ILLEGAL AMIGOS
Tục ngữ ca dao Việt Nam có
câu "Khi xưa ai cấm duyên bà mà bây giờ bà cấm
duyên tôi ?"
Câu nói chỉ muốn đưa ra
một đ̣i hỏi được đối xử công
bằng như mọi người.
Mấy ngày nay, cứ mỗi
lần mở tờ báo, bật cái truyền h́nh lên hay
vặn radio trong xe lúc đi làm là không ai mà lại không
được nghe thấy, nh́n thấy cảnh những
người biểu t́nh xuống đường đ̣i
được đối xử công bằng như tất
cả những người khác đang sống tại
nước Mỹ.
Đ̣i hỏi đó là một
đ̣i hỏi chính đáng. Không một ai ở cái quốc
gia do những người di dân lập ra này lại
được quyền đóng cửa không cho những
người từ các nước khác đến đây
lập nghiệp, theo đuổi, mưu cầu hạnh
phúc, như hiến pháp Mỹ viết ngay ở đoạn
đầu. Và sự thực th́ chính phủ Mỹ cũng
đă làm đúng như những điều ghi trong hiến
pháp, đó là có một chính sách di dân để mở
cửa đón những người ở ngoài vào
nước Mỹ sinh sống. Những cái tên đọc
lên nghe rất không Anglo Saxon trong điện thoại niên
giám cho thấy rơ điều đó. Hơn một triệu
người Việt đang sống tại Hoa kỳ
cũng cho thấy điều đó.
Nhưng cách đây không lâu lắm,
cách đối xử với người từ
nước ngoài không được như thế. Thí
dụ như trường hợp những người Hoa
được đưa vào để giúp xây cất
đường hỏa xa xuyên Mỹ cách đây gần hai
trăm năm chẳng hạn. Họ không được
nước Mỹ thời ấy đối xử tử
tế lắm. Chỉ có phu phen đàn ông được cho
nhập cảnh Hoa kỳ. Phụ nữ người Hoa
bị cấm để đám công nhân người Hoa không
thể sinh con, đẻ cái trong khi đi làm phu ở Hoa
kỳ. Cách đối xử kỳ thị như thế
không c̣n nữa.
Người Việt sang Mỹ
được đối xử tử tế hơn
cũng là nhờ máu, mồ hôi và nước mắt của
những người Hoa, người Nhật, người
Hàn đến Mỹ trước. Thỉnh thoảng
nếu có bị vài ba chuyện kỳ thị th́ cũng
không đáng chi.
Thí dụ những người
Mỹ sống trong cái chung cư cũ, nghèo từ đă
nhiều năm, nay thấy một anh tị nạn lái
chiếc Camaro láng coóng vào đậu, chiều chiều anh
tị nạn lại ra lau xe, c̣n mở nhạc Việt cho
cả xóm nghe, th́ buổi tối, có cục gạch bay vào
kính xe th́ cũng dễ hiểu. Nhưng nh́n chung, những
"người di tản buồn" này được
đối xử khá tốt.
Hồi mới sang Canada, tôi bị
một bà điên, chữ chúng tôi gọi tắt từ danh
từ Canadienne, nhẹ nhàng đ̣i tôi phải về
nước đi, tại sao sang Canada của bà làm chi. Tôi
liền nói với bà rằng người có quyền
để nói với tôi câu đó phải là một ông hay
một bà da đỏ thuộc bộ lạc Cree hay bộ
lạc Manitoba, Ottawa chứ bà th́ cũng không hơn ǵ tôi
để đuổi tôi.
Bà cũng chỉ là một
người di dân hệt như tôi. Bà có đến
trước tôi vài chục năm, một hay hai ba thế
hệ trước tôi nhưng bà và tôi cũng là "same
same" như cách nói tiếng Ăng lê cuả tôi hồi
ấy. Bây giờ th́ chắc phải là "Hey, you, me, same
shit !"
Những người biểu t́nh
ở Los Angeles, Arizona, Texas, Washington cầm theo những
biểu ngữ viết những hàng chữ đ̣i b́nh
quyền, đ̣i được đối xử công b́nh là
những đ̣i hỏi chính đáng. Họ, cũng như
chúng ta, phải được đối xử công b́nh và
tử tế. Đ̣i hỏi như thế là đúng. Tôi
cũng muốn xuống đường cùng với họ
để đ̣i hỏi công bằng cho họ, những
người tôi rất có cảm t́nh và biết ơn.
Vài ba tuần, hai người
đàn bà Hispanic đến nhà tôi giúp làm sạch căn nhà.
Việc chùi rửa căn nhà, cái bếp, cái buồng
tắm th́ nhà quí tộc (?) Việt Nam, lại là một
đàn ông bị mẹ làm hư từ thuở bé không bao
giờ chịu làm. Có hai bà vui vẻ làm hộ, lấy có vài
chục bạc th́ người đàn ông già, lười
biếng và quí tộc (?) này rất biết ơn.
Lâu lâu cái sân sau nhiều rác, cái ga
ra xe nhiều báo cũ quá, chạy qua Home Depot ngoắc tay
một cái là lại có ngay một người đàn ông thân
thể toàn bắp thịt không một chút mỡ hành (?), vè
gầu nào đến tận nhà dọn dẹp, hay khuân
hộ dăm ba thứ nặng trong nhà.
Tôi biết ơn những
người ấy, và rất thông cảm với đ̣i
hỏi của họ.
Nhưng có một vài điều
làm nhiều người khó chịu khi xem những
đoạn phóng sự truyền h́nh hay những h́nh
chụp trên báo tại những cuộc biểu t́nh này.
Thứ nhất, tất cả
đều trương các biểu ngữ đ̣i tranh
đấu cho quyền của những người di dân,
immigrants. Trong khi không có bất cứ một biểu
ngữ nào đ̣i tranh đấu cho các di dân bất hợp
pháp, illegal immigrants. Tại sao cùng gốc gác với nhau mà
không giúp đỡ ǵ nhau như thế ? Hay là một con
ngựa đau, cả tầu .. ăn thêm cỏ ?
Tại sao bỏ chữ illegal
ra để chỉ đ̣i quyền cho immigrants ?
Có một điều ǵ không thành
thực ở đây.
Những người di dân
(hợp pháp) đâu cần tranh đấu đ̣i quyền
cho họ. Họ đă được đối xử
rất tốt ở Hoa kỳ. Nói đ̣i quyền b́nh
đẳng cho họ là tầm bậy, là nhục mạ
nước Mỹ, là nói rằng nước Mỹ không
đối xử với họ một cách b́nh đẳng.
Cứ nh́n người di dân
Việt nam là thấy điều đó. Chúng tôi ở nhà
lớn, đi xe đẹp, con cái học giỏi hơn con
cái người Mỹ bản xứ. Người Mỹ
bản xứ rước chúng tôi vào, rồi cứ thế
mà nuôi chúng tôi đă đời. Chúng tôi quay lại gọi
Mỹ bản xứ là thằng Mỹ và con Mỹ hết
trơn. B́nh đẳng quá đi chứ. Có nước nào
đối xử tốt với chúng tôi như thế ?
Thứ hai, là những miếng
vải mầu xanh lá cây, mầu trắng, mầu đỏ
được phất lên tại các cuộc biểu t́nh
này. Chúng tôi chạy sang đây không để phải đi
dưới những lá cờ không phải là cờ sao
trắng nền xanh và 13 sọc trắng đỏ. Yêu quí
cái cờ không phải là lá cờ Mỹ để mang ra
phất đầy đường th́ có ngay một lựa
chọn, đó là về với đất nước có cái
cờ đó. Chúng tôi không thích những cái cờ không
phải là cờ Mỹ trong những cuộc biểu t́nh
như vậy. Nghĩ tới chuyện sáng ra bừng
mắt dậy thấy quanh nhà ḿnh toàn những lá cờ nh́n
thấy tại những cuộc biểu t́nh mà sợ.
Thứ ba, là hơn một
tuần trước, một số học sinh ở vùng
quận Cam đă trốn học đi biểu t́nh và tràn ra
một đoạn xa lộ, gây cản trở cho xe cộ
lưu thông trên đường. Một nữ sinh nói
với đài truyền h́nh rằng các bạn của cô
xuống đường để tạo chú ư.
Xin nói ngay là việc đó có
tạo được chú ư thật. Nhưng cũng tạo
sự bực bội cho nhiều người lái xe.
Chúng tôi rất bực bội tṛ
xuống xa lộ của các cô các cậu. Xuống
đường th́ cứ xuống, đừng xuống xa
lộ.
Tranh đấu th́ cứ tranh
đấu, bỏ học, không tốt nghiệp trung
học, rồi gia nhập băng đảng, nhúng tay vào
tội ác, trở thành single moms lếch thếch tay bồng
tay mang trên những con đường ở Santa Ana, làm thâm
thủng quĩ xă hội của tiểu bang th́ không nên.
Thứ tư là trong những
cuộc biểu t́nh này đă có một số người
dùng những miếng vải nhỏ bịt lấy mặt.
Cảnh này cũng không làm cho người dân Mỹ vui bao
nhiêu. Nó làm người ta nhớ đến những du kích
quân Mác Xít Sandanista hồi thập niên 80 ở Nicaragua và
những xáo trộn, bạo động do những
người bịt mặt gây ra.
Ngày xưa không ai cấm duyên tôi.
Ngày nay tôi cũng không cấm duyên ai hết. Nhưng
cảnh biểu t́nh như vừa kể trên làm tôi không vui
chút nào.
Có những cách tranh đấu,
vận động khác hợp lư và hợp pháp hơn.
Cũng như có những cách
đàng hoàng và tư cách hơn là leo tường, lội
sông hay đào đường hầm để vào
nước Mỹ.
BÙI BẢO TRÚC
(BAI
CHUYEN chuyển)