Home | SUY NGÂM~ | SUY NGÂM~ [tt] | SUY NGÂM~ 1 | SUY NGÂM~ 2 | SUY NGÂM~ 3 | SUY NGÂM~ 4 | SUY NGÂM~ 5 | SUY NGÂM~ 6 | TÀI T̀NH | CHÚ Ư | CHÚ Ư [tt] | CHÚ Ư 1 | TA.P GHI | TA.P GHI [tt] | TA.P GHI 1 | TA.P GHI 2 | TA.P GHI 3 | TA.P GHI 4 | TA.P GHI 5 | TA.P GHI 6 | TA.P GHI 7 | TA.P GHI 8 | TA.P GHI 9 | TA.P GHI 10 | TA.P GHI 11 | TA.P GHI 12 | TA.P GHI 13 | TA.P GHI 14 | TA.P GHI 15 | TA.P GHI 16 | TA.P GHI 17 | TA.P GHI 18 | TA.P GHI 19 | TA.P GHI 20 | TA.P GHI 21 | TA.P GHI 22 | TA.P GHI 23 | TA.P GHI 24 | TA.P GHI 25 | TA.P GHI 26 | TA.P GHI 27 | TA.P GHI 28 | TA.P GHI 29 | TA.P GHI 30 | TA.P GHI 31 | TA.P GHI 32 | TA.P GHI 33 | TA.P GHI 34 | TA.P GHI 35 | TA.P GHI 36 | TA.P GHI 37 | TA.P GHI 38 | TA.P GHI 39 | TA.P GHI 40 | TA.P GHI 41 | TA.P GHI 42 | TA.P GHI 43 | TA.P GHI 44 | TA.P GHI 45 | TA.P GHI 46 | TA.P GHI 47 | TA.P GHI 48 | TA.P GHI 49 | TA.P GHI 50 | TA.P GHI 51 | TA.P GHI 52 | TA.P GHI 53 | TA.P GHI 54 | TA.P GHI 55 | TA.P GHI 56 | TA.P GHI 57 | TA.P GHI 58 | TA.P GHI 59 | TA.P GHI 60 | TA.P GHI 61 | TA.P GHI 62 | VA(N VUI | VA(N VUI [tt] | VA(N VUI [1] | VA(N VUI [2] | VA(N VUI 1 | VA(N VUI 2 | VA(N VUI 3 | VA(N VUI 4 | VA(N VUI 5 | LINKS | TIN BUÔ`N | BÀI VIÊ'T | BÀI VIÊ'T [tt] | BÀI VIÊ'T 1 | BÀI VIÊ'T 2 | BÀI VIÊ'T 3 | BÀI VIÊ'T 4 | THÚ VI. | HU'U~ ÍCH | HU'U~ ÍCH [tt] | HU'U~ ÍCH 1 | HU'U~ ÍCH 2 | TU'? TÊ' | TU'? TÊ' [tt] | TU'? TÊ' 1 | TU'? TÊ' 2 | TU'? TÊ' 3 | -DE.P | -DÔ.C -DÁO

TU'? TÊ'

lotuses.jpg

 

Mt người t tế

(Tác Giả:  Như Sao)

 

Trong mối giao t́nh giữa người và người, không ǵ quư bằng sự tử tế và ḷng yêu thương. Nó là cái bóng mát trên con đường ta đi. Nó là thứ hương thơm c̣n đọng lại lâu dài để ta tin yêu ở người ở đời. Chúng ta sẽ t́m thấy nó trong câu chuyện sau đây. 

 

Mỗi ngày, tôi và thằng em trai nhỏ của tôi đi và về trên cùng một con đường ngang qua một xưởng lọc dầu. Má luôn luôn dặn chúng tôi đi cùng với nhau và không bao giờ nói chuyện với người lạ. Một hôm, cuộc đi bộ về nhà bỗng thay đổi hoàn toàn. Khi tôi và thằng em trai đi ngang qua xưởng lọc dầu, bỗng giọng nói của một người đàn ông già vang lên:

- Chào các cháu.

Tôi quay nh́n th́ thấy một người già thật là già đang nh́n chúng tôi với nụ cười dịu dàng trên môi.

- Chào ông. Tôi đáp lại nhưng vẫn giữ khoảng cách.

- Các cháu có uống nước ngọt không? Ông biết mấy cháu đi qua đây mỗi ngày. Ông không có ư hại các cháu đâu.

Tôi đă cảm thấy nực v́ đi bộ và mang cái túi sách nặng trên lưng nhưng tôi biết má tôi sẽ phản ứng ra sao khi thằng em tôi bép xép mách má về việc tôi chuyện tṛ với người lạ.

- Thưa, cám ơn ông. Cháu không được phép nói chuyện với người lạ. Tôi trả lời lại.

- Ồ, ông biết rồi. Và má của cháu nói đúng. Tên ông là Bobby. Bây giờ th́ cháu chạy chơi đi. Ông nói và đi khuất vào sau cánh cổng xưởng lọc dầu.

Thật là một con người kỳ lạ, tôi nghĩ. Nhưng tôi cảm thấy hối hận rằng đă xúc phạm ông khi gọi ông là người lạ.

 

Tôi về nhà và kể cho má nghe những ǵ đă xảy ra. Má bảo là tôi đă làm đúng khi không nói chuyện với ông, do đó những ngày kế tiếp tôi cố gắng tránh con người này nhưng không được. Những con đường khác th́ không được an toàn, và mỗi lần tôi đi ngang xưởng lọc dầu, một giọng nói quen vang lên: "Chào các cháu".

 

Rồi một hôm cả gia đ́nh tôi rủ nhau dạo chơi quanh vùng. Đi ngang qua xưởng lọc dầu chúng tôi thấy cánh cổng mở hé. Tôi nhớ rằng ḿnh đă cầu nguyện lầm thầm cho ông Bobby xuất hiện và chứng tỏ một lần cho mọi người thấy rằng ông là một người lạ mặt hiền lành tử tế. Và ḱa, ông đến.

Ông mỉm cười khi đến gần má. "Ồ, chắc hẳn bà là má của Bé Xinh. Và ông đây là cha của bé. Được gặp ông bà thật là quá tuyệt".

Nụ cười chân thật và vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt cha mẹ tôi làm tôi yên tâm. Họ nói chuyện ít phút và rồi đi bộ về nhà, cha mẹ tôi nói không có ǵ đáng ngại khi chúng tôi đến chơi với ông Bobby sau giờ tan học.

Tôi và thằng em nhỏ của tôi thường dừng lại ghé thăm ông mỗi ngày kể từ hôm ấy. Ông thường mời chúng tôi vào căn pḥng làm việc nhỏ xíu của ông để tôi kể cho ông nghe về việc học của ḿnh, về bạn bè và những cuộc đấu thể thao.

Ít lâu sau tôi bắt đầu đưa mấy đứa bạn cùng lớp cùng đến chơi với ông. Chẳng bao lâu đă có tới mười bốn đứa bạn đến thăm ông Bobby mỗi ngày và được ông cho uống nước ngọt có ga và kẹo chewing gum. Giờ đây nghĩ lại, tôi hiểu rằng ông Bobby đă mua những thứ ấy cho riêng chúng tôi, một lũ nhóc t́.

 

Chúng tôi đến thăm và chơi với ông Bobby như vậy là đă được ba năm. Cuối cùng, má nghĩ đă đến lúc để làm một cái ǵ đó đẹp và có ư nghĩa cho ông Bobby. Thế là, với nhiều quan tâm và cố gắng, má tổ chức một buổi lễ trao tặng bảng kỷ niệm cho ông để ông treo ở văn pḥng nhân dịp lễ Father's Day. Tất cả đám học sinh đến chơi với ông mỗi ngày đều có mặt và cả một vài phụ huynh của chúng cũng tham dự.

 

Trên tấm bảng, má cho khắc hàng chữ "Kính tặng Người Ông của trẻ em trong vùng", phía dưới là tên của tất cả đám chúng tôi. Tôi nhớ rằng ông Bobby đă khóc khi nhận tấm bảng ấy. Tôi không nghĩ rằng có lúc nào trong đời ông được yêu mến tới như vậy.

Kỳ nghỉ kế tiếp má đem tặng ông Bobby tấm ảnh phóng lớn chụp buổi lễ tặng quà lưu niệm cho Người Ông Của Trẻ Trong Vùng, trong đó có đám nhóc chúng tôi vây quanh ông.

 

Một buổi trưa trời lạnh của Tháng Hai, chúng tôi ghé thăm ông như thường lệ th́ chỉ nhận được tin ông đă qua đời. Tôi nhớ là ḿnh đă khóc rất lâu khi nghe tin này. Ông quả thật là người ông của chúng tôi.

 

Mẹ tôi đi cùng với hai bà nữa tới dự tang lễ của ông. Ở đó, trên mặt quan tài là ba thứ quư giá đối với ông: lá quốc kỳ xếp thành h́nh tam giác (theo đúng nghi lễ dành cho cựu chiến binh), tấm bảng lưu niệm chúng tôi tặng ông và tấm h́nh lớn chụp ngày lễ Father's Day với lũ trẻ chúng tôi đứng chung quanh ông. Ông Bobby không có con cháu. Chúng tôi là những đứa trẻ thân yêu của ông.  

 

 

NHƯ SAO - theo Daphne Orenshein

 

(Rose KD sưu tầm và chuyển)

 

 

lotuses.jpg

website counter