SU'U TÂ`M 1

Home | VA(N | VA(N [tt] | VA(N 1 | VA(N 2 | VA(N 3 | VA(N 4 | VA(N 5 | VA(N 6 | VA(N 7 | VA(N 8 | VA(N 9 | VA(N 10 | VA(N 11 | VA(N 12 | VA(N 13 | VA(N 14 | VA(N 15 | VA(N 16 | VA(N 17 | VA(N VUI | VA(N VUI [tt] | VA(N VUI 1 | VA(N VUI 2 | VA(N VUI 2 * | VA(N VUI 3 | VA(N VUI 4 | VA(N VUI 5 | VA(N VUI 6 | VA(N VUI 7 | VA(N VUI 8 | TA.P GHI | TA.P GHI [tt] | TA.P GHI 1 | TA.P GHI 2 | TA.P GHI 3 | TA.P GHI 4 | TA.P GHI 5 | TA.P GHI 6 | TA.P GHI 7 | TA.P GHI 8 | TA.P GHI 9 | TA.P GHI 10 | TA.P GHI 11 | TA.P GHI 12 | TA.P GHI 13 | BÀI VIÊ'T | BÀI VIÊ'T [tt] | BÀI VIÊ'T 1 | BÀI VIÊ'T 2 | BÀI VIÊ'T 3 | BÀI VIÊ'T 4 | BÀI VIÊ'T 5 | BÀI VIÊ'T 6 | BÀI VIÊ'T 7 | BÀI VIÊ'T 8 | BÀI VIÊ'T 9 | BÀI VIÊ'T 10 | BÀI VIÊ'T 11 | BÀI VIÊ'T 12 | BÀI VIÊ'T 13 | BÀI VIÊ'T 14 | BÀI VIÊ'T 15 | BÀI VIÊ'T 16 | BÀI VIÊ'T 17 | BÀI VIÊ'T 18

VA(N VUI 5

KHÁCH VIỆT KIỀU & KHÁCH 8V

 

KHÁCH VIỆT KIỀU & KHÁCH 8V

(Chung Mốc)

 

Tác giả Chung Mốc, đang sống tại Saigon, thường gửi "Thư Quê Nhà" dự Viết Về Nước Mỹ và đă được trao tặng một giải thưởng đặc biệt năm 2005. Ông hiện đang sống tại Saigon.

 

*

Mỗi khi nhận được tin thân nhân ở nước ngoài sắp về thăm nhà, th́ người trong nước thường nao nức tính từng ngày từng tháng, y như trẻ con mong đợi ngày Tết đến, mong ngày vui ấy đến thật mau.

 

Có người lo chuẩn bị đủ thứ, dọn dẹp sơn sửa nhà cửa cho đẹp đẽ, mua sắm vật dụng sao cho tiện nghi, nhà người nào khá một chút th́ gắn thêm một pḥng có máy lạnh.

 

Nhưng than ôi, nhiều khi trớt quớt hết !

 

Bởi v́ Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai th́ tự nhiên đến nhà, ăn uống th́ đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị ǵ hết, có rất nhiều người sà vào quán hàng trong nhà lồng chợ hay cà phê quán cóc dọc đường, uống ly cà phê đá, ly chanh muối hoặc cái bánh xèo nóng hổi và lấy thế làm thú vị. Họ thích thăm lại những nơi chốn xưa, những nguời thân quen đă từ lâu không gặp mặt, chứ không thích thương xá hay nơi đô hội ồn ào, v́ mấy thứ này ở ngoại quốc họ đă coi nhàm chán rồi.

 

Khách sạn VN th́ cũng nhiều giá tùy theo bốn năm sao hay chỉ là nhà nghỉ, nhưng thường ra là 10 đô một đêm là chỗ ở cũng sang quá xá rồi, trong khi ở Mỹ nghe nói giá bẹt nhất cũng sáu bảy chục.

 

V́ VK không muốn khuấy động cuộc sống thường ngày của người thân như vậy, nên bà con ở nhà thường thắc mắc, nghĩ ngợi:

- Không biết ḿnh tiếp đăi có điều ǵ sơ sót hay không, mà "nó" không chịu ngủ ở nhà, nằng nặc đ̣i ra khách sạn chi cho tốn tiền (?)

 

Ngược lại, có người khi nghe tin anh em con cháu sắp về, lại đóng vai nghèo khó, chơi màn khổ nhục kế !

Họ đem đi gửi hoặc cất dấu đồ đạc mắc tiền, quần áo hàng hiệu, điện thoại di động, xe xịn, TV màn ảnh phẳng v v .. Ăn cơm th́ muối hột đâm với xả ớt !

- Ba sống vầy quen rồi con à.

Nghe sao nao ḷng quá, bèn hỏi:

- Thế tiền bạc con gởi về cho ba đâu hết rồi ?

- Th́ nhà thương, bác sĩ và tiền thuốc ăn hết chớ đâu.

Bảo đảm mấy ông này không hai ba bà vợ nhí, th́ cũng số đề số đuôi, hoặc ham lời nghe phỉnh hoặc cho vay nặng lăi nên bị chúng giựt hết rồi.

Tóm lại, dầu hồ hởi hay bi lụy th́ cũng đều ước mong Việt Kiều mang về nhiều tiền để "phúng điếu".

 

Tuần rồi tôi nhận mấy cú điện thoại liên tiếp của thằng cháu làm công nhân mỏ than ở Quảng Ninh, báo tin anh em nó sắp vào Saigon thăm. Gia đ́nh tôi lưu lạc đă lâu nên chú cháu chưa bao giờ gặp mặt nhau.

 

Nghĩ t́nh ruột thịt cũng thương lắm, nhưng cứ nhớ tới hồi sau 75 đă từng có những người khách 8V. (Vội vàng vô vơ vét vội vàng về) là lại băn khoăn lo lắng ! Không biết mấy đứa cháu chỉ vào thăm hay c̣n có ư đồ ǵ đây.

Vợ tôi cũng a dua:

- Chúng nó kéo vào làm ǵ mà đông thế ?

Trong khi mỗi lần nghe có Việt Kiều về thăm th́ nàng ta lại hún hớn ra mặt !

 

Hồi hộp lo lắng trong khi chờ đợi, rồi chúng nó cũng đă t́m được đến nhà, cho dù tôi ở một nơi cũng chẳng dễ kiếm chút nào.

Anh em nó đúng là kéo nguyên một bầy hơn chục đứa, nhưng tôi đă mắt trợn chữ O, mồm há chữ A khi thấy chúng nó lái cái xe Mercerdes 16 chỗ mới tinh, ăn diện đúng mốt dân chơi Hải Pḥng.

 

Sau thủ tục chào hỏi thông thường, một đứa cháu mới nói:

- Hiện giờ kinh tế chúng cháu rất thoải mái, nhân dịp vào thăm bà và chú thím, th́ làm luôn một chuyến du lịch xuyên Việt. Chúng cháu đă ghé thăm cố đô Huế, phố cổ Hội An, thành phố Nha Trang, Đà Lạt .. Cả tuần rồi mà chưa xài hết trăm triệu.

Một đứa nói giọng ngọng khướu:

- Chúng cháu có một bà ŕ ruột ở măi tận cái nước Ca-La-Đa, bà ấy đă già rồi mà vẫn c̣n nghèo nắm, cháu mới gửi tiền qua cho bà mua cái vé máy bay về thăm VN để ŕ cháu biết mặt nhau. Tội nghiệp nắm cơ !

 

Rồi chúng bắt đầu khuân vào bao nhiều là quà cáp, toàn thứ mắc tiền và đặc sản những vùng đă đi qua mà biếu tôi:

- Nghe nói chú thích ruợu ngoại, nên cháu có đem vào biếu chú một két.

Tôi thở phào nhẹ nhơm và quay qua vợ, những vết nhăn trên mặt bả đă giăn ra, những giọt mồ hôi trên trán đă bay hơi tự lúc nào.

 

Không biết mấy đứa này có dính líu ǵ vào vụ PMU 18 không đây ?

 

 

CHUNG MỐC

(Sưu Tầm Liên Mạng chuyển)

 

 

CHUYỆN THÁNG TƯ: VỀ VN XEM MẮT VỢ

 

CHUYỆN THÁNG TƯ: VỀ VN XEM MẮT VỢ

(Nguyễn Hữu Thời)

 

Tháng Tư 1975, khi con cái lôi cha mẹ di tản, ông mới 45 tuổi, ḷng c̣n lưu luyến cô bồ trẻ. Tháng Tư 2006, thành ông cụ góa 76 tuổi, cụ được con cái thu xếp cho về Việt Nam xem mặt vợ, một cô c̣n trẻ hơn cô bồ năm xưa. Đó là Chuyện Tháng Tư của Nguyễn Hữu Thời, một tác giả quen thuộc của "Viết Về Nước Mỹ". Ông Thời, nguyên là nhà giáo, cựu sĩ quan VNCH, hiện làm việc cho hăng Sypris Data System, Los Angeles.

 

*

Chiếc máy bay của hăng hàng không Eva nhẹ nhàng đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, bánh xe lướt êm nhanh trên phi đạo, chậm dần, rồi ngừng hẳn. Các cô tiếp viên Đài Loan trong đồng phục màu xanh da trời đứng hàng ngang trước mặt hành khách nói lời cảm ơn, xong cúi rạp người xuống chào; trông thật trịnh trọng, và lễ nghi làm cho Cụ Cả hài ḷng lắm. Đây là lần đầu tiên Cụ về thăm quê cha đất tổ sau ba mươi năm bỏ nước ra đi.

 

Cụ về Sài G̣n có ba mục đích rơ rệt: Xây lại mồ mả ông bà, tổ tiên. Thăm viếng bà con, bạn bè, ai c̣n, ai mất. Và đặc biệt là xem mắt vợ. Cụ không thể nào diễn tả hết nỗi vui mừng, hồi hộp của ḿnh. Tuy đă bảy mươi lăm, nhưng vóc dáng, sức khỏe như người năm mươi không bệnh họan. Cụ thường khoe với bạn bè là từ hồi cha mẹ sinh ra đến giờ, Cụ chỉ có năm, ba lần nhức đầu, sổ mũi, không đi bác sĩ, rồi tự nhiên cũng hết.

 

Cụ Cả hồi tưởng lại cũng cái ngày nầy ba mươi năm trước, lúc đó Cụ vừa đúng 45 tuổi, tuổi trung niên. Cụ có ba người con: Loan, cô con gái đầu ḷng 22 tuổi, Linh, em Loan 20 và thằng út Lân 16. Bây giờ Loan đă thành bà nội, Linh là bà ngoại, c̣n út Lân đă có hai con. Cụ lẩm nhẩm triết lư bi quan "Thời gian thấm thoát thoi đưa, nó lặng lẽ trôi, và đời người như giấc chiêm bao, như mây bay, như gió thổi, như bóng câu qua cửa sổ, thấy đó rồi mất đó, khiếp quá đi thôi ! Chưa kịp làm ǵ th́ tuổi già sồng sộc kéo đến, sắp hết đời rồi."

 

Hồi đầu tháng Tư năm 1975, Loan, Linh đang là thơ kư sở DAO của Mỹ trong phi trường Tân Sơn Nhất, được xếp Dave bí mật báo cho biết nhân viên sẽ phải di tản, và khuyên họ nếu muốn có thân nhân trong gia đ́nh cùng đi th́ khai tên trong danh sách, hầu được di tản khi có lệnh.

 

Ngày 21 tháng Tư 75, Loan, Linh được phép từ sở về nhà thu xếp đem cha mẹ và em ḿnh đến địa điểm tập trung bí mật ở đường Nguyễn Minh Chiếu, Phú Nhuận để lên xe buưt quân sự Mỹ vào phi trường TSN di tản qua đảo Guam. Mặc dù có nhiều tiếng năn nỉ, ỉ ôi, lời hơn, lẽ thiệt của hai cô gái cưng; nhưng Cụ quả quyết từ chối không đi; kéo theo bà vợ và út Lân phải ở lại. Không phải Cụ ưa thích ǵ bọn Việt Cộng nhưng Cụ có lư do thầm kín không thể tiết lộ ra với gia đ́nh trong lúc nầy được.

 

Qua tới Guam, một lần nữa, Loan Linh liên lạc được với xếp Mỹ của ḿnh c̣n lại ở Sài G̣n là bằng mọi cách giúp đem cha mẹ và em ḿnh rời khỏi Việt Nam bằng bất cứ giá nào. Ông Dave Barn không rơ có nợ nần, ân oán ǵ với hai cô ấy không; mà sáng ngày 26 tháng Tư, ông cùng người tài xế và thông dịch viên tới tận nhà Cụ giải thích, và nói khó rước cho được hai vợ chồng Cụ và út Lân vào phi trường TSN. Lần trước, Cụ nấn ná, do dự, từ chối, viện cớ là không biết tiếng U, tiếng Anh, qua Mỹ làm sao sống được, nhưng thực ra Cụ không nỡ đường đột ra đi; bỏ lại người yêu là nàng Triệu Hà Anh, 34 tuổi, con gái ông Triệu Mănh, chủ chành lúa gạo B́nh đông, quận Tám, Sài g̣n.

 

Năm 1953, Cụ nguyên là lính ngự-lâm-quân theo hầu vua Bảo Đại đóng ở Đà lạt. Sau hiệp định Geneve tháng 7 năm 1954, hoàng đế Bảo Đại ở lại bên Tây, và cử chí sĩ Ngô đ́nh Diệm về làm thủ tướng, đơn vị ngự-lâm-quân không c̣n cần thiết nữa; nên bộ tổng tham mưu phân bổ Cụ ra đơn vị Bảo An Đoàn đóng ở Blao. Trong một đêm đi kích, Cụ trúng ḿn Việt Cộng, bị thương nặng được chở về quân y viện cứu chữa. Rời nhà thương, cấp trên thuyên chuyển Cụ về đơn vị ba quản trị trung ương, đường Tô Hiến Thành, Sài G̣n, phân loại ba thặng số, được giải ngũ theo đơn xin. Giă từ quân ngũ, Cụ về phụ vợ buôn bán sạp gạo, nếp, đậu xanh, đậu nành v..v... ở chợ Nancy, góc đường Cộng Ḥa và Trần Hưng Đạo, Sài G̣n.

 

Do nghề nghiệp, Cụ thường tiếp xúc với ông Triệu Mănh, người Việt gốc Hoa, và có dịp quen biết cô Triệu Hà Anh, con gái ông Triệu Mănh. Nhờ tài ăn nói lưu loát, có duyên, đầu tóc lúc nào cũng chải tém giống y hệt hề Tùng Lâm, thêm cái mă bên ngoài trông như công tử Bạc Liêu, good looking, áo quần thẳng nếp; nên chẳng bao lâu làm xiêu ḷng người đẹp, duyên phận đang lỡ làng, và hai người trở thành "già nhân ngăi, non vợ chồng". Nhưng lần nầy, cụ đành phụ người yêu, ḷng đau như cắt, miễn cưỡng, bóp bụng lên xe ông Dave ra điểm tập trung bí mật rời Sàg̣n, và không kịp nói lời từ giă người yêu.

 

Từ ngày đó, Cụ mất hẳn liên lạc với nàng. Thời gian cùng đời sống mới ở Mỹ là liều thuốc nhiệm mầu giúp Cụ quên đi h́nh bóng, kỷ niệm người xưa.

 

Ở trại Orote Point đảo Guam, mỗi ngày Loan Linh đều lên trung tâm t́m kiếm người thất lạc, nghe ngóng tin tức những người mới đến. Chỉ mấy hôm, Loan Linh t́m được cha mẹ và em tại đây, và cả gia đ́nh được Hồng Thập Tự Mỹ đưa lên phi trường Anderson, rồi vào lục địa Hoa Kỳ tạm trú tại trại Pendleton, nam Cali.

 

Hai mươi hôm sau, cả nhà được một nhà thờ công giáo Mỹ bảo trợ về thành phố San Marino, nam Cali. Loan, Linh nhờ sự ân cần giúp đỡ, giới thiệu của ông bà Brown, hội viên nhà thờ đồng thời là thành viên có nhiều cổ phần trong hăng thầu xây cất quốc tế Partson nên hai nàng được nhận vào làm thơ kư. Cụ Cả được tuyển làm phụ tá bảo tŕ, chăm sóc cây cảnh, hoa lá của công ty nên cuộc sống mới của mọi người được ổn định khá mau lẹ.

 

Năm 1980 Loan, Linh cùng cha góp tiền "down payment" mua căn nhà bốn pḥng ngủ trong một khu khá tốt, thời giá lúc đó bốn mươi hai ngàn đô la ở city San Gabriel, cạnh city San Marino. Nhờ tiền down khá lớn, nên tiền trả hàng tháng mortgate không nhiều, và bà Cả lănh áo quần về nhà may thêm, c̣n trông con cho những cặp vợ chồng Việt Nam trẻ bận đi làm, đi học, út Lân vào đại học, có việc làm part time trong trường nên gia đ́nh cụ có một cuộc sống sung túc.

 

Thời gian qua nhanh, Loan Linh lần lượt lên xe hoa về nhà chồng. Tuy vậy, cuộc sống gia đ́nh vẫn "xuôi chèo, mát mái" êm đẹp, vui vẻ, không có ǵ trục trặc, trở ngại, nhất là về mặt tài chánh. Nhưng Trời thường không chiều ḷng người, "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên". Năm 1983, bà Cả Công bị tai biến mạch máu năo, đột ngột qua đời để lại cụ "Gà Trống Nuôi Con".

 

Năm 1984, út Lân tốt nghiệp đại học, và có việc làm ở một city khác, chàng lấy cớ cần phải ở gần sở nên dọn ra riêng, nhưng thực ra là để được tự do đàn đúm, vui vẻ với bạn bè, tuy chỗ Lân làm việc chỉ cách nhà hơn mười lăm cây số.

 

Cụ Cả Công lặng lẽ tiếp tục đi làm, và sống âm thầm, đơn chiếc cho đến tuổi hưu sáu mươi lăm (năm 1995). Thấy cha ḿnh đă hưu trí nhiều năm, góa vợ, tuổi lại cao mà phải sống lủi thủi, đơn độc trong căn nhà rộng, Loan Linh liền nghĩ ra cách là phải t́m một người đàn bà có sức khỏe tốt để sớm hôm cùng cha già bầu bạn, chuyện tṛ và đặc biệt là săn sóc, giúp đỡ cha khi tối lửa, tắt đèn, mưa to, gió băo, động đất, lụt lội, khủng bố, đau ốm, bệnh hoạn. Nh́n đi, ngoảnh lại trong cộng đồng Việt Nam tỵ nạn Cộng Sản ở Mỹ không có ai, dù Loan Linh có quen biết nhiều người cùng phái; nửa đàng đứt gánh, dang dở, cô đơn, lẻ loi nhưng ai ai cũng có đời sống riêng rồi. Hơn nữa, với tuổi tác của Cụ khó t́m được người vợ ở đây. Hai chị em bàn tính măi vẫn chưa có một quyết định nào.

 

Dùng dằng cho đến năm 2004, Loan Linh mới t́m ra giải pháp. Một hôm trên đường đi làm về; Linh chợt nghĩ ra, liền ghé qua nhà Loan:

- Chị Hai à ! Em vừa mới nghĩ ra chuyện "tục huyền" cho cha đó.

- Bộ mầy kiếm ra ai rồi hả ?

- Ở đây th́ không. Chỉ c̣n về quê ḿnh ở Việt Nam thôi.

 

Hè năm qua, Loan Linh thu xếp chuyện nhà, chuyện sở làm; cùng lấy vacation một lúc về Việt Nam cố kiếm cho được người đàn bà để "nâng khăn sửa túi" cho cha già.

 

Nắm bạc đâm toạc tờ giấy. "Mạnh v́ gạo bạo v́ tiền." Loan Linh nhờ nguời bà con giới thiệu đến gặp chị Sáu Tửng hiện là "c̣" chuyên kiếm gái quê Việt Nam cho Ba Tàu Đài Loan cưới làm vợ. Chuyện làm ăn của chị Sáu ngày càng phát đạt. Chị bận rộn quanh năm, suốt tháng. Đặc biệt chị chỉ kiếm vợ cho những tên Ba Tàu Đài Loan thôi, nhưng lần nầy v́ nể nang sự nhờ cậy của Ba Dao, dân xă hội đen, có bà con xa gần với Loan Linh nên chị vui vẻ nhận lời. Chị Sáu đăi bôi nói: 

-Hai em để chị lo cho. Với bọn Tàu th́ khác; nhưng với bác Cả, lại là bà con với anh Ba, người nhà cả mà. Chị phải kiếm người vừa đẹp, vừa nết na, trẻ trung, hiền lành cho Bác mới được. 

-Tụi em đặt hết tin tưởng vào chị đó.

 

Trở lại Mỹ, Loan Linh và chị Sáu điện thoại qua lại, sắp xếp, "deal" tới, "deal" lui, mấy tiệm bán card phone bên Mỹ, và bưu điện Việt Cộng ở Sài G̣n đâm ra đắt hàng. Những âm thầm toan tính giữa Loan Linh và chị Sáu, Cụ Cả hoàn toàn không rơ, Cụ chỉ nghe phong phanh là các con tính kiếm người về cùng sống với ḿnh cho nốt quăng đời c̣n lại.

 

Từ ngày 26 tháng Tư năm 75, ngày mà ông Dave và thông dịch viên tới tận nhà đưa Cụ qua Guam, Cụ thấy ḿnh lệ thuộc hẳn vào hai cô con gái quá khôn ngoan, lanh lẹ, và đầy mưu chước nầy. Các cô quyết định điều ǵ, dù muốn hay không, trước sau ǵ Cụ cũng chấp nhận. Cụ như chiếc lá trôi xuôi theo gịng nước không thể trôi ngược được. Tuy ban đầu, cụ không mấy tích cực nghe theo chuyện về Sài G̣n xem mắt vợ nhưng vẫn đi để được "một công đôi ba chuyện" nhân dịp xây lại mồ mả tổ tiên, thăm viếng bạn bè v...v... cụ nghĩ Loan Linh đă toan tính điều ǵ thường có lợi hay huề, chứ không hại ǵ nên không ra sức phản đối.

 

Cụ không có tài làm thơ như thi sĩ Hạo Nhiên ở San Jose, người bạn thân trẻ tuổi của cụ; nhưng cụ cũng nhớ đôi ba câu Kiều trong Đoạn Trường Tân Thanh của đại thi hào Nguyễn Du để tự an ủi và bày tỏ nỗi ḷng: "Cũng liều nhắm mắt đưa chân .. mà xem con tạo xoay vần đến đâu !"

 

Về tới Sài G̣n, Cụ được Ba Dao, cháu gọi bằng chú trong họ ra đón, và đưa về ngụ tại khách sạn năm sao nơi Tổng thống Mỹ Clinton khi viếng thăm Việt Nam năm 2000 tạm trú. Mọi việc được Sáu Tửng cùng Ba Dao sắp đặt thật chu đáo.

 

Sau khi thu xếp chuyện xây lại mồ mả tổ tiên, ông bà, cha mẹ, thăm viếng bè bạn; đến tuần lễ thứ ba, Sáu Tửng cùng Ba Dao đưa một cô gái trẻ đẹp đến khách sạn gặp Cụ. Chị Sáu giới thiệu tên cô gái là Paulette. Cô ta liền lên tiếng chào cụ bằng tiếng Pháp:

-Bonjour cheri ! Comment t'allez vous?

Cụ Cả không trả lời, ngước mắt nh́n cô gái, và lấy làm lạ lắm. Sáu Tửng lấy cùi chỏ thúc nhẹ và hông Palette, và th́ thầm: "Ông là Việt kiều Mỹ đâu phải Việt kiều Pháp." Paulette liền tiếp:

-Hi ! Honey ! How are you?

Thấy Cụ vẫn lặng thinh, Paulette xổ ra một tràng tiếng Việt:

-Chào anh ! Anh mạnh giỏi không ? Lần đầu tiên về Sài g̣n anh thấy thế nào ?

 

Cụ ngạc nhiên, giật ḿnh, ngỡ ngàng tưởng ḿnh nghe lầm, hay cô nầy trông gà hóa cuốc chăng. Paulette c̣n rất trẻ, cỡ hai muơi hai, hai mươi ba tuổi, mặt mày son phấn loè loẹt. Cụ không trả lời câu hỏi của nàng, nghiêm mặt nh́n thẳng vào Ba Dao, Sáu Tửng, và bắt bẻ:

- Cô nầy sao xưng hô với tôi một cách hồ đồ như vậy. Cô ta nh́n tôi thế nào mà gọi tôi bằng anh ! Lại c̣n xổ cả tiếng Tây, tiếng Mỹ với tôi nữa.

Mọi người nh́n nhau chưng hửng ! Ba Dao lên tiếng:

- Thưa chú ! không lẽ hai em Loan Linh không tŕnh rơ với chú chuyện cô Paulette nầy sao !

- Chúng nó có nói là tôi về xem thử người đàn bà mà chúng đă kiếm cho tôi, tôi nghĩ ít ra cũng bằng trang, bằng lứa hay kém tôi cỡ năm, mười tuổi là cùng. Đàng này các người đưa cô em nầy đến đây. Đúng là xă hội ta đang sống; thực sự đă đảo điên, loạn cả rồi ! Không c̣n thể thống ǵ hết.

 

Ba Dao nh́n Sáu Tửng như ngầm bảo lên tiếng đi. Sáu Tửng ngỡ ngàng nh́n Cụ, và tỏ ra lo lắng là ḿnh sắp mất mối lợi lớn rồi. Chị liền nh́n qua Ba Dao ra vẻ cầu cứu. Ba Dao ôn tồn, lễ phép thưa:

- Thưa chú ! Cháu nghe người ta nói, các cụ cao niên thường thích "chơi trống bỏi" hay trâu già thích nhai cỏ non; riêng chú, cháu thấy khác người quá ! Cô Paulette nầy được cả người lẫn nết đó chú.

- Nè Dao! chuyện đó cũng tùy người đó con. Chỉ có những tên già dịch, ăn no, rửng mỡ, vô đạo đức, bất chấp luân thường đạo lư ở đời; mới bỏ tiền ra hưởng thụ một cách tồi tệ với những người đàn bà c̣n nhỏ tuổi hơn con ḿnh, nhất là những người con gái Việt Nam; chỉ v́ hiện tại, họ quá nghèo khổ nên mới bấm bụng bán thân đi thôi. Phần chú, chú chỉ muốn t́m người nào bằng trang, bằng lứa với ḿnh thôi. Chuyện nầy để khi trở về Mỹ, chú sẽ bàn thảo với Loan Linh lại đă ..

 

Lúc ra về chị Sáu Tửng nói với Ba Dao:

- Hôm nay, chúng ta bị tổ trác rồi ! Mất cả ch́ lẫn chài. Gặp phải ông già gàn, ông già điên. Gái tơ không thích lại thích mấy bà lăo; rước họ về chỉ tổ thay tă đổ bô hoặc đẩy xe lăn cho họ thôi. Không biết em phải ăn nói làm sao với hai cô Loan Linh đây. 

-Em yên tâm đi ! Chuyện đấy để anh lo cho.

 

 

NGUYỄN HỮU THỜI
(Sưu Tầm Liên Mạng chuyển)

website counter