THẰNG CẦM H̀NH
(Đáy)
Hắn gọi điện
thoại cho tôi liên tiếp mấy lần mời vợ chồng
tôi đi ăn cơm. Hắn nói có chuyện quan trọng
lắm.
Chúng tôi là bạn thân ở trung
học, rồi chia tay nhau sau tú tài. Năm 1974 tôi gặp
lại hắn trong lần về phép tại Sài G̣n. Hắn
vừa đậu xong cử nhân Anh Văn và đang là
chủ một công ty nhỏ nhưng rất phát đạt.
Hắn nói "ăn ít nhưng ăn chắc". Hắn
khoe : "Tao có thằng cầm h́nh rồi". Thấy tôi
không hiểu, hắn giải thích là mới có đứa con
trai đầu ḷng được hơn một tuổi,
nghĩa là khi hắn chết có trưởng nam cầm chân
dung hắn đi trước quan tài.
Sau ngày 30-4-1975, chúng tôi chạy
tứ tung, rồi lại gặp nhau tại nước
ngoài và ở cách nhau không xa. Hắn vẫn thành công như
thường lệ. Tuy vậy h́nh như dịch vụ cầm
h́nh ngày càng lên giá nên hắn than tốn tiền cho con cái quá,
nhất là về sau cả hai đứa con hắn
đều học những trường đại học
tư rất danh tiếng nhưng cũng rất
đắt tiền. Tôi ít gặp hắn trong những
năm gần đây. Hắn ít mời khách về nhà v́ sợ
con cái bị phân tâm. Hắn muốn các con hội nhập
hoàn toàn vào xă hội Mỹ và thành công thật rực
rỡ.
Có một cái ǵ đó rất ân
cần và thành thực trong cách hắn tiếp đón chúng
tôi. Tóc hắn đă bạc. Hắn chững chạc và an
nhiên, dù không hoạt bát và vui nhộn hơn trước.
Bữa cơm đă chuẩn bị tươm tất.
Chỉ có vợ chồng hắn và vợ chồng tôi.
Hắn nói : "Gần sáu mươi rồi c̣n ǵ".
Tôi hỏi hắn về các con.
- Thằng John (đứa con
đầu ḷng của hắn ở Việt Nam tên là Giang,
sang Mỹ đổi thành John) tốt nghiệp Harvard
Business School đă mười năm nay, bây giờ làm senior
manager cho City Bank, lấy vợ Mỹ, được
một con gái hai tuổi. Thàng Chris tốt nghiệp Wharton,
đang làm assistant CFO cho Chase ở New York, mới lấy
vợ Mỹ và sắp có con trai. Từ gần hai năm nay
tao không gặp chúng nó. Hai đứa đều rất
bận rộn nên chỉ một hai tuần mới gọi
điện thoại thăm tao một lần. Có khi con dâu
gọi lại gặp bà xă tao không nói thạo tiếng
Mỹ, thế là huề.
- Mày nói là có chuyện quan trọng
muốn nói với tao?
- Đúng thế, vợ chồng
tao dự định về Việt Nam nghỉ hưu non.
Bây giờ tụi tao cũng chẳng cần làm việc
nữa, con cái thành đạt rồi, tiền nong cũng
không thiếu, mấy cái nhà cho thuê cũng được
chục ngàn đô mỗi tháng. Hai vợ chồng già nh́n nhau
cả ngày cũng buồn. Con cái th́ ở xa và bận
rộn. Cả năm chưa gặp chúng nó một lần,
mà gặp cũng không vui. Chúng nó thành Mỹ mẹ nó
rồi. Vợ chồng chúng nó đều là thứ Mỹ
quí tộc cả, ḿnh quê mùa quá, không hạp. Tụi tao c̣n
mấy đứa cháu con ông anh ở Sài G̣n, tao định
về ở gần chúng nó cho vui. Ở Việt Nam bây
giờ mười ngàn đô một tháng không phải là vua
mà là thượng đế. Tụi tao đă xây xong một
căn nhà ở Thủ Đức.
- Như vậy là mày thành công
về mọi mặt.
Hắn trầm ngâm :
- Thành công cái đéo ǵ. Con tao thành
Mỹ 100% rồi. Ham cho con thành công quá cuối cùng mất
mẹ nó con. Bây giờ tụi tao trở về Sài G̣n
cũng như ba mươi năm trước, chỉ khác
là không c̣n con. Lúc tao chết cũng chưa chắc chúng nó có
mặt ở đó để cầm h́nh. Mà thực ra chúng
nó cũng chẳng thành công ǵ. Lương cao đấy
nhưng cũng chỉ làm công cho chủ Mỹ, chẳng có
lư tưởng cao siêu nào cả.Vợ chồng mày vậy mà
c̣n hơn tụi tao. Ít ra chúng mày c̣n giữ được
con.
Chúng tôi im lặng. Hắn hỏi
tôi :
- Con cái mày ra sao ?
- Chúng nó vẫn ở đây. Hai
đứa lớn đă đi làm, ở ngay sát tụi tao.
Chúng nó cũng có tham gia một tổ chức đấu
tranh dân chủ hóa Việt Nam. Con bé út năm nay sắp vào
đại học. Nó học khá lắm nhưng tụi tao
không có phương tiện nên cho nó học State.
Hắn giẫy nẩy lên :
- Không được. Nó học
giỏi th́ giá chót cũng phải cho vào Stanford. Tụi mày
nên cố gắng. Tao có thể giúp tụi mày. Tụi tao c̣n
dư một số tiền chẳng biết làm ǵ. Tao có
thể cho mày mượn 100.000 đô. Chừng nào nó ra
trường trả tao cũng được. Mày trả
tiền lời 6 chấm thôi.
ĐÁY
(BAI
CHUYEN chuyển)