Home | VA(N | VA(N (tt) | VA(N 1 | VA(N 2 | VA(N 3 | VA(N 4 | VA(N 5 | VA(N 6 | VA(N 7 | VA(N 8 | VA(N 9 | VA(N 10 | VA(N 11 | VA(N 12 | VA(N 13 | VA(N 14 | VA(N 15 | TA.P GHI | TA.P GHI (tt) | TA.P GHI 1 | TA.P GHI 2 | TA.P GHI 3 | TA.P GHI 4 | TA.P GHI 5 | TA.P GHI 6 | TA.P GHI 7 | TA.P GHI 8 | TA.P GHI 9 | TA.P GHI 10 | TA.P GHI 11 | TA.P GHI 12 | TA.P GHI 13 | TA.P GHI 14 | TA.P GHI 15 | TA.P GHI 16 | TA.P GHI 17 | TA.P GHI 18 | TA.P GHI 19 | TA.P GHI 20 | TA.P GHI 21 | TA.P GHI 22 | CHUYÊ.N LA. KHÓ TIN | VA(N VUI | VA(N VUI (tt) | VA(N VUI 1 | VA(N VUI 2 | VA(N VUI 3 | VA(N VUI 4 | VA(N VUI 5 | VA(N VUI 6 | VA(N VUI 7 | SU'U TÂ`M .. TÊ'U | BÀI VIÊ'T | BÀI VIÊ'T (tt) | BÀI VIÊ'T 1 | BÀI VIÊ'T 2 | BÀI VIÊ'T 3 | BÀI VIÊ'T 4 | BÀI VIÊ'T 5 | BÀI VIÊ'T 6 | BÀI VIÊ'T 7 | BÀI VIÊ'T 8 | BÀI VIÊ'T 9 | BÀI VIÊ'T 10 | BÀI VIÊ'T 11 | BÀI VIÊ'T 12 | SU'U TÂ`M .. TIN | NU. CU'̉'I VA(N HO.C | P.P. Slideshow

VA(N VUI 4

Ði mát-xa ở Việt Nam

 

Ði mát-xa ở Việt Nam

(Văn Lang)

 

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi hoàn toàn chưa biết “mát-xa, mát gần” nó ra làm sao. Hồi nhỏ tôi thích coi phim hài, và không hiểu sao “ấn tượng” về ba cái vụ mát-xa là: “Một người mập thù lù, leo lên lưng một người ốm cà tong cà teo và ra sức dùng chân .. đạp; và dĩ nhiên, người nằm dưới phải kêu .. oai oái dưới sức nặng của người đứng trên.” Hồi trẻ tôi cũng “cà tong cà teo” nên ai rủ đi đâu thì đi, chứ mát xa là tôi .. chuồn mất. Riêng Tết năm nay, trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại đi mát-xa; tôi đi mát xa để tìm hiểu, để viết bài cho báo.

 

Tới một cơ sở “tắm thảo dược” ở khu Ba Ngòi, người bạn vô trước mua vé và đưa cho tôi hai vé: một vé tắm thảo dược 35 ngàn đồng, vé kia là vé mát-xa 40 ngàn đồng.

 

Người hướng dẫn, một thanh niên, dẫn chúng tôi vào một phòng xông hơi, hôm đó có lẽ vắng khách nên phòng xông hơi chỉ có hai đứa tụi tôi. Tôi đọc thấy dòng chữ ghi ngoài cửa: “Không sử dụng phòng xông quá 20 phút.” Nhưng sự thật thì chỉ sau chừng năm phút nóng “tưng bừng” hơi đã tự động ngắt.

 

Sau khi xông hơi thường, chúng tôi được hướng dẫn qua phòng “xông bạc hà.” Giống như mấy vị “đại gia” trong phim xã hội đen Hong Kong, hai thằng tôi, bụng đều khá bự, khoác hai tấm khăn choàng vào phòng xông hơi bạc hà. Ðó là một căn phòng nhỏ bằng gỗ, bên trong chứa sẵn một chậu với những viên đá cuội lớn được nung nóng. Chúng tôi múc nước thảo dược từ một cái lu nhỏ bằng một cái gáo dừa và thong thả đổ nước vào chậu đá cuội nóng; mỗi lần nghe “xèo” một cái thì có nghĩa là hơi nóng bốc ra. Hơi nóng bốc nghi ngút, cả hai chúng tôi mặt mày, mình mẩy đều đỏ ké như hai con tôm luộc. Sau mười lăm phút, chúng tôi tự ý mở cửa chui ra vì chịu nóng hết nổi. Chàng thanh niên chờ ở bên ngoài liền dắt chúng tôi qua dãy phòng “ngâm thuốc.” Ðưa hai chúng tôi vào một căn phòng có hai bồn tắm lớn, chàng trai xả nước nóng (thiên nhiên, nước giếng khoan từ lòng đất, nóng sẵn vì đây là khu vực nước khoáng nóng của Ba Ngòi). Nước vừa đầy bồn, chàng trai đổ vào đó cái thứ nước gì “đen ngòm” mà chàng ta giải thích là nước thảo dược, có tác dụng “bổ”.. toàn thân. Nghe cũng “đã” hai chúng tôi mỗi thằng vào một bồn tắm, trong khi nước vẫn chảy và hệ thống bơm trong bồn vẫn hoạt động; có tác dụng như một thứ massage. Nằm “thẳng cẳng” trong trạng thái “thiên nhiên” trăm phần trăm trong bồn tắm để thư giãn, cả hai chúng tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất; từ “văn chương thời thổ tả” cho tới chuyện giá .. xăng dầu.

 

Nằm chán, bỗng thấy chàng trai phục vụ thò đầu vào: “Các anh cứ ngâm thoải mái đi, Tết mấy cô ‘kỹ thuật’ bên mát-xa nghỉ gần hết, còn có vài cô. Khi nào có phòng trống thì em kêu hai anh ra mát-xa !” Nằm đâu chừng gần nửa tiếng mà chẳng thấy “ma” nào kêu, hai thằng tôi lò dò chui ra khỏi bồn tắm. Người hướng dẫn ở bên ngoài lại đưa hai chúng tôi vào một phòng tắm kèm theo hai bịch nhỏ dầu gội đầu hiệu Clear của ngoại quốc, chứ không phải dầu thảo dược. Phòng này có nước tắm bằng vòi sen khá nóng. Tắm gội xong, cả hai được đưa ra phòng ngoài ngồi uống trà chờ tới lượt vào phòng mát-xa. Trước khi ra khỏi phòng tắm nhân viên phục vụ phát cho mỗi người một cái quần cụt màu đỏ sậm; coi như uống trà trong tư thế “tự nhiên bán phần.”

 

Ngồi chờ một lúc lâu, người bạn tôi nóng ruột tính bỏ về, thì nhân viên phục vụ kêu chúng tôi vô phòng. Mỗi người được dẫn vô một phòng nhỏ riêng biệt. Khi cô nhân viên “kỹ thuật” bảo tôi leo lên giường, thoáng một chút “suy nghĩ” ngày xưa hiện về, là một người đứng trên và tha hồ đạp lưng người ốm tong ốm teo nằm dưới, tôi cảm thấy buồn cười. Càng buồn cười hơn, khi tôi thấy cái giường nệm nhỏ mà cô nhân viên mát-xa bảo tôi lên nằm dài lại có “khoét” một lỗ nhỏ. Vừa cười, tôi vừa hỏi thăm, cô nhân viên chê tôi “nhà quê” và giải thích: “Cái lỗ đó là để khi em leo lên lưng anh mà ‘đạp’ thì anh úp mặt xuống đó mà .. thở !” “À há.” Cũng may là cô nhân viên này dáng người “nhỏ thó,” chứ không thì khách có nước mà .. giập mật.

 

Tôi, vì chưa đi mát xa lần nào, nói với cô nhân viên kỹ thuật: “Ðây là lần đầu anh đi mát-xa, nên nếu anh không biết gì thì em chỉ, cứ ‘tung’ hết ‘tuyệt chiêu’ ra đi, sau này anh biết hết các ‘ngón nghề’ của tụi em, đi chơi với bạn bè anh khỏi mang tiếng là dân ‘quê mùa’.” Cô nhân viên kỹ thuật vui vẻ “Dạ” một tiếng rất dễ thương rồi vô ngay “chủ đề” công việc: “Mát-xa tụi em có ba mức. Mức thứ nhất ‘gần như’ toàn thân; trừ một thứ. Nếu muốn toàn thân, khách phải ‘bo’ thêm 50 ngàn. Mức thứ hai, và cả mức thứ ba, với nhiều ‘kỹ thuật’ hơn, không tiện nói ra. Sau khi nghe trình bày, tôi “ok” mức một; tức là “gần như toàn thân.”

Cũng nhân dịp Tết, tôi hứa với cô gái rằng tôi sẽ lì xì thêm nhân dịp năm mới. Cô rất vui khi nghe tôi đồng ý với mức giá cao, nên đã an ủi: “Anh yên tâm đi, tụi em làm việc rất có lương tâm, luôn phục vụ khách hết mình để xứng đáng với đồng tiền khách thưởng, có như vậy khách mới quay lại, chứ không phải làm sơ sài cho qua chuyện rồi ‘giật’ tiền của khách đâu !”

 

Cô nhân viên kỹ thuật thoa lên lưng tôi một thứ nước gì đó thấy “sền sệt,” cô ta giải thích đó là “dầu.” Sau khi thoa thuốc, cô bắt đầu xoa bóp và đấm “lịch bịch” lên lưng của tôi. Chỉ sau hai phút, tôi đã nhận ra là cô ta chẳng có “tay nghề” gì hết. Tôi hỏi: “Em học nghề mát-xa này ở đâu ?” Cô cười rúc rích: “Em có học qua một khóa, nhưng cho có lệ vậy thôi, để có cái bằng, khi công an kiểm tra thì đưa ra cho có, chứ nghề này mà học gì anh ơi !” Vừa trả lời, cô ta vừa đi đi lại lại trên lưng của tôi; vì cô nhỏ con nên tình hình không đến nỗi “bi đát” như mấy phim hài.

 

Sau khi đi chán, cô lật ngửa tôi ra và bắt đầu xoa bóp từ các ngón chân dài lên theo hai đùi và trên nữa. Chợt nhớ lúc ở ngoài phòng chờ, tôi thấy có mấy mấy cậu con trai mặt mũi “non choẹt,” tôi hỏi: “Mấy thằng nhỏ nó có vô đây không em ?” Cô lắc đầu: “Thường ‘tụi nhỏ’ không đi mát-xa, tụi nó thích cái khác, mà bọn em không có ‘cái khác’ nên chúng đi kiếm chỗ khác.” Tôi hỏi lứa tuổi thường đi mát-xa là bao nhiêu, cô cho biết, đa phần là lứa tuổi trung niên, họ ngại ra ngoài nên thích vô đây “thư giãn”...

 

Một tay nọ kể với tôi rằng, tại một câu lạc bộ “quốc tế” ở Sài Gòn, có mấy em mát-xa rất xinh đẹp. Khách tới đây phải mua ticket bằng tiền đô la và sau một “suất” mát-xa, hắn “boa” cho cô em 300 ngàn và rủ cô nàng đi .. chơi. Cô nàng đồng ý, nhưng giao điều kiện là anh chàng kia phải “cặp bồ” với mình. Chàng ta không dám vì những hệ lụy phiền phức, hơn nữa tự xét thấy không đủ “hầu bao” để bao cho nàng nên đành “Say Goodbye !”

 

Trường hợp khác, do chính một nàng Việt kiều (Mỹ) kể cho tôi. Do không thấy chồng trở lại Mỹ sau chuyến về quê ăn Tết, điện thoại qua thì cũng không thấy chàng trả lời, hỏi thăm thân nhân bên Việt Nam thì mới “tá hỏa” là chàng về quê, đi mát-xa thế nào mà lại “tình thương mến thương” với một em nhân viên kỹ thuật. Thế là hai người dắt nhau đi xây “mộng uyên ương.” Tức tốc, nàng trở qua Việt Nam tìm chồng, chàng cố “cãi chày cãi cối” không thừa nhận sai lầm. Tức quá cô vợ bèn nhờ người đưa tới chốn mát-xa và khi nhìn thấy “tình địch” thì mới biết ông xã thuộc loại “hết thuốc chữa.” Nàng “khinh” chồng và tuyên bố với tôi là khi trở qua Mỹ nàng sẽ đi “tuyên truyền” cho các người mẹ, người vợ, người chị là đừng bao giờ cho đàn ông về Việt Nam vì sẽ rất dễ hư hỏng. Tôi hỏi đùa: “Vậy bộ ở bên Mỹ đàn ông không hư sao ?” Cô Việt kiều cho rằng ở bên Mỹ giá cả ăn chơi quá cao, mấy chàng kham không nổi, do đó muốn hư cũng .. khó.

 

Lúc ra về, người bạn của tôi cũng không hỏi thăm tôi mát-xa ở “bực” mấy ? Ðêm đó, tôi ngủ một giấc thật ngon, không biết là do đi đường xa mệt nhọc hay do được xông hơi và ngâm mình trong bồn dược thảo, hay là do những “cú đấm” lịch bịch của cô nhân viên kỹ thuật.

 

 

VĂN LANG

(Sưu Tầm Liên Mạng chuyển)

 

 

website counter