CÂY RAU DỀN
MIỀN ĐẤT HỨA
(Bảo Tâm)
Hãy cứ gọi Canada
là miền đất hứa. Ðất hứa,
đất lành hay đất lạnh tình nồng
cũng đều là miền đất đang cưu
mang, nuôi dưỡng, che chở và đùm bọc
chúng ta. Ngay giữa cái thành phố thơ mộng
chứa chan tình người nầy đã cho gia
đình tôi an ổn định
cư vừa được mười năm, mười
năm với đầy ắp những kỷ niệm,
cùng với biết bao vui buồn lẫn lộn.
Sáng nay trời đã vào thu,
gió hiu hiu lạnh, tôi thong thả từng bước
tản bộ ra khỏi nhà sớm hơn bình
thường, đi thẳng về phía nhà thờ,
đến chỗ công viên quen thuộc. Tôi rề
rề lại chiếc băng gỗ còn ươn
ướt sương đêm, chầm chậm ngồi
xuống nơi đàng đầu. Ðây
là một công viên lớn nhất nhì trong
thành phố, có nhiều cây xanh bóng
mát, có hồ nước trong nhân tạo
đẹp tuyệt vời, có cả vườn
chơi cho trẻ em nữa. Có lẽ chỗ nầy
hằng ngày nhiều người thích ngồi cho
nên mặt băng nhẵn bóng. Ngồi chơi ở
đây thưởng thức được nhiều cảnh
đẹp, bởi ngước mặt lên là thấy
được cả một khoảng trời xanh bao la, từng
loài chim trời bay thành đàn gọi nhau
tíu tít, nhìn xuống là cặp sườn
đồi rộng mênh mông cỏ non thoai thoải
dẫn đến bờ sông, có trăm hoa khoe sắc,
có loài sóc gấm, thỏ tía nhỏ
xíu trông thật xinh xắn dễ thương
thích tìm đến gần gũi thân thiện
với người.
Không hẹn mà gặp, một ông bạn
già cùng tuổi cầm tinh con chó với
tôi cũng lần mò tới đây, dù
nhà ông ở xa nửa giờ xe
buýt. Thật là "hữu duyên
thiên lý năng tương ngộ". Sau
vài phút thăm hỏi xã giao, bỗng
cái miệng tôi mau mắn muốn vào đề
ngay:
- Hình như anh cũng có ý định
tới đây để chúng mình cùng
đi hái rau Dền đó hả ?
- Uả ! kỳ
quá, tại sao ông bạn lại biết ?
- Biết là cái chắc, bởi tôi
có tài bói toán mà !
Nói chơi cho vui, chứ hôm qua bà xã anh
có phôn rủ nhà tôi hẹn ra gặp nhau
chỗ nầy để cùng đi hái rau Dền,
nhưng bất ngờ vào giờ chót nhà
tôi đang kẹt bị lũ nhóc cháu
níu chân níu cẳng không cho đi nên
tôi tình nguyện đi thay. A Di Ðà Phật ! Trong bụng "cứ hơi lo
xa" là ra đây sẽ gặp chị, không
ngờ rất vui lại gặp anh, cho nên tôi
đoán ngay là anh cũng có hoàn cảnh
giống tôi, cũng tình nguyện đi thay chị
nhà như tôi chứ gì ?
Cả hai chúng tôi cùng hiểu nhau, bắt
tay cười xòa vui vẻ.
- Bây giờ mình định đi hướng
nào ? Bờ sông khu The Fork,
công viên Cây Phong Già hay bãi cỏ Cầu
Xanh ?
- Nơi nào cũng được, nhưng vội
vàng chi, trời chưa nắng ấm, sương
chưa tan.
Thế là chúng tôi yên tâm ngồi
nán lại cái băng gỗ ẩm ướt nầy
để mà chuyện trò, mà moi móc kể
cho nhau nghe những chuyện gần chuyện xa, chuyện
đời chuyện đạo, chuyện kẻ thân
người sơ, chuyện kẻ còn người mất
- nhưng không hiểu vì sao chúng tôi cứ
bị ám ảnh vòng vo quanh quẩn bởi chuyện
Cây Rau Dền, mà sau nầy chúng tôi
thường lấy làm đề tài được
xem là hấp dẫn nhất để kể cho
bà con đồng hương đồng hội
cùng nghe.
***
Trong cuộc sống nổi trôi của hàng
triệu con người Việt Nam trên khắp thế
giới ngày nay, với những cái ăn thường
nhật - nhất là các loài rau quả,
chúng ta hãy đừng quên cây Rau Dền.
Theo Dược Sĩ Bùi Kim Tùng (cựu giảng
viên các trường Y - Dược Sài
Gòn), thì cây Rau Dền có tên khoa học
là Amaranthus, cái tên một loài rau xanh
mà từ khởi thủy Tổ Tiên chúng ta
đâu cần biết. Ðó là loài rau
xanh thiên nhiên cố hữu chứa nhiều chất
dinh dưỡng tốt rất cần cho sức khỏe
và đời sống con người. Ðồng dao ta
có câu:
Thượng vàng hạ cám tìm ra,
Rau Dền, bí đỏ, hành hoa, cúc tần.
Rau Dền mọc hầu hết khắp
nơi trên mặt đất, quốc gia nào cũng
có. Ở Việt Nam ta, Rau Dền phần nhiều
do nhà vườn trồng, có tên địa
phương là "Dền Mỡ" hoặc "Dền
Cơm", loại nầy màu xanh, thân cao chừng
bốn đến năm tấc nếu đất tốt.
Có thứ mọc hoang như loài cỏ dại,
màu tím sẫm, nhỏ cây (có loại
có gai mềm), thổ ngữ ta gọi chung
là "Dền Cứt Gà". Thân cây Rau Dền
hết thảy đều mềm yếu, mình nước,
lá hơi nhám, có mùi thơm
âm ấm dễ chịu. Rau Dền già kết hoa
thẳng theo đầu nhánh, hoa
cùng mầu với lá. Hoa tàn, kết
hạt li ti đen nhánh, hạt già rơi xuống
đất hoặc được gió đưa đi
khắp nơi. Tiếp cận đất, hạt nẩy
mầm mọc lên cây, và cái chu kỳ sinh trưởng tiến hóa
đó cứ thế mà tiếp diễn không
ngừng. Riêng ở Canada, Rau Dền hoang bắt đầu
mọc từ khoảng đầu tháng năm, sau
mùa tuyết tan nắng ấm, và phát triển
rộ nhất vào đầu tháng tám
dương lịch, cho đến ngày hột cây
Rau Dền già chịu an phận nằm ướp lạnh
trong lòng đất kể từ trận tuyết
đổ đầu mùa, báo hiệu mùa
đông đến.
Chung quanh chuyện Cây Rau Dền, ông bạn
tôi kể:
Nhớ lại buổi sáng mùa hè năm
đầu tiên, kể từ sau ngày đặt
chân đến Canada,
vợ chồng tôi được mấy người
bạn trong Hội Cao Niên rủ đi hái Rau Dền.
Tôi ngây ngô trợn mắt ngạc nhiên:
- Ði hái Rau Dền à ! Mà Rau Dền ở
đây ra sao, có ăn được không ? Ai
trồng cho mình hái ? Coi chừng Cảnh Sát
bắt bỏ tù đó ! Cả bọn cười ồ
lên làm tôi bẽn lẽn. Một người
bảo:
- Không ai trồng đâu ! Dền Canada ăn rất
ngon, giống hệt Dền xứ mình, nó mọc
hoang cùng khắp, nhất là những nơi
có đất mới. Cảnh Sát còn đứng
xem mình hái nữa kìa ! Ăn Rau Dền để
nhớ Việt Nam .. Thế là vợ
chồng tôi cùng nhập bọn, đi cho biết
đó biết đây ! Ông
bạn vui vẻ kể tiếp:
- Chẳng phải đi đâu xa, chúng
tôi chỉ cần lom khom quanh quẩn ở vài
công viên gần đó, vừa ngắm cảnh
đẹp, vừa hít thở không khí trong
lành buổi sáng, có kẻ còn mon men ra tới tận bờ sông. Thế
mà chưa đầy ba mươi phút, vợ chồng
tôi mang về một "chiến lợi phẩm vẻ
vang", đó là hơn ba ký Rau Dền ngọn
non mơn mởn đào tơ, nhét đầy một
bịch ni-lông lớn. Chiều hôm đó,
bà xã tôi bắt đầu có dịp
làm món "Rau Dền Ðộc Diễn",
đó là Rau Dền luộc chấm mắm
nêm có châm thêm chút dầu ô liu khử
chín, pha thêm vừa đủ ớt, tỏi, chanh,
đường. Nói thật anh đừng cười,
cả nhà tôi hôm đó vô cùng
sung sướng đón nhận một bữa cơm
chiều ngon chưa từng có trên đất tạm
dung nầy, cái bụng nào cũng no nê
mà cái miệng vẫn cứ thòm thèm.
Chưa hết, ông bạn tôi kể tiếp:
- Kể từ hôm đó ngày nào
tôi cũng đi hái Rau Dền. Tôi lội hết
bờ sông nầy tới công viên kia, nhất là tại những vườn
hoa mới trồng có nhiều đất mới, Rau Dền
hoang mọc xen với hoa, xanh tốt đẹp mắt lắm.
Có hôm hái được nhiều quá ăn không hết đem biếu xén
bớt bạn bè, còn dư lặt kỹ rửa
sạch luộc hơi vừa héo, vắt từng vắt
một, gói tròn vào bao ni-lông, cho vào
ngăn đá tủ lạnh tích trữ ăn dần.
Trong các bữa ăn gia đình hằng ngày,
thỉnh thoảng bà xã tôi còn chế biến
Rau Dền thành nhiều món, nào là gỏi
Rau Dền bóp với hạt điều, muối
mè hay đậu phộng, Rau Dền nấu canh với
tôm khô, Rau Dền xào hành tỏi v..v... món nào cũng ngon hết biết.
Hôm nào trong mâm cơm có
món Rau Dền, là hình như các loài
thịt cá đều được cả nhà
cho hết vào tủ lạnh.
Thế
rồi năm nào cũng vậy và cho tới
bây giờ, cứ tới mùa hè nắng ấm,
đặt biệt vào những ngày cuối
hè đầu thu, tuần nào chúng tôi cũng
rủ nhau đi hái Rau Dền. Có khi còn ra
đến tận ngoài Farm (nông trại), tới
đó thì tha hồ mà hái, chủ trại
cứ đứng cười xem "đám công
nhân gốc Á" tranh nhau làm cỏ giúp
mà không cần lấy tiền công. Tại khu nhà tôi ở hồi
đó, có nhiều cộng đồng người
Phi, Lào và Hoa thấy vậy cũng lân la
trò chuyện nhập bọn. Có hai thằng
nhỏ gốc Do Thái ngộ ghê, là bạn học
cùng lớp với con tôi hay đến nhà
chơi, gặp bữa chúng cũng được mời
tập tễnh cầm đũa bưng cơm, gặp
món Rau Dền đứa nào cũng híp mắt
khen ngon: "Very good".
Cũng từ cây Rau Dền, vợ
chồng tôi khám phá ra một điều kỳ
lạ. Cây Rau Dền có dược
tánh làm mát gan, bổ mật, nhuận
tràng. Bởi chính tôi cùng với anh
Tám nhà bên cạnh luôn bị chứng
táo bón kinh niên, ngày nào cũng
dùng thuốc, sau nầy nhờ ăn Rau Dền riết
nên cái chứng bệnh đáng ghét
đó không còn nữa. Ðứa con gái
út của tôi như anh biết, hồi còn ở
Việt Nam đến tuổi dậy thì, mụn
cám đỏ mọc đầy mặt, uống rất
nhiều thuốc nhưng không hết, thế mà từ
khi qua tới đây nhờ ăn Rau Dền rồi dần
dần da dẻ nó trở nên hồng hào, xinh
đẹp như xưa. Từ những khám phá
tình cờ vừa nói, tôi còn được
biết cây Rau Dền hằng đêm cho chúng
ta một giấc ngủ ngon, an lành
và thoải mái.
Hồi mới tập tễnh làm
quen với cây Rau Dền Canada, thú thật với
anh tôi sợ tụi Tây nó cười. Mà nó cười thật. Nó dòm mình hái Rau Dền với
ánh mắt khinh khi. Có lần tôi nghe
cái thằng râu xồm nó nói mấy thằng
Việt Nam mọi rợ (Savage), tìm ăn cái
đồ ở bờ ở bụi, có ngày chết
cả đám. Nghe nó nói tôi
hiểu, nhưng kệ thây nó. Bây
giờ chuyện cây Rau Dền trở thành phổ
biến. Tôi thấy một số
vườn tược, nông trại ở đây
đều có trồng, và thỉnh thoảng
tôi còn có thấy bày bán ở
các chợ, kể cả chợ Tây. Thế thì dân mình đâu có
mọi rợ phải không anh, người mình
văn minh đi trước thằng Tây đó.
Hữu xạ tự nhiên hương, cần gì phải
phân bua giải thích, cần gì phải đối
chọi với ai, đúng không ?
Ðể dự phòng về lâu về
dài, mỗi lần đi hái Rau Dền tôi
thường khuyên mọi người là chỉ
nên hái cây nhỏ, chừa cây lớn lại
để làm giống, nhất là những nơi
kín đáo không người qua lại, sang
năm mình còn đi "hành quân" tiếp,
chứ nếu tham mà bứt cả già lẫn non,
cả lớn lẫn bé thì Rau Dền sẽ
"tuyệt nọc tông đường" hết,
còn đâu cho chúng mình hưởng thụ
năm sau. Nói tới đây, ông bạn
tôi cao hứng xuất khẩu thành thơ:
Thượng Ðế thương dân Việt
chúng mình,
Cho Dền mọc khắp đất
văn minh.
Bản xứ khù khờ không biết tới,
Tha hồ ta nhặt, đố ai khinh !
..
Tôi như bị thôi miên bởi những
mẫu chuyện về cây Rau Dền do ông bạn
thân vừa kể, chẳng lẽ cứ ngồi
mà nghe, mà không đóng góp chút
ý kiến nào. Ngắt vội lời anh, tôi
nói:
- Mới ăn Rau Dền trộn gỏi
hôm qua mà bây giờ nghe anh tả cũng
thèm chảy nước miếng. Nãy
giờ ngồi nghe anh kể toàn chuyện "Rau Dền
Ngoại", Dền Canada.
Bây giờ tôi nói chuyện "Rau Dền Nội",
Dền quê hương Việt Nam của mình cho anh
nghe nhé !
- Vâng, giờ nầy hãy còn sớm,
sương chưa tan. Anh nói đi,
tôi rất thích nghe cái lối kể chuyện
têu tếu của anh.
- Tôi thì có cái tật thích
hoài cổ, có những chuyện xa xưa, chuyện
từ đời "tu huýt tu lai" bây giờ bỗng
dưng nhớ lại vanh vách. Hình
như người già mình ai cũng vậy,
người già ai cũng thích sống nhiều
cho quá khứ. Quá khứ
càng xót xa, càng đau thương, càng
nhớ kỹ. Quá khứ càng
đẹp, càng quyến luyến, càng say sưa
kiếm tìm. Chính vì thế nên
tôi muốn đem những mẫu chuyện về
Cây Rau Dền Việt Nam qua đây để "hội
nhập" với chuyện Cây Rau Dền Canada của
anh vừa rồi cho "có thủy có chung",
trong đó tôi cũng muốn nhắc lại
chút kỷ niệm hồi còn con nít, sống
lăn lóc trong thời nhiễu nhương ly loạn.
- Ðúng đấy, tôi cũng thích vậy !
***
Nhích
lại gần ông bạn một chút, như
có cái rạo rực trong lòng từ lâu
nên tôi vào đề ngay:
Như anh biết, tôi người Quảng
Nam,
gốc gác miền Trung. Nhớ lại những
ngày cuối năm 1945, ông bà già tôi
gồng gánh, bồng bế dắt díu bầy con
mười đứa chạy giặc Pháp, bỏ hết
ruộng vườn nhà cửa, chạy tản cư
tuốt qua bên kia sông Ô Gia (nhánh sông lớn
nhất của sông cái Thu Bồn), là
vùng đất tạm thời được Việt
Minh Cộng Sản thời đó kiểm soát. Vùng đất Ô Gia xã Phúc
Hương năm đó được mùa đậu,
nhưng chỉ có đậu đen và đậu
cút (có da màu trứng cút) là
trúng mùa nhất. Là đất
Ba Châu (ruộng khô), dân không thích trồng
lúa vì năng suất thấp nên không
có gạo để ăn. Thông
thường muốn có gạo, dân làng phải
đan bầu gánh đậu về các vùng
có ruộng cấy nhiều lúa (đất Công
Ðiền), đó là quê nhà của
tôi để đổi lấy gạo. Trong thời loạn ly, nên cái thông lệ
nầy có mấy ai dám làm, họa chăng chỉ
có kẻ liều mạng. Một buổi
sáng nọ, có bà nhà giàu có nhất
nhì trong làng tục gọi là bà Phó
Dấn, bà ra khỏi nhà dang hai tay
với tấm lòng hào hiệp, bà la lớn:
- Bà con tản cư chạy giặc Tây ơi ! Ai có đói
thì hãy tới đây, cứ vô nhà
tôi lấy đậu về ăn. Ðậu trong
nhà tôi nhiều lắm, bà con cứ tự
nhiên mà hốt, muốn xúc bao nhiêu cũng
được, cứ đem ra vườn mà nấu ăn cho đỡ đói.
Ðang cơn đói lả, không cửa
không nhà, lại được tin có ân huệ lớn - mừng quá, thế
là cả đám dân chạy loạn trên
hai trăm con người vừa lớn vừa nhỏ
ào ào kéo vô tận kho tận lẫm của
kẻ ban ơn mà hôi của. Vì lâu
ngày không có cơm, mà ăn đậu
hoài ngán tới cổ, Ba tôi nảy sinh
sáng kiến, cứ ngày ngày dẫn mấy
đứa con lớn (trong đó có tôi) chạy
tuốt ra tận bờ sông hái Rau Dền. Nơi
đây còn có rất nhiều ruộng dâu
(dâu tằm ăn) đang tới lứa nhưng bị
bỏ hoang vì không ai còn nghĩ tới nghề
nuôi tằm, họ sợ chiến tranh sẽ ập tới
bất cứ lúc nào. Má tôi lấy kinh
nghiệm học hỏi được từ ông
bà ngoại tôi cho biết Rau Dền đem luộc
chung với đọt dâu non vừa chín, ăn
vào vừa mát vừa bổ tứ chi. Thế
là từ đó không những gia đình
tôi mà tất cả mọi người đều
túa ra đi hái Rau Dền lẫn Ðọt
Dâu về tha hồ "cải thiện". Anh biết
không, Rau Dền nhất là Dền Cơm ở
đó nhiều vô số kể, Dền mọc khắp
đồng tốt như cỏ lác, xanh non mơn mởn
đào tơ, trâu bò ăn hoài con
nào con nấy đều no tròn, mập ú. Cứ
thế, ngày nầy qua ngày khác, chúng
tôi được ăn "tái bản đều
chi" món Rau Dền luộc chung với Ðọt
Dâu chấm .. nước muối.
Còn nhớ có một hôm ngồi nhìn
đàn con thơ quây quần ăn
chiều trước lều cỏ tạm trú, Ba
tôi tức cảnh làm năm câu thơ, rồi
từ từ ngâm nga, khoái chí:
Sáng ung dung nhấp
đậu đen,
Chiều lăng xăng
ăn đậu cút,
Ðọt Dâu, Rau Dền
trộn vào thơm phức,
Ăn no rồi, ngồi
"rậm" nghe bình bịch,
Ðời như ri -
phó mặc, cứ gượng cười.
Rất tiếc Ba Má tôi không còn sống
để đến cái xứ Canada nầy mà
nghe thằng con mình kể lại chuyện năm
xưa.
Sau ngày hồi cư về làng cũ năm
đó, dân làng tôi đều bị dịch
ghẻ hoành hành vô cùng khủng khiếp.
Người người có ghẻ, nhà nhà
mang ghẻ, làng làng đều chịu ghẻ, khắp
khắp trong nhà ruồi nhặng vây quanh. Hồi
đó thuốc men đâu có, xà bông tắm
ghẻ cũng không. Nghe tin có ông thầy
"Bồ Chét" ở tận Tứ Sơn, ông
chú tôi phải lặn lội tới đó suốt
một ngày đêm, can đảm vượt qua
hai đồn Tây mang về được năm lọ
"nhị thiên đường bồ chét".
Thuốc bôi tới đâu la làng tới
đó vì rát quá chịu hổng thấu.
Làng trên xóm dưới, kẻ rên người
la, có nhiều người kiệt sức vì ghẻ,
bị chết vì ghẻ, đúng là địa
ngục trần gian đâu có khác. Thế rồi
dần dần ai nấy cũng chỉ nhờ ăn
món "Thần Dược trong cây Rau Dền",
mà chỉ vài tháng sau đám quân giặc
ghẻ tác oai tác quái, tung hoành hung
hãn lần lượt đều bị tiêu diệt
gọn sạch hết. Ông bạn nghĩ có vui
không ? Nếu không có đề tài
chính là cây Rau Dền trong mẫu chuyện nầy
thì kể cho anh nghe nó đâu có thú.
- Câu chuyện anh kể nghe sao mà hấp dẫn
quá ! Kể tiếp nữa đi. Quả thật
cây Rau Dền nó cho mình lắm chuyện để
nói.
- Khát nước quá, chờ tôi đi kiếm
cái vòi nước công cộng đâu
đây làm vài hớp cho bớt khô
cái cổ họng.
- Khỏi lo, có kẹo Halls chống khát
nước tôi mới mua ở chợ Ðồng
Thái hôm qua. Ðây, cứ tự nhiên, mời
anh !
***
Nhanh tay bóc bỏ viên kẹo Halls vào miệng,
như đang lên tinh thần, tôi thích thú
kể tiếp:
Nhớ sau cái ngày "mắc dịch",
cái ngày hận đời 30 tháng 4 năm
1975, tôi và các anh em trai trong gia đình
cùng mấy chú em rể đều ngậm đắng
nuốt cay kéo nhau đi tù ráo, tù "cải
tạo" đó. Cũng như bạn bè
cùng lớp cùng lứa, đứa nào về
sớm nhất cũng phải lột hết năm cuốn
lịch. Vào tù mới có vài tuần
đã chịu cái cảnh đói nghẹt thở,
đói lả đói lơi, đói tơi
đói tả, đói triền miên bất tận.
Cách mạng cái chi chi mà trả thù
dân tộc tàn ác khắc nghiệt không chỗ
nói, không bút mực nào tả cho hết.
Tuy nhiên càng đói mình càng khôn, cái
đói nó lòi cái khôn là vậy
!
Trong những lần bị cưỡng bức lao
động, đi phá rừng phát rẫy,
đoàn tù trong đội tụi tôi gồm
có bốn mươi đứa, ngày nào
chúng tôi cũng đi ngang qua vườn rau của
tụi cán bộ quản giáo. Cái loài
rau quá ư hấp dẫn thường đập
vào mắt chúng tôi, đó là những
luống Rau Dền Cơm xanh tươi mơn mởn
dài cả trăm thước. Biết là Rau Dền
đó được bón phân tươi của
tù, rùng mình gơm gớm, nhưng hễ thấy
vắng "lũ chó vàng" là cứ việc
nhào vô hái. Chuyện tù chôm chỉa
Rau Dền của cán bộ xảy ra hằng
ngày, mỗi ngày một tinh vi hơn. Lâu
lâu bọn lính đi kiểm tra thấy mất Rau
Dền nhiều quá nên nghi anh em chúng tôi
hái, nhưng không có bằng chứng cụ thể
nên không kết tội ai được. Xui xẻo
làm sao, trong đội tù chúng tôi có
ông Lê xuân T. thuộc lớp tuổi
đàn anh (nghe
nói ngày trước ông ta làm ở Bộ
Thông Tin), không rõ quờ quạng thế nào
mà bị bắt quả tang đang hái trộm Rau
Dền của phòng Quản Giáo. Hậu quả
là ông bị chúng cho vào cùm, cùm
hai tay lẫn hai chân trong suốt hai ngày hai
đêm. Trong tờ kiểm điểm, vì
không kềm chế được nỗi uất ức
bị hình phạt quá khổ nhục, ông viết:
- Rau Dền
của cán bộ đưọc bón phân
tù, phân tù trong đó có cứt của
tôi. Tôi nghĩ rằng cán bộ ăn
được, tôi cũng có quyền được
hưởng chút đỉnh. Không ngờ chuyện
có qua có lại tự nhiên như vậy xảy
ra mà khiến tôi phải vào cùm.
Hậu quả
tác hại của tờ kiểm điểm
đó đã đưa ông bạn
đáng thương vô Nhà Ðá suốt
ba tháng trời. Trong Nhà Ðá, có một
lần nửa đêm ông la lớn: - Bác Hồ
Chí Minh ơi, tại sao bác đào tạo
đám con cháu của bác làm cái việc
quá ư tàn nhẫn, độc ác như thế
nầy? Thằng Quản Giáo tên Ðảo đi
tuần trực tiếp nghe được, nó im lặng
đi lấy chiếc kìm sửa xe Honda, mở cửa
xà-lim vào trấn áp. Nó tát thẳng
tay vào mặt ông, banh miệng ông ra rồi lạnh
lùng dùng kìm sắt rút đi hai chiếc
răng cửa hàm trên, máu me tuôn ra xối
xả. Sau khi gieo xong tội ác, nó bình thản
khóa cửa xà-lim ra ngoài. Phản ứng tự
nhiên vì đau gần chết, ông ráng
đưa hai tay bị cùm trước bụng lên
đầu lấy gói muối sống được
tôi lén cho tuần trước trút hết
vào mồm. Ðúng là Trời thương kẻ
gặp nạn, hơn tuần lễ sau chỗ nướu
hai chiếc răng bị cưỡng nhổ, thịt từ
từ mọc bồi lên. Ðến ngày ra cùm
Nhà Ðá được lành hẳn, di
tích để lại cái hàm răng sún,
hận không nguôi. Nghe nói bây giờ
ông ta ở Mỹ, còn khỏe và đang
làm nghề viết báo. Nếu tình cờ
đọc được mấy dòng nầy, chắc
ông sẽ không tránh khỏi bụm miệng
mà cười, cười cho quên đi những
quá khứ ê chề khổ nhục, đầy
máu và nước mắt.
Biết là đi tù không có ngày
về, anh em chúng tôi bèn tính kế
lâu dài. Ngày ngày đi lao động ra
ngoài rừng gặp Rau Dền già, cả đội
chúng tôi đều tuốt lấy hột cho
vào túi áo. Ðến những nơi có
đất tốt, các nương rẫy vừa đốt
cháy, hoặc những khu rừng mới phá
là đem hột Rau Dền đến gieo lung tung ở
đó. Ngoài số Rau Dền kiếm ăn
được trên đường đi lao động
hằng ngày, hết thảy chúng tôi đều
làm cái công việc "Cho Di Dân Rau Dền"
ở hầu hết những nơi chúng tôi đi
qua. Năm đầu đi gieo rắc hạt Dền,
năm sau mưa xuống Rau Dền mọc lên cùng
khắp. Năm nay tù ăn Rau Dền không hết,
năm sau Rau Dền mọc càng nhiều hơn.
Và cũng kể từ khi khu rừng Cải Tạo
Ðại Bình có "Rau Dền Di Dân"
phát triển, lớp lớp người tù của
"Chế Ðộ Chết Tiệt", xin lỗi -
"Chế Ðộ Ưu Việt" sau nầy tha hồ
mà hái về ăn. Hái Rau Dền là
đi làm cỏ lúa, cỏ bắp, cỏ khoai
mì (sắn) cho nhà tù, nên anh em chúng
tôi không còn lo sợ nữa. Tôi biết
sau ngày được phóng thích rồi
lãnh thêm cái "án quản chế ba
năm", cái "Gia Tài Rau Dền" của lớp
tù đàn anh chúng tôi để lại
cho đám tù đàn em sau nầy quả thật
nhiều vô số kể. Có nhiều bạn
tù về sau gặp tôi cho biết, cũng nhờ
cây Rau Dền mà nạn đói trong trại Cải
Tạo Ðại Bình ngày càng được
dễ thở hơn.
Tôi còn muốn kể thêm nữa, và
cũng muốn tiếp nối trở lại cái đề
tài "Cây Rau Dền Trên Miền Ðất Hứa"
của ông bạn kể còn dang dở. Tôi nghĩ
là chắc còn rất nhiều câu chuyện mới
hấp dẫn lắm, nhưng ông bạn già vội
đứng lên vỗ mạnh vai tôi:
- Thôi thôi, đủ rồi ! Ðể
dành khi khác kể tiếp. Mặt trời
đã lên cao, sương tan hết rồi. Chúng
mình nên tranh thủ sớm mà đi hái
Rau Dền. Lẹ lẹ lên, kẻo mấy ông
công nhân cắt cỏ có biết gì
đâu, họ "nạo" hết uổng lắm !
Hãy để dành những chuyện vui khác về
Cây Rau Dền, từ từ mình kể cho con cho
cháu của mình nó nghe, để biết
thêm về cuộc đời của cha ông
chúng nó. Tôi có cuốn sách nói về
Cây Rau Dền của ông dược sĩ gì
đó ở Việt Nam mới viết, hay lắm. Hôm
nào rảnh rổi mời anh ghé nhà chơi,
tôi sẽ đưa anh mượn đem về
mà đọc. Cả tuần nay nhà hết Rau Dền
trong bữa cơm, tôi cảm thấy nhớ nhớ
thèm thèm làm sao ấy ! Nào, chúng
mình cùng đi ! Hành khúc "CÂY RAU
DỀN TRÊN MIỀN ÐẤT HỨA" bắt
đầu !! ...
BẢO TÂM
(Ngày Xưa Hoàng Thị chuyển)