái nghĩ tới án mạng. Chắc phải có đổ máu. Chắc phải lên trang nhất của báo địa phương. Phải cho người t́nh phụ một bài học. Phải nh́n mặt người đàn bà bội phản trợn tṛn, chớp chớp hối hận, giọng thều thào,

- Anh ! .. Anh ! Em biết em có lỗi. Em phụ một lời thề. Em không hối hận nếu được chết trong bàn tay của anh. Mai này, nhớ em, hăy ra mộ. Anh trải hoa hồng lên mộ là linh hồn em vui rồi ..

 

Không được ! Người cảnh sát ngày xưa khờ dại, nhưng Thái không dại khờ. Thái tính toán, trong hoàn cảnh này nhất định phải quay mặt đi; nhất định không để cho ánh mắt giai nhân lung lạc; nhất định phải vung tay lên, cương quyết đưa xuống để ánh mắt kia lạc thần, mờ lại, bạc thếch.

 

Tốt nhất là căn vào lúc nàng đi làm về, Thái đứng núp sau bụi cây cạnh ngay cánh cửa của căn chung cư. Phải đợi nàng vặn khóa, mở cửa, Thái đeo mặt nạ đen như ninja, nhào ra, một tay bịt miệng, tay kia đẩy nàng vào nhà. Phải khóa cửa thật lẹ. Không nh́n ánh mắt của nàng, không nói ǵ hết, tay vung cao, hạ xuống. Không cho nàng cơ hội mở miệng nói một lời, nếu không là hỏng bét. Ánh mắt giai nhân chớp chớp một lần, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.

 

Càng nghĩ về dự án cho tương lai, ḷng Thái càng mềm đi. Sát khí trong người hạ xuống. Thái nhớ lại, hồi c̣n đi học báo Mỹ đăng tin có một người đàn ông Việt Nam bắn chết vợ, lên ghế điện, mấy đứa con bơ vơ mất cả bố lẫn mẹ. Thái với mấy thằng bạn ngồi ăn trưa trong cafeteria của trường trung học cười hô hố nói thằng cha đó khùng, ai mà chết v́ gái. Thế mà giờ đây Thái đang lâm vào hoàn cảnh tương tự. Lên ghế điện, Thái chẳng ham. Sát khí tan, Thái bỏ qua dự án cho tương lai.

 

Gần năm năm trôi qua, vợ Thái đă lên xe hoa với người khác.

 

Thái bật bếp điện nấu nước phở. Con Thi nói con không ăn tối, giờ này ngồi trong pḥng, chắc lại đang ôm điện thoại. Thái dọn ra ba tô phở cho thằng Thiên, con Thảo và chàng. Con bé Thảo sáu tuổi, giờ tươi như hoa, thơm mùi xà bông đu đủ, sạch sẽ mịn màng như công chúa Mỵ Nương sau khi được gà trống Hùng Thái Vương tắm rửa.

- Bé Thảo đói chưa ?

- Con đói.

- Bé Thảo ăn phở hay hambuger?

Con bé nh́n bố cười toe toét,

- Con thích phở.

Thằng Thiên, mặt c̣n xanh lét như tàu lá chuối, đang nằm trên giường nh́n Thái giỡn với con Thảo. Nó bật cười,

- Bố ơi ! Con cũng ăn phở.

Thái bế con Thảo trên tay, tay kia sờ trán thằng nhỏ, trán c̣n hơi nóng,

-Người lính trẻ phải đợi thêm mười phút nữa Phở Thái mới mở cửa.

 

Thái bỏ con bé Thảo xuống, lại ngứa. Tính găi cho đă, nhưng nhớ ḿnh đang đứng trước mặt con, Thái dừng lại, di di ngón tay trên vết ghẻ, đi lên lầu,

-Thi, xuống ăn tối.

- I told you Im not hungry!

 

Đóng cửa lại, Thái đi xuống. Cái kiểu con Thi rồi cũng là kiểu bỏ đi. Con bé mở miệng là sổ tiếng Hồng Mao. Tiếng Việt không biết một chữ găy đôi. U a u ơ như người Mỹ nói tiếng Việt. Thái hối hận hồi đó không chịu để ư đến nó nhiều hơn. Hồi đó ham làm quá, mất vợ. Giờ này ngơ ngơ ngác ngác gà trống nuôi con. Làm găng với con Thi, nó bỏ nhà đi hoang, mất con. Mai mốt nó về, vác theo cái của nợ quẳng cho ông ngoại nuôi. Nhịn nó một chút như nhịn găi ghẻ. Sang năm con Thi vô đại học, xong một cái nợ.

 

Thái chép miệng, phải đổi chiến thuật, phải chịu khó hơn một chút dậy cái giống họ Trần đang ngồi trên giường húp xùm xụp tô phở nói tiếng Việt.

- Bố ơi, mai con có đi học không ?

- Thôi, ốm, ở nhà.

- Con cũng ở nhà với Thiên.

- Con phải nói .. với anh Thiên. Nói.

- Con cũng ở nhà với anh Thiên.

- Giỏi. Con gái rượu của bố tuyệt vời. Ngày mai cho hai anh em ở nhà chơi. Mai khỏi đi học, khỏi đi làm. Mai bố ở nhà dậy tụi con tiếng Việt. Bây giờ người lính trẻ đánh vần trước. C̣n nhớ chữ Việt đánh vần làm sao hay không ?

Cái giống họ Trần ngừng húp phở,

- Vờ, i, vi, .. ê, via, .. tê, viết, .. nặng, .. Việt.

- Giỏi, giỏi quá.

- C̣n chữ Nam ?

- En nờ, a, .. na, em mờ, .. Nam.

 

Ông bác sỹ nói,

- Ông bị dị ứng với thịt ḅ. Ông càng ăn thịt ḅ, ông càng bị ngứa.

Thái trợn tṛn mắt,

- Bác sỹ nói sao chớ cả đời tôi ăn thịt ḅ mà có thấy chi đâu ?

 

Không nói chi, ông bác sỹ lật hồ sơ cá nhân của Thái lên, cười nhếch mép, chậm răi nói, giọng hơi đểu,

- Ông năm nay bốn mươi mốt tuổi, tuổi đă toan về già. Ông c̣n ăn thịt ḅ, ông sẽ c̣n ngứa dài dài. Ông nh́n những vết mề đay nổi đầy trên người đi. Ông tiếp tục ăn thịt ḅ, có ngày mất mạng. Ông trên bốn mươi rồi, tôi đề nghị kỳ tới ông lấy hẹn khám prostate đi.

 

Nghĩ tới lúc phải cong lưng xuống cho ông bác sỹ khám tuyến tiền liệt, Thái rùng ḿnh, rụt xương sống, mặt xanh lại. Chàng chấp nhận gà trống một ḿnh nuôi con, chấp nhận tóc hói, chấp nhận mặc quần 35, chấp nhận giă từ thịt ḅ; nhưng chết th́ chết, chàng nhất định không chịu cong lưng xuống; chết th́ chết, chàng nhất định không chịu đeo kính, kính hai tṛng, mắt lồi mắt lơm.

 

NGUYỄN TRUNG TÂY

(BAI CHUYEN chuyển)

 

 

website counter