CON NEO
(Huy Phương)
Trong một chuyện ngắn
viết về một người đàn ông bỏ vợ
để theo một cô gái c̣n trẻ, làm nghề móng tay
ở một tiểu bang miền Đông, tác giả câu
chuyện này từ đầu tới cuối truyện,
thay v́ gọi tên của nhân vật nữ, đă dùng danh
từ "con neo" để nói về người con
gái này với một giọng văn rất là miệt
thị. Cũng một hôm, nhân ngồi quán cà phê với
một đám đông, trong câu chuyện nói về
người Việt chúng ta ở Mỹ có thói quen hay dùng Anh
Ngữ với con cái và hay xưng bằng "mom" hay
"dad", một người bỗng buột miệng
nói: "Nhiều cô làm "neo", cũng bày đặt
"mom mom", "dad dad" !
Tôi nghiêm chỉnh hỏi lại
người này: "Vậy theo ông, chỉ những
người tốt nghiệp đại học hay có
bằng cấp cao mới có quyền dùng tiếng Anh, c̣n
những người ít học như con tôi th́ không có
quyền ấy hay sao, dù trong câu chuyện, ông chỉ có ư cho
rằng nói tiếng Anh với con cái là điều không nên,
v́ sợ con cái quên tiếng Việt". Tôi biết người
này lỡ lời, nhưng thưa các bạn, trong ư nghĩ
của một số người ở đây, vẫn cho
rằng nghề làm "neo" là nghề ít học,
thấp kém, không có tŕnh độ văn hóa cao. Nếu
những người này ít học mà làm những nghề
đơn giản, không cần văn hóa như ở trong
shop may, assembly, chạy bàn, bán McDonald hay cà phê th́
người ta không nhắc tới, nhưng tiếc thay những
người này lại đang làm một nghề thịnh
hành tại nước Mỹ, kiếm ra rất nhiều
tiền, nhiều khi một người làm nghề móng tay
có thể kiếm nhiều tiền hơn một kỹ
sư hay một chuyên viên kế toán. Điều này đă
nẩy sinh ra ḷng khinh bạc, sự khinh bạc ấy
lại phát xuất từ ḷng ganh tị tầm
thường của con người.
Tôi biết ngành "neo" có
thể đem lại cho nhiều gia đ́nh giàu có, nhà
đẹp, xe mới, tiêu pha rộng tay, nhưng không
phải v́ những người làm nghề này không cần
bằng cấp văn hóa, mà cho đó là nghề hèn. Cái câu "có người
hèn chứ không có nghề hèn" người Việt đă nghe
đi nghe lại quá nhiều lần, nhưng ḷng dạ con
người vẫn c̣n quá
hẹp ḥi.
Trong xă hội này, phần đông
người ta chọn nghề theo lợi tức, nói
trắng ra, ngành nào ra trường kiếm nhiều
tiền th́ .. học. Khoan nói tới chuyện phục
vụ ai, không ai chọn nghề bác sĩ, luật sư,
nha sĩ, dược sĩ .. nếu những nghề này
khó kiếm ra tiền. Có người bỏ "job" này
nhảy qua "job" khác v́ có đồng lương khá
hơn. T́nh trạng "mua đào bán kép", bỏ gánh này
sang gánh nọ, tài tử xé hợp đồng cũng v́
lợi lộc. Vậy th́ chọn một nghề kiếm
ra tiền, đâu có ǵ lạ.
Tôi cũng đồng ư nghề
"neo" không cần đến văn hóa đại
học, nhưng đó là một dịch vụ trong trăm
ngh́n dịch vụ lương thiện, lấy sự
chăm chỉ, cần mẫn, khéo tay làm lời, nghề
này cũng không lường gạt, dối trá, đạp
đổ, ép chế ai
để lấy tiền, th́ có ǵ đáng phải chê trách.
Chắc chắn nhiều người không thể theo
đuổi nghề "neo" được, dù là
nghề dễ kiếm ra tiền.
Bạn có khả năng làm
suốt cả chủ nhật, thứ bảy, cặm
cụi suốt ngày, "phục vụ" những bàn tay,
bàn chân, đôi khi không được đẹp đẽ
thơm tho mấy, trong bầu không khí nồng nặc mùi hóa
chất độc hại như thế không ? Nếu có
khả năng, xin mời ! Nước Mỹ là nơi
bạn có thể tự do chọn lựa một nghề
thích hợp với khả năng của ḿnh, miễn là
đừng kề dao vào cổ ai (vi phạm pháp luật)
hay dùng trí thức lưu manh-không phải trí tuệ- của
ḿnh để lường gạt, thất tín (thiếu
lương tâm) với người khác. Nghề nghiệp
ở nước Mỹ không hề kỳ thị hay
cấm cản ai. Và nghề nào cũng phải
"đổ mồ hôi, xót con mắt" mới có ăn,
ngoại trừ những nghề "bóc lột".
Nói về t́nh người, t́nh
đồng hương th́ từ ngày chúng ta bỏ
nước ra đi, nhờ sự cưu mang của
nước Mỹ, ngày nay ai cũng có cơm ăn, áo mặc,
nhà ở, chưa nói đến chuyện giàu có. Từ
năm 1990, khi chương tŕnh định cư của
những người tù chính trị bắt đầu,
người tù "cải tạo" v́ hoàn cảnh gia
đ́nh, ở Việt Nam, con cái thất học v́ sinh
kế phải ra đời, khi sang Hoa Kỳ th́ đă
lớn tuổi, nên không phải ai cũng có thể cắp
sách tới trường. Phần lớn, đă hiểu
nỗi khổ của cha mẹ nên muốn ra đời
để giúp đỡ gia đ́nh. Lúc đó nghề may,
nghề thợ cũng vất vả khó kiếm, một
số chuyển sang nghề "neo" và thành công. Phải
nói đó là vận may của nước Mỹ đă ưu
ái dành cho số đông con em các gia đ́nh H.O. và đồng
hương sang chậm theo diện bảo lănh (immigrant).
Nếu nghề "neo" không phát triển rầm rộ
vào thời điểm này để đưa bàn tay đón
đỡ cho những người sang sau, th́ những
người này c̣n gặp khó khăn rất nhiều.
Trong ṿng mười năm trở
lại đây số người theo nghề "neo"
ở Mỹ đă lên tới con số hằng trăm ngh́n,
trong đó có 50% là
người Việt của chúng ta và những người
này đă xây dựng được một đời
sống ổn định, khá giả trên đất
tạm dung. Điều đó không đáng vui cho những
người Việt trên đất Mỹ hay sao ? Bà con chúng
ta ở quê nhà, ít học, không kiếm ra công ăn việc
làm lương thiện tử tế, phải làm những
nghề tệ hại, khi nghĩ đến những
người này ḷng chúng ta có ngậm ngùi không ?
Tôi xin gởi đến những
ai đă mang ḷng kỳ thị, khinh bạc một cái
nghề -chỉ v́ nó không cần tới học vấn mà
làm ra tiền và giàu có một cách lương thiện-
như tác giả cái truyện ngắn và ông bạn đă
dẫn trên, câu ngạn ngữ Tây Phương sau
đây:"Chúng ta khinh bỉ nhiều thứ, phải
chăng để khỏi tự khinh bỉ ḿnh".
HUY PHƯƠNG
(BAI
CHUYEN)