BỌC ĐIỀU,
BỌC THAN
(Công Tử Hà Đông)
Những năm 1951, 1952, ở
Sàig̣n, tôi mới nghe nói đến tiếng "bọc
điều, đẻ bọc điều". Ngôn ngữ
Bắc Kỳ không có tiếng những tiếng ấy. Đồng
bào tôi nói: "Thằng đó nó đẻ bọc
điều" khi nói về những người may
mắn, từ lúc ra đời đă sung sướng,
được hưởng đủ mọi lạc thú
ở đời. Tiếng "đẻ bọc
điều" xuất phát từ chuyện một hài nhi
khi ra khỏi ḷng mẹ có cái màng mầu hồng bao bọc,
kinh nghiệm cho đồng bào tôi thấy những hài nhi
khi đẻ ra có cái màng mầu hồng bao bọc như
thế sẽ suốt đời sung sướng, gặp
toàn những may mắn. Họ gọi những cái bọc
ấy là bọc điều và những người sung
sướng ở đời là những người
đẻ bọc điều. Tôi nghe đồng bào tôi nói
như thế về chuyện bọc điều, tôi không
biết chuyện bọc điều có thật hay không.
Chuyện này phải hỏi các ông bác sĩ chuyên đỡ
đẻ.
Nhưng quả thật là ở
đời có những người được sinh ra
đề hưởng sung sướng và có những
người được sinh ra để chịu
khổ cực, quả thật là ở đời có
những người được hưởng thật
nhiều may mắn và có những người phải
chịu đủ thứ thiệt tḥi, cơ cực, cay
đắng, thảm năo. Em ơi .. Bẩy mươi
năm cuộc đời .. Hôm nay mưa rơi trên Rừng
Phong .. Đôi ta lưu lạc xứ người trong
những năm tháng cuối cùng của cuộc đời
đôi ta, anh phải nhận rằng ở đời
quả thật là có những người đẻ bọc
điều.
Như ông đẻ bọc
điều này chẳng hạn. Ông Đẻ Bọc
Điều điển h́nh này được ông bạn
của ông -ông bạn này chắc cũng đẻ bọc
điều- viết về ông như sau:
"Bạn tôi
"Bạn tôi là người có
những hiểu biết bách khoa. Chàng thông thạo ít
nhất hai ngoại ngữ, đọc được rành
rẽ chữ Hán. Hỏi rượu chàng biết ruợu.
Hỏi tử vi chàng biết tử vi. Biết tới
ngọn, tới ngành. Từ chuyện nấu bếp,
đến cách pha ly rượu. Món bouillabaisse của chàng
th́ tuyệt.
"Chúng tôi quen nhau từ
những năm 70 khi chàng từ Paris trở về Sàig̣n làm
việc cho chính phủ, giữ một chức vụ cao
cấp thời ấy. Học xong, tốt nghiệp từ
một trường danh tiếng của Pháp, chàng về
nước ngay. Chàng là người dám làm đúng những
điều chàng vẫn nói, hoặc trong những cuộc
xuống đường ở Paris thời đó, hay trong
những cuộc tranh luận trong các sân trường
đại học, với thứ tả khuynh ôm chân, ôm
cẳng cộng sản.
"Về tuổi tác, chàng thua tôi
ba tháng. Chàng là "dân trường Tây", nhưng không
giống bất cứ một sản phẩm nào của
trường Tây. Chàng là người yêu đất
nước, văn hóa, con người Việt Nam. Chàng có
thể thức hai, ba đêm để nói về một
vấn đề chính trị, kinh tế mà chàng biết
rất rành, hay tranh luận về một chuyện chàng
không đồng ư. Lúc nào cũng đầy nhiệt t́nh.
"Độc giả Việt
Tide đă biết điều đó.
"Chàng đưa tờ báo này
đến chỗ đứng của nó ngày nay, đem
lại cho nó một giải thưởng cao quư về báo chí
trong năm qua, chỉ bằng vài ba chục số báo
đầu tiên góp mặt với các báo Việt ngữ
ở California.
"Bạn tôi không làm ở
Việt Tide nữa. Đôi giày chàng để lại khó có
bàn chân nào đi vừa.
"Người Mỹ có lối
nói rất hay: it's a tough act to follow -việc chàng làm khó mà có
người đi theo được.
"Tôi tin là độc giả
sẽ nhớ chàng.
"Rất nhiều. Tôi cũng
sẽ nhớ chàng, người bạn thân thiết từ
ở Sàig̣n, những ly cà phê uống với nhau ở
tiệm Brodard khi chàng ghé nơi tôi làm việc thời đó
ở bên kia đường Tự Do. Hay những lần uống
với nhau chai ruợu Úc chàng lấy trong thùng xe, những
lần ăn trưa, ăn tối với nhau. Chàng lúc nào
cũng đẹp, quần áo, những chiếc ca-vát
chọn rất khéo, và đắt tiền, túi áo veste không bao
giờ thiếu chiếc pochette mầu rất lẳng.
"Tôi biết tôi sẽ nhớ
chàng. NXN, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào.
Như một câu của Nguyễn Xuân Hoàng." (Việt
Tide số 82)
Nhân vật "Chàng" trong bài
báo trên đây, nhất định là một chàng đẻ
bọc điều - lục thập nhi nhĩ thuận, lâu
rồi rất ít khi tôi quả quyết về một
chuyện ǵ, nhưng chuyện này, chuyện "chàng
đẻ bọc điều" tôi quả quyết
chăm phần chăm. "Chàng" là người
đẻ bọc điều, chàng đẻ bọc điều
đến nỗi không c̣n ai trên đời này có thể
đẻ bọc điều hơn chàng được
nữa !
Giới giang hồ ăn hít, nhà
hệt - tức nhà hát, "dân nhà hệt" tiếng để
gọi những nghệ sĩ, công nhân đoàn hát Kim Chung
Tiếng Chuông Vàng Thủ Đô, tiếng "nhà hệt, dân
nhà hệt" do chính họ, những nghệ sĩ Đoàn
Kim Chung, tự đặt, tự gọi - có câu:
"Đẹp trai, trẻ tuổi, học giỏi, con nhà
giầu .. chỉ phải cái tội hay ăn cắp
vặt !" để nhạo những anh con trai Bà Cả
Đọi bầy đặt làm như người có
học, những anh tính nết không ra ǵ giả dạng con
nhà gia giáo, những anh con nhà bần tiện làm ra vẻ con
nhà quí phái, giầu từ đời ông, đời cha, sang
từ trong ḷng mẹ. Nhưng "Chàng" trong bài báo trên
đây là một chàng đẹp trai, học giỏi, con nhà
giầu chân chính không có máu ăn cắp vặt. Chàng là
một người đẻ bọc điều, và
những người đẻ bọc điều
đẹp trai, học giỏi, con nhà giầu, không có máu
ăn cắp vặt như chàng th́ chàng hào hoa, phong nhă, chàng
thành công trong đời, chàng sống sung sướng, chàng
được ca tụng là chuyện tự nhiên, chuyện
tất nhiên. Không ai có thể ghen được chàng, ghen
chàng là ghen bậy.
Đàn bà nước tôi khi
chẳng may lấy phải anh chồng đần, tủi
thân, chỉ biết than thở như trong câu phong dao:
Chồng người
đi ngược về xuôi.
Chồng em xó bếp
đầu b .. dính tro.
Và vào những năm 1980, 1990:
Chồng người
đi Mỹ, về Tây.
Chồng em xó bếp
đầu chầy chấm than !
Trong những năm dài dài sau Ngày
30 Tháng Tư năm 1975 tôi là một trong những anh chồng
xó bếp chấm than như thế.
Từ năm 1975 các bạn tôi và
tôi là những anh chồng xó bếp chấm than kiêm dính tro,
dính trấu dài dài, chân chính, chuyên chính, thuần thành, thâm
niên, thượng hạng, ngoại hạng. Như bạn
tôi Dương Hùng Cường. Cường đi lính Không Quân
từ năm 1950, từng đi học ở Marrakech, ngành
kiểm xoát không lưu. Năm 1971, 1972 Cường là Trung
Úy Không Quân. Nghe nói trong một bữa nhậu sương
sương, tức nửa say, Trung Úy Tâm Lư Chiến DH
Cường nói đốp chát vào mặt một anh dân
biểu gốc nhà binh bị gọi là dân biểu gia nô:
"Đến thằng thầy của các anh tôi c̣n không c̣n
ra ǵ nữa là các anh." "Thằng thầy" của
mấy anh dân biểu gia nô là Tổng Thống Thiệu. V́
câu nói ấy Trung Úy DH Cường bị bắt về
nằm ở Nha An Ninh Quân Đội rồi bị tống
ra bộ binh. Năm 1980 Cường đi tù cộng
sản trở về, viết và gửi ra nước ngoài
một số bài tố cáo những hành động tàn ác
của bọn Bắc Việt Cộng. Trong số có bài
nổi nhất là bài "Nếu anh Trương Chi
đẹp trai". Đại ư của bài đại khái
là anh Trương Chi hát hay nhưng anh bị cô Mị
Nương chê v́ anh xí trai quá, nếu anh đă hát hay mà anh
lại đẹp trai th́ anh ăn gỏi cô Mị
Nương như anh ăn gỏi cá chép, nếu bọn
Bắc Việt Cộng mà đối xử nhân đạo
với nhân dân miền Nam th́ bọn chúng đâu đến
nỗi bị nhân dân căm ghét, rủa xả. V́ những
bài như bài "Nếu anh Trương Chi đẹp
trai" được phổ biến ở hải
ngoại, dưới bút hiệu rởm Lăo Dương,
năm 1984 Dương Hùng Cường bị Công An Việt
Cộng bắt, năm 1986 anh chết trong xà-lim Nhà Tù Số
4 Phan Đăng Lưu, trung tâm thẩm vấn nhân dân
của bọn Công An Thành Hồ. Năm ấy Cường
khoảng 50 tuổi.
Nằm một ḿnh trong xà-lim,
Cường chết trong đêm. Sáu giờ sáng bọn cai tù
đi một ṿng điểm danh, những tù nhân nằm xà
lim phải đứng ló mặt ra ô cửa gió trên cửa
xà lim chờ bọn cai tù đi qua nh́n mặt, ghi sổ. Khi
đi ngang xà lim của Cường thấy không có mặt
anh tù ló ra ở cửa gió, cai tù nḥm vào thấy người
tù Dương Hùng Cường ở trần, mặc
quần xà lỏn -tất nhiên là người tù đẻ
bọc than không có áo veste với mouchoir pochette và ca vát, ca veo
lẳng lơ ǵ cả- người tù quân nhân-văn
nghệ sĩ bất hạnh nằm ngửa trên bệ
xi-măng, mở cửa vào thấy anh đă chết
cứng, lưng bầm tím.
Tôi được biết chi
tiết bạn tôi ở trần, quần cụt, lưng
bầm tím, chết cứng trong xà lim nhờ các bạn tù
vào xà lim khiêng người chết ra kể lại. Bọn
cai tù đưa xác Cường từ Nhà Tù Số 4 Phan
Đăng Lưu sang Nhà Xác Bát Giác Đài Chí Ḥa. Bọn y
sĩ Công An Việt Cộng, được gọi là
bọn pháp y, mổ bụng, mổ óc người tù
để học về cơ thể con người.
Rồi chúng cho giấy gọi vợ người tù
đến nhận xác. Chúng không cho đem xác người tù
về nhà làm ma, chúng cho quan tài, cho xe, đưa từ khám
Chí Ḥa lên chôn trên một nghĩa trang ở Lái Thiêu.
Thật tội nghiệp ! Vào tù
rồi bạn tôi vẫn cứ mơ được Pháp,
được Mỹ lănh đưa đi cùng với
vợ con. Đúng ra từ khi vào tù Cường mới
nẩy ra ư nghĩ nhất định những tổ chức
văn hóa, nhân quyền Pháp, Mỹ sẽ không bỏ rơi
anh, sẽ làm áp lực với chính phủ nước
họ để lănh anh đi như một văn nghệ
sĩ đấu tranh cho dân chủ. Không được
gặp mặt vợ lần nào nhưng bằng cách nhờ
bạn tù được ra gặp mặt vợ con
nhắn tin về nhà ḿnh, nhờ cách viết thư nhờ
bạn tù được ra gặp mặt lén đưa cho
người nhà đem dùm về nhà ḿnh, Cường báo cho
vợ con anh biết cái tin lạc quan là "chuẩn
bị để ra đi bất cứ lúc nào", chính
phủ Pháp, Mỹ, Anh đang làm thủ tục để
đưa cả gia đ́nh đi khỏi nước, anh
c̣n dặn kỹ là anh sẽ không về nhà mà anh sẽ
từ Nhà Tù Chí Ḥa lên thẳng phi trường Tân Sơn
Nhất để cùng vợ con anh lên phi cơ Air France bay
đi. Nên khi được công an khu vực đem giấy
đến nhà gọi đến Nhà Tù Chí Ḥa "có việc
liên can đến can phạm Dương Hùng
Cường", chị Cường đem theo bộ
com-lê vét-tông của chồng để chồng mặc lên
máy bay đi Pháp, đi Mỹ.
Cường bị bắt cùng
một đêm với tôi, với các anh Doăn Quốc Sĩ,
Khuất Duy Trác, Trần Ngọc Tự -Tự là sĩ quan
Không Quân, Trung Úy Tâm Lư Chiến- trong đêm rạng sáng ngày 2
Tháng 5, 1984. Ở Trung Tâm Thẩm Vấn Số 4 Phan
Đăng Lưu một năm, năm 1986 anh em chúng tôi
bị đưa sang Nhà Tù Chí Ḥa; năm 1987 Cường và
anh Sĩ bị đưa trở lại giam ở Số 4
Phan Đăng Lưu, Cường chết ở Số 4
Phan Đăng Lưu khi tôi bị giam ở Chí Ḥa. Mấy
năm sau trở về mái nhà xưa tôi nghe vợ tôi kể
ít ngày sau khi Cường chết, chị Cường
kể với vợ tôi chị nằm mơ thấy
Cường về, nói chị gửi cho anh bộ răng
giả, không có răng Cường không ăn
được, chị Cường t́m trong cái giỏ
quần áo của chồng - giỏ quần áo này do bọn
Cai Tù Chí Ḥa đưa cho, từ ngày mang về nhà chị
Cường không mở xem - thấy bộ răng giả
của chồng trong đó. Chị đem bộ răng
giả ấy lên nghĩa trang ở Lái Thiêu chôn trước
mộ chồng.
Bạn tôi chết đi
để lại một vợ, bẩy con: sáu con gái,
một con trai út. Tôi vẫn tưởng bạn tôi chỉ
có Ngũ Long Công Chúa, thực ra bạn tôi có những
Lục Long Công Chúa. Người ta có Ngũ Long Công Chúa
người ta ăn nên, làm ra, bạn tôi có những Lục
Long Công Chúa nhưng v́ anh đẻ bọc than nên
đời anh không sao khá được.
Tôi không biết trong cuộc
đời này có ai c̣n nhớ Dương Hùng Cường
không. Cường mất mười mấy năm rồi,
bây giờ tôi chỉ lâu lâu mới nhớ Cường. Như
hôm nay đọc bài báo viết về một người
Việt đẻ bọc điều, tôi mới nhớ
Cường và thấy Cường là người Việt
đẻ bọc than. Tôi nhớ năm 1981, 1982, đi tù
về, uống rượu bậy bạ rẻ tiền
Cường bị phá độc, hai chân lở loét từ
đầu gối xuống, lầy nhầy mủ máu. Hai
anh bạn của Cường là Hồng Dương và
Khuất Duy Trác thay phiên nhau đến nhà chở
Cường đi bằng xe xích lô nhờ bác sĩ bạn
chữa dùm. Tôi nhớ những tối mùa mưa, cả
những tối mùa nắng -tối mùa nắng ngồi
vỉa hè Sàig̣n đầy cờ đỏ uống
rượu đế đă cảm khái muốn chết,
tối mùa mưa ngồi quán vỉa hè Sàig̣n nhâm nhi ly
rượu G̣ Đen cảm khái đến ngất ngư
con tầu đi .. Không có người yêu nào cả cũng
thấy gan ruột bồi hồi, thấy trái tim thổn
thức .. Cũng thấy .. "Xa quá rồi em
người mỗi ngả ..Bên này đất nước
nhớ thương nhau ..Thoáng hiện em về trong đáy
cốc ..Nói cười như chuyện một đêm
xưa ".. - những buổi tối Sàig̣n Cường và
tôi ngồi uống ruợu đế năm đồng tiền
Hồ một xị ở vỉa hè đường
Trương Minh Giảng. Quán nước vỉa hè
dưới mái hiên một nhà chỉ 5 giờ chiều
mới dọn ra, chuyên bán nước trái cây xay gọi là
nước sinh tố và nước dừa tươi,
chủ quán là Tâm, một em lăng mạn năm ấy không
chồng trạc tuổi Cường. Cường gọi
quán này là Mười Hai Bến Nước. Bà Chủ Quán
Tâm có cảm t́nh với Cường, rất trọng
mến và chiều Cường. Nhiều tối thấy anh
em chúng tôi ngồi uống rượu suông, biết chúng tôi
không có tiền, Tâm gọi xe hủ tíu gần đó đem
đến cho chúng tôi bát thịt ḅ viên, hay mua cho chúng tôi vài
gói lạc rang. Cường rất lạc quan. Vừa vào tù
được mấy ngày, cùng nằm xà lim khu C Một,
sáng sớm lợi dụng lúc bọn cai tù chưa làm việc,
Cường đă gọi lớn qua ô cửa gió sang xà lim
tôi:
- Công Tử Hà Đông ..! Hẹn
gặp nhau ở Mười Hai Bến Nước !
Cùng một lứa quê nhà lận
đận .., cùng bị Công An Thành Hồ đến nhà c̣ng
tay, bắt đi trong một đêm cuối xuân, đầu
hạ, cùng vào nhà tù Số 4 Phan Đăng Lưu trong
một sáng tinh sương, cùng sang Nhà Tù Chí Ḥa trên một tù
xa, bạn tôi không cùng tôi ra khỏi ngục tù cộng
sản. Cường chết năm 1987, năm 1990 tôi
từ Trại Tù Z 30 A trở về mái nhà xưa, quán
Mười Hai Bến Nước của Tâm không c̣n ở
đường Trương Minh Giảng. Cường và
tôi không bao giờ gặp lại nhau ở Mười Hai
Bến Nước.
Tôi nhớ một người
bạn đẻ bọc than nữa của tôi là Minh
Đăng Khánh. Khánh thời trẻ chơi thể dục,
thể thao, không trác táng, người vạm vỡ,
khỏe như trâu lăn. Bị Công An thành Hồ bắt
trong đợt chúng khủng bố văn nghệ sĩ
Sàig̣n tháng Ba 1976. Khoảng một năm sau Khánh
được thả ra. Về nhà anh bị liệt
nửa người. Khánh lết lết đi
được, nhưng đi rất chậm, nói ngọng
và khó khăn, anh ngă xuống là không dậy được,
cứ nằm đấy chờ người đỡ
dậy. Khánh nguyên là giáo viên, sau năm 1954 viết kịch,
anh chủ trương giờ Kịch Gia Đ́nh Bác Tám
của Đài VOA trong nhiều năm, đóng phim, làm đao
diễn điện ảnh, anh biết về hội
họa và là thầy dậy vẽ của Nữ ca sĩ Tâm
Vấn. Sau khi bị liệt nửa người bên
phải, Khánh tập và vẽ được bằng tay
trái. Anh mở lớp dậy vẽ ở nhà. Khi đi ra
khỏi nhà anh hay bận bộ đồ ngủ mầu nâu
đă nát, mặc cái áo judo đen ś bên ngoài, đeo cái túi
vải xanh trong đựng bịch thuốc hút Vĩnh
Hảo, cái pipe, hộp quẹt, kính lăo, ví, ch́a khóa,
đầu đội mũ dzô-kề, bàn tay trái cầm
gậy, chân đi đôi giầy Bata vẹt gót. Toàn thân anh
là cũ và nát. Khánh kể:
- Tao...đi...vào...tiệm...phở...Thấy...tao...người...ta..tưởng..tao..ăn..mày..người..người..ta..cho..tao..
tiền...Tao
nói...cám...cám...ơn...tôi..tôi...không...phải..
là...ăn...ăn...mày...
Khánh chịu cảnh liệt
bại ba năm, anh ra đi năm 1983. Tôi coi việc anh
chết là anh được giải thoát. Hôm nay buồn
viết những ḍng này về những người bạn
đẻ bọc than, tôi bùi ngùi nhớ lại h́nh ảnh
Minh Đăng Khánh ngày xưa. Khánh khỏe mạnh, xốc
vác, chịu khó, vui vẻ và nhanh nhẹn hơn tôi nhiều.
Những năm 1956, 1957, Khánh chưa lập gia đ́nh, anh
sống độc thân ở Bin-đinh Cửu Long, tôi
giữ trang Điện Ảnh của nhật báo Ngôn
Luận, nhiều tối Khánh đến nhà tôi rủ
vợ chồng tôi đi ăn phở gà Hiền
Vương. Ngày ấy vợ chồng tôi c̣n trẻ,
vừa ăn cơm lúc 6 giờ tối, đến 8
giờ chúng tôi ăn tô phở gà ngon lành. Tết ra
được mấy ngày, trời Sàig̣n mùa xuân buổi
tối lạnh lạnh, Khánh chở tôi trên xe Lambretta
của anh lên Hội Chợ Quang Trung dự cái gọi là
Cuộc Thi Hoa Hậu Điện Ảnh Đông
Phương -do Công Ty Điện Ảnh Đông
Phương, làm phim Ánh Sáng Miền Nam, của anh Đỗ
Bá Thế, tổ chức. Anh Đỗ Bá Thế đă qua
đời từ lâu -Đây là cuộc thi Hoa Hậu
đầu tiên của Quốc Gia Việt Nam Cộng Ḥa.
Cuộc Thi Hoa Hậu được tổ chức ở
ngoài trời, chừng mười lăm, mười sáu
người đẹp mặc áo dài, có mặc quần
cũng dài, đi đi lại lại vài ṿng trên sàn gỗ
khán đài lộ thiên, không có mặc áo tắm bikini hay
maillot một mảnh, hai mảnh chi cả. Một
người đẹp được ban giám khảo
chọn làm Hoa Hậu nhưng bị các người
đẹp khác phản đối, v́ lư do người
được chọn không ghi tên dự giải từ
trước, người được chọn là nữ
khán giả được ban tổ chức mời lên
biểu diễn. Nữ khán giả Hoa Hậu đó
được Đông Phương tặng một giải
riêng. Tôi theo Khánh vào hậu trường dựng bằng cót
để phỏng vấn Nữ Khán Giả Hoa Hậu
Đông Phương. Tên nàng là Kiều Chinh.
Ngày đưa đám ma Khánh có
mặt khá đông văn nghệ sĩ, trong số có Lê Hoàng
Hoa. Lê Hoàng Hoa được sang Hoa Kỳ học về
ngành radio; trở về nước năm 1956. Hoa làm nhân
viên Cục Điện Ảnh rồi trở thành
đạo diễn điện ảnh, sau năm 1975 Hoa
được Việt Cộng dùng. Trong lúc những
đạo diễn Thân Trọng Kỳ, Hoàng Vĩnh Lộc,
Minh Đăng Khánh bị Việt Cộng bắt đi tù,
các đạo diễn Lê Hoàng Hoa, Bùi Sơn Duân
được Việt Cộng dùng, làm nhiều phim cho
Việt Cộng. So cuộc đời Minh Đăng Khánh
với cuộc đời Lê Hoàng Hoa th́ Khánh đẻ
bọc than, Hoa đẻ bọc điều, so cuộc
đời nữ ca sĩ Hồ Điệp với
cuộc đời Nữ diễn viên Kiều Chinh, Kiều
Chinh đẻ bọc điều, Hồ Điệp
đẻ bọc than. Nữ ca sĩ Hồ Điệp
mất tích trên đường vượt biển.
Sau năm 1975 quốc gia tôi có quá
nhiều người đẻ bọc than. Hai anh bạn
tôi sống và chết tuy bi thảm nhưng c̣n nhiều
người sống và chết bi thảm hơn nhiều.
Bao nhiêu sĩ quan quân đội tôi, những thanh niên ưu
tú của đất nước tôi, nhiều người đẹp
trai, học giỏi, không có máu ăn cắp vặt, đă
tử trận, đă chết không toàn thân, đă chết
mất xác, trong suốt hai mươi năm ṛng ră.
Những chàng thanh niên ưu tú ấy chết v́ họ
đem thân ra bảo vệ nhân dân, họ chết để
bảo vệ đất nước, họ không chết
để cho một số người cùng tuổi họ,
kém tuổi họ, sang Pháp, sang Mỹ du học, nhưng v́
họ chiến đấu và v́ họ hy sinh tính mạng
của họ nên đám thanh niên không chiến đấu kia
mới có thể đi nước ngoài học hành và
trở thành những anh ăn trên, ngồi trốc. Biết
bao nhiêu sĩ quan quân đội tôi sau những năm tù
đầy dằng dặc, chịu đủ mọi
nhục nhă, nhục nhằn, bồng dắt vợ con sang
Hoa Kỳ, anh chồng tiếng Mỹ ăn đong, mù
tịt về rượu, mù tịt về đủ
mọi tṛ, mọi kiểu ăn chơi, cả đời
chỉ xài mấy cái ca vát rẻ tiền Mếch in Hồng
Kông bên hông Chợ Lớn, chưa từng nghe nói đến
món ăn Tây bouillabaisse bao giờ, chị vợ nhà quê lôi
thôi, lếch thếch, chưa từng một lần
mặc váy đầm, váy đ́a, không chỉ không có mà c̣n
không biết kim cang, hột soàn, hột xoài là ǵ,
mười mấy năm sống ở quê nhà kể từ
năm 1975 th́ chồng đi tù năm, bẩy năm, bán xôi,
khoai lang đầu ngơ, lê la, lê lết chợ trời,
chợ đất, chợ vỉa hè, kiếm chút tiền
nuôi con đợi chồng đi tù trở về. Những
người ấy là những người đẻ
bọc than.
Nhưng những người
Việt HO đẻ bọc than ấy vẫn không phải
là những người đẻ bọc than cao cấp
nhất, không phải là những bọc than đen nhất,
rách nhất, tả tơi nhất, khốn khổ khốn
nạn nhất, đáng thương nhất. Sống sót sau
cơn binh lửa, sau cuộc tù đày, họ c̣n
được đưa vợ con sang sống ở Hoa
Kỳ, dù sang Hoa Kỳ họ phải sống bằng
những nghề dùng đến sức lực và chân tay, dù
sang Hoa Kỳ họ bị ngay cả những người
Việt đă sang Hoa Kỳ trước họ khinh khi v́
sự dốt nát, nghèo nàn của họ. Ai biết
hiện nay có bao nhiêu bọc than đen nhất, rách nhất
đang sống thảm năo ở quê hương ?
Những cựu chiến binh của ta mù mắt, cụt
chân tay, những thương phế binh không có một
đồng để sống ? Ai biết đến
họ ? Ai nhớ đến họ? Ai thương họ,
đừng hỏi ai kính trọng họ, ai biết công
họ, lại càng đừng hỏi ai biết ơn
họ ?
Tôi nghe người ta nói Mao
Trạch Đông nói: "Trí thức không bằng cục
phân!" Người ta nói Mao Trạch Đông nói câu ấy
để kết tội họ Mao khinh bỉ trí thức.
Tôi không biết có thật Mao Ś Toóng nói câu đó hay không.
Đôi khi trước cảnh những đám cưới
ở Kỳ Hoa Đất Trích, nghe người ta giới
thiệu, người ta ca tụng gia đ́nh cô dâu, chú
rể toàn là những bác sĩ, kỹ sư, coi đó là
chuyện vinh dự, tôi lẩm cẩm và ngớ ngẩn
nghĩ những ông bác sĩ, kỹ sư đó làm
được những ǵ cho dân tộc, cho đất
nước, hay các ông chỉ nhờ được
sống trong tổ chức xă hội của người
Mỹ nên có điều kiện ăn học, nhờ
nghề nghiệp mà no đủ, phè phỡn, giầu có so
với những người đồng hương
của các ông ? Nếu các ông không làm được ǵ ích
lợi cho đồng bào của các ông th́ các ông chỉ là
một thứ giai cấp "ph́ gia" mà thôi, giai cấp
"ph́ gia" mới. Các ông chỉ "ph́ gia" mà không
"vinh thân" v́ so với những bác sĩ, kỹ sư
Nhật, Tầu, Đại Hàn các ông không đi đến đâu
! Tôi lại vớ vẩn nghĩ rằng câu "Trí
thức không bằng cục phân" có thể thiếu vài
tiếng. Có thể câu đó như sau:
- Người trí
thức mà không làm được ǵ ích lợi cho dân tộc
ḿnh, cho xứ sở ḿnh th́ giá trị không bằng cục
phân !
Nếu người trí thức,
nôm na là những người học cao, hiểu biết,
khoa bảng, mà không làm được ǵ ích lợi cho dân
tộc ḿnh, cho đất nước ḿnh th́ - dù Mao nói hay
không phải Mao nói, dù bất cứ ai nói - tôi thấy
người trí thức ấy quả thật không bằng
cục phân !
Ôi chao ..! Tôi vừa hắt x́ hơi
liền năm, bẩy cái, những hắt x́ hơi làm long
óc, làm rụng rời những khớp xương già
rệu ră. Mùa xuân năm nay vườn đất Virginia
phấn lá, phấn hoa nhiều quá, nặng quá. Nhiều
người bị allergy sưng mắt, nghẹt mũi,
nước mũi chẩy ṛng ṛng thảm hại quá
chời. Trong số những người bị allergy
nặng ấy có tôi.
Tôi lại vừa hắt x́ hơi
năm, bẩy cái nữa. Tôi phải ngừng viết thôi.
CÔNG TỬ HÀ ĐÔNG
[Viết ở
Rừng Phong]
(Hoàng Lan Chi chuyển)