GIỮ LẠI MÙA XUÂN TRONG ĐÔI MẮT MẸ
Trước
năm 13 tuổi, tôi là cậu bé rất
lười biếng. Anh chị đi học xa nhà, bố
tôi đi làm mãi 29 hay 30 tết mới
được nghỉ về nhà nên tất cả
mọi việc chuẩn bị tết đều do một
tay mẹ tôi đảm nhiệm.
Từ việc
nhỏ nhặt như bóc vỏ hành để muối,
lau rửa lá dong để làm bánh chưng
đến việc lớn hơn là quét lớp
vôi mới lên tường nhà, gói
bánh .. - mẹ tôi đều lặng lẽ
làm một mình. Tôi cứ vô tư "tận
hưởng" mọi thành quả mà không mảy
may nghĩ suy về những nhọc nhằn của mẹ
để tôi có được quần áo mới,
tiền lì xì, mâm cỗ tất niên
có nhiều đồ ăn ngon ..
Nhưng
đến năm 13 tuổi ..
Trước
tết một tháng, trong một bài kiểm tra
văn, cô giáo ra đề: "Hãy chia sẻ
những việc mà em đã làm để
giúp gia đình đón mừng năm mới".
Tất nhiên là với một đứa "lười"
nhưng "lanh mắt" nhìn bên này
chép một tí, quay bên kia chép một
tí, tôi đã hoàn thành bài kiểm
tra rất chóng vánh.
Kết quả,
bài viết đó tôi đạt điểm
khá cao. Nhưng lại thật không may khi cô
giáo gửi những bài làm đó về
cho bố mẹ chúng tôi xem. Mẹ tôi khi đọc
bài viết của tôi xong thì tủm tỉm
cười bảo: "Con tôi nó giỏi ghê
luôn. Tết này thử trổ tài cho mẹ
xem nha, cậu ấm đồng!". Tôi cười
hì hì bảo lại mẹ: "Mấy việc
đó dễ rề, con làm tí cái là
xong. Mẹ cứ đợi mà xem".
Và để
không bị quê mặt, tết năm đó
tôi đã quyết định vén tay áo
"trổ tài".
Đầu
tiên là với đàn gà mẹ tôi
nuôi từ mấy tháng trước để cuối
năm bán lấy tiền mua quần áo cho tôi
và sắm sửa tết. Trong bài văn, tôi
viết là hàng ngày cho năm mươi con
gà ăn thóc, ăn cám với những kỹ
năng rất thành thục. Nhưng khi vào thực
tế, với bầy gà chỉ có hơn hai
mươi con, tôi phải loay hoay mãi mới
có thể rải cám vào trong máng
được. Đã thế cái tay tôi
còn bị một con gà trống mổ cho một
cái đau điếng. Mẹ đã phải
đi vào hướng dẫn tôi cách bỏ
cám để đối phó với lũ gà
ham ăn.
Tiếp
đến là việc bóc hành củ cho mẹ
muối. "Từ đầu tháng chạp, mẹ
đã đi chợ mua hành về cho tôi ngồi
lột vỏ. Vừa làm, tôi vừa say sưa
hát một bài về mùa xuân mà chị
gái đã dạy cho tôi .." - đó
là lời trong bài văn. Còn khi vào
làm thực tế thì .. chao ôi là nước
mắt, nước mũi chảy. Mẹ phải bưng một
chậu nước để kế bên và dặn
tôi khi bóc hành thì né mắt nhìn
đi nơi khác.
Còn vụ
quét vôi, tôi cũng hí hửng làm
mà không cần nhìn sang mảng tường mẹ
đang quét để học theo. Lúc nước
vôi khô, màu vôi mới hiện ra thì ..
nhát chổi dọc, nhát chổi ngang cứ chồng
chéo lên nhau không theo một trật từ
nào. Mấy cô chú hàng xóm đi qua cứ
ôm bụng cười và chọc "cậu ấm
đồng ra tay dẹp loạn". Mẹ đi lại cầm
tay tôi và hướng dẫn phải đưa
mái chổi theo một chiều thẳng từ
trên xuống hoặc đưa theo chiều ngang, chứ
không được cái dọc, cái ngang
như vậy. Loay hoay cả một ngày, khi người
tôi nhuộm trắng màu vôi thì bức
tường mới tạm ổn.
Rồi
tôi còn phải lau rửa lá dong, lá chuối
và đạp xe sang chợ mua quả gấc về cho
mẹ làm bánh trôi đêm giao thừa ..
Nhưng chẳng việc nào tôi hoàn thiện
một cách trọn vẹn như trong bài văn
tôi viết. Vậy mà trong bữa cơm tất
niên chiều 30, bố mẹ cứ nhìn tôi rồi
gật gù khen tôi có tiến bộ, cố gắng
thì sẽ không còn bị gọi là "cậu
ấm đồng" nữa. Ngước nhìn những
ánh mắt như đang rạng ngời niềm vui của
bố mẹ, tôi thấy hổ thẹn trong lòng.
Và .. những
mùa xuân khi tôi đã đi qua tuổi 13 ..
Tôi
đã biết tự làm mọi việc để
giúp mẹ chuẩn bị cho một cái Tết
tươm tất, đủ đầy. Mẹ chạy chợ
bán buôn, đàn gà ở nhà vẫn
béo núc; tường nhà cũng thẳng thớm
đường vôi dù có đứng nhìn
dọc, nhìn ngang; lá dong rửa xong có lật
trước lật sau cũng vẫn lành lặn
không vết rách; bánh chưng gói vẫn
vuông vắn bốn góc cho dù không có
mẹ ngồi bên; lư hương, bàn thờ
gia tiên cũng sáng bóng mà không cần
có bố đứng sau nhắc "nhẹ tay
thôi" ..
Nhờ vậy
mà tôi mới hiểu được câu
nói của mẹ tôi dạo nào: "Giữ tết
là giữ nếp nhà". Nên với tôi,
tết không chỉ là thời điểm ghi dấu
một năm mới bắt đầu mà đó
là khoảng thời gian ý nghĩa để cho những
giá trị truyền thống được lưu giữ,
phát huy, tình cảm gia đình cũng theo
đó mà gắn bó, bền vững hơn.
Một
mùa xuân mới nữa lại đến. Như
bao năm, xuân này tôi vẫn trở về
để giúp mẹ chuẩn bị cho tết.
Dù trở về, "cậu ấm đồng"
thuở nào chỉ còn có công việc duy
nhất là ngồi vê lại viên bánh
trôi gấc cho tròn thì tôi biết mùa
xuân trong đôi mắt mẹ vẫn cứ long lanh
..
PHẠM VĂN
BA
(@
Internet)