CŨNG FATHER'S DAY
Hôm
nay, thứ Hai 19 tháng 6, là hôm sau của ngày Father's Day.
Những gói quà đă được mở ra, chuyến
đi ăn ở những tiệm ăn đă xong.
Những buổi họp mặt cũng đă kết thúc.
Nhưng
cũng có những gói quà chưa được mở ra,
những bữa ăn chưa xong, những cuộc họp
mặt cũng chưa bắt đầu. V́ không hề có
những gói quà, không có chuyến đi ăn ở tiệm,
và buổi họp mặt cũng không diễn ra.
Chiếc
điện thoại ở bên cạnh không reo suốt ngày
hôm qua. Ngày Father's Day đến rồi ra đi và sẽ
chỉ trở lại sau 364 ngày nữa.
Hôm
qua, đă có những người đàn ông trải qua nguyên
một ngày như thế, suốt một ngày chờ
đợi một cú điện thoại, một câu
thăm hỏi, một món quà nhỏ, một bữa ăn
tối, một buổi họp mặt. Tất cả
đều đă không đến.
Trong
mục nhắn tin phát thanh, nhiều lần người ta
nghe được những lời nhắn đại khái
muốn liên lạc với những người con lâu ngày
không gặp. Có người vài ba năm, có người
mười năm, hai chục năm, ba chục năm.
Chuyện không liên lạc có thể hiểu được
nếu đó là trường hợp những gia đ́nh
thất tán trong những ngày cuối tháng Tư năm 1975.
Lời nhắn có thể là của những người
vẫn c̣n một vài hy vọng mong manh những
người con c̣n sống, thoát được cơn băo
dữ, đi được ra nước ngoài.
Cũng
có thể là những lời nhắn của những
người biết rơ những người muốn t́m
đă sang được nước Mỹ, đă vài ba
lần gặp gỡ. Rồi những gặp gỡ đó
không tiếp tục diễn ra nữa.
Cũng
có thể chẳng là những ly tán trong thời loạn, mà
v́ một hai chuyện trong đời sống khiến
đưa tới những xung đột, xích mích, bất
đồng để hai bên quyết định không
tiếp xúc với nhau.
Một
hai tháng, một năm, hai năm, ba năm, mười
năm dần dần phía bên kia nhạt đi và biến
khỏi đời sống. Cũng có lúc nghĩ lại,
nhưng rồi lại nghĩ gặp làm ǵ, nói những ǵ.
Chiếc
cầu cuối cùng đă gẫy. Công việc làm,
đời sống, những liên hệ mới tiếp
tục đẩy hai phía xa nhau thêm.
Thế
rồi hai bên hoàn toàn xa cách nhau. Một bàn tay ch́a ra, phía bên
kia không nắm lấy. Một lần, hai lần, ba lần
không có đáp ứng lại.
Cuộc
sống phải tiếp tục để một ngày,
chiều dài của những xa cách đó không c̣n có thể
nối lại được nữa. Nhịp cầu do
một bên dựng lên không băng ngang qua được
những hố thẳm, những bờ bến nay đă quá
rộng và đă quá xa nhau.
Mọi
nỗ lực đi kiếm phía bên kia đều vô
vọng. Mẩu nhắn tin trên đài phát thanh, trên một
cột báo đă chắc ǵ tới tai, tới mắt
của phía bên kia.
Nhiều
năm, rồi nhiều năm nữa, và ngày hôm qua, không có
cái ca vát, không có tấm thiệp, cũng không một cú
điện thoại.
Những
người đàn ông càng già th́ càng đau trong những ngày
như hôm qua. Khi những đứa
con c̣n bé, vài ba lời cấm đoán, căn dặn, răn
đe có thể khiến chúng không dám bấm những con
số trên chiếc điện thoại để gọi
đi cho những người đàn ông. Nhưng khi chúng
lớn, khi những người đàn ông già ngồi
chờ bên chiếc điện thoại suốt một ngày
như hôm qua, th́ sự đau đớn sẽ lớn
hơn rất nhiều.
Hai
phía không phải là Do Thái với Palestine để
đối xử với nhau như thế.
Mà
cho là Palestine, Do Thái đi chăng nữa, th́ cũng một
ngày nào vẫn hoà được với nhau như nhiều
trường hợp đă xẩy ra trong lịch sử.
Ngồi
mà kể ra những lầm lẫn, những sai trái của
cả hai bên th́ nhất định sẽ không đi
tới đâu.
Cứ
nói về những người đàn ông cái đă. Chúng ta
đều là những sinh vật rất yếu ớt.
Chúng ta đều có những lầm lẫn, những sai sót
trong đời sống. Ai cũng có thể sai lầm. Ai
cũng có thể phạm phải không lỗi này th́ lỗi
kia. V́ những yếu ḷng, v́ những tự kiêu, tự ái,
v́ những sa ngă trong đời sống, người ta
đă có những quyết định không b́nh
thường, có thể là không đúng trong cuộc sống.
Những quyết định ấy có thể đă làm
sứt mẻ, đứt đoạn một vài liên hệ.
Nhưng vẫn có những liên hệ không bao giờ có
thể bị đứt nếu chỉ chịu khó ngó
lại một chút.
Ngó cái bàn tay ấy, nhăn nheo, già cỗi,
dị dạng biến h́nh v́ thấp khớp. Nhưng bàn
tay ấy đă có lần rất khỏe mạnh, đă
nhiều lần bế ẵm đứa con trong những
năm nó c̣n bé. Bàn tay ấy đă đưa nó lên vai, lên
cổ trong khi nó cười ngặt nghẽo sung sướng,
mấy cọng râu chạm vào cái má thơm của nó, cái
ngực ấy đă bao nhiêu lần hứng lấy ḍng
nước đái của nó. Bàn tay ấy giữ cho nó
đi những bước đầu tiên, dậy cho nó
đi cái xe đạp, nâng nó lên, an ủi nó khi nó té ngă,
cầm tay cho nó tập viết những ḍng chữ
đầu tiên, bóc cho nó quả cam, bẻ cho nó miếng
bánh, múc cho nó muỗng cà rem đầu tiên, chở nó đi
trên chiếc xe đạp, rồi chiếc xe gắn máy, bàn
tay ấy cũng có thể đă xoa đầu nó hỏi nó
đă bớt nóng sốt chưa, dỗ cho nó uống viên
thuốc ..
Không một bàn tay nào mà không đă từng
làm những việc đó. Những bàn tay ấy về sau
có thể làm những việc khác, có thể vung lên khi nói vài
ba lời giận dữ, có thể gạt đổ đi
vài ba chuyện. Nhưng bàn tay ấy cũng đă làm
một vài, một số, hay tất cả những
điều kể trên khi đứa con c̣n rất bé.
Hăy
nghĩ tới những điều đó trong ngày hôm qua, hay
nếu lỡ không làm trong ngày hôm qua, th́ cũng vẫn có
thể làm trong ngày hôm nay.
Trước
khi quá muộn. Một bó hoa, mấy nén hương th́
cũng sẽ chẳng làm được ǵ nữa. Mà cái
ngày như thế th́ lại đang càng ngày càng đến
gần hơn.
BÙI BẢO TRÚC
(Sưu Tầm Liên Mạng chuyển)