Vẫy tay chào nhau
(Tác
Giả: Như Sao)
Trong đời sống hàng
ngày, nhất là tại Mỹ, đôi khi một cái vẫy
tay chào hay một nụ cười, một tiếng hello
cũng đem đến cho ta một niềm vui nào đó,
khiến ta cảm thấy nhẹ nhàng để tiếp tục
bước tới. Hơn thế nữa, một cử chỉ
đơn giản phát xuất từ ḷng tử tế có thể
làm thay đổi con người ta đến như thế
nào. Vậy, bạn ơi, xin đừng quên vẫy tay hay mỉm
cười, nói lời cảm ơn một người nào
đó khi có dịp.
Mẹ tôi mất đột ngột
cách đây gần ba năm. Bà ra đi trước ngày
đám cưới của tôi đâu có hai tuần. Tôi tan nát
cả cơi ḷng. Tôi tự nghĩ đó là ngày hạnh phúc nhất
đời tôi sao mẹ lại không tới. Tôi nhớ mẹ
kinh khủng, bây giờ cũng vậy. Không lúc nào là tôi không
nghĩ tới mẹ. Mọi việc tôi làm đều gợi
lên h́nh ảnh mẹ, lúc này lúc khác.
Mới chiều hôm nay thôi tôi lại
nghĩ tới mẹ khi đang lái xe trên đường về.
Đằng trước tôi là một chiếc xe tải hạng
nhẹ chở đầy người, ư chừng là một
gia đ́nh, gồm ba cậu con trai và bố mẹ. Điều
này khiến tôi nhớ lại những lần mẹ lái xe
chở cả gia đ́nh đi chơi. Chúng tôi mang theo thức
ăn nhẹ và đủ thứ linh tinh, cười giỡn
suốt dọc đường.
Lúc này ba cậu con trai trên chiếc
truck chạy đằng trước đang quay mặt nh́n
về phía chúng tôi. Tôi nghĩ tới việc anh chị em
chúng tôi thường làm khi muốn những người
trên các xe khác chú ư tới ḿnh, là vẫy tay tươi cười
với họ. Thường th́ những người đó
bận lái xe hoặc lo công chuyện riêng nên không vẫy tay
lại. Như thế đó, hầu như chúng tôi chỉ
nhận được một cái chau mày hay gật đầu
rất nhẹ nhàng. Nhưng khi có một người nào vẫy
tay lại lập tức chúng tôi cười rít lên và vẫy
tay như điên về phía họ.
Thế rồi bỗng nhiên
ngay lúc này tôi cảm thấy cần vẫy tay với những
đứa trẻ trong xe trước. Lập tức chúng mỉm
cười và đưa tay lên vẫy lại. Tôi cũng mỉm
cười. Thế là bọn trẻ quay lại cha mẹ
chúng như để cho họ biết về sự cảm
thông chia sẻ của chúng tôi. Sau đó chúng tôi tiếp tục
cười chào nhau. Đây quả là giây phút vô giá trong đời.
Và tôi cười nức lên.
Sự cảm thông chia sẻ
kéo dài ít phút rồi tôi cảm thấy cần vượt
lên phía trước họ để đi tiếp con
đường ḿnh. Tôi chỉ hơi buồn là không thể
cùng những đứa trẻ kia cười vui với
nhau thêm ít nữa. Khi chạy xe qua mặt chiếc truck, tôi
lại mỉm cười và vẫy chào từ biệt.
Nhưng tới đây tôi vẫn
chưa rời hẳn gia đ́nh này. T́nh cờ xe của họ
lại ra cùng một exit với xe chúng tôi. Người cha vẫy
tay cho xe tôi ngừng lại. Bỗng dưng tôi cảm thấy
hoảng sợ. Chẳng là mẹ tôi luôn bảo tôi hăy đề
pḥng người lạ. Hiện tại có đủ loại
người điên khùng ở ngoài đường. Tuy nhiên
tôi biết ḿnh đang ở gần trạm thâu tiền lệ
phí giao thông (tollbooth). Do đó tôi yên tâm dừng lại.
Người cha xuống xe tiến
về phía tôi. Tôi hạ cửa kính xuống. Người
đàn ông có nụ cười rạng rỡ tự giới
thiệu: "Tôi là Bill. Tôi đang trên đường xuyên
bang với chị tôi và ba đứa con trai. Vợ tôi vừa
mới qua đời, các con tôi không vui trong chuyến đi
này. Tôi muốn cảm ơn bà về việc bà vừa làm với
bọn chúng".
Tôi bảo ông tôi chưa hiểu
rơ ông muốn cám ơn tôi về điều ǵ.
"Chuyện như thế
này: Các con tôi rất buồn bă trong chuyến đi cho tới
khi bà vẫy tay với chúng. Bà quả thật đă làm cho cuộc sống của chúng
tươi sáng lên dù chỉ trong một lúc thôi. Tôi muốn
cám ơn ḷng tử tế của bà".
Tôi mỉm cười và cám
ơn lại. "Tôi mất mẹ đă ba năm nay. Ông và
những đứa con ông đă làm sống lại những
kỷ niệm yêu thương giữa mẹ tôi và tôi. Cám
ơn ông đă gợi cho tôi nhớ lại những kỷ
niệm êm đềm trong gia đ́nh tôi khi tôi lớn lên. Quả
thật tôi đă có lại những phút giây vui sống. Cho
tôi gởi lời cảm ơn các con ông nữa nhé".
Tôi chúc ông an vui và chào từ biệt.
Tôi lái xe song song với xe ông, vẫy tay lần cuối cùng
với mấy chú bé khi chạy ngang qua. Họ mỉm cười
vẫy tay lại.
Những chú bé kia chắc sẽ
quên chuyện này chỉ nội trong một vài ngày tới
nhưng tôi th́ không quên. Nhiều người dường
như không hiểu rằng một cử chỉ đơn giản
phát xuất từ ḷng tử tế có thể làm thay đổi
con người ta đến như thế nào.
Chỉ cần một cái vẫy tay hay một lời cảm
ơn thôi. Những ǵ tôi đă làm và nhận được
từ các đứa trẻ thật là vô cùng quư giá.
Trước kia, ngay sau khi mẹ
tôi qua đời, tôi cảm thấy sẽ không bao giờ
vượt qua được nỗi sầu khổ mà tôi
hiện có. Tôi khóc mỗi lần nghĩ tới mẹ. Bây
giờ thường là tôi mỉm cười.
Người đàn ông kia cảm
ơn tôi đă làm cho các con ông vui. Tôi hy vọng ông ấy hiểu
rằng tôi cũng cảm ơn những nụ cười
mà tôi vừa có được. Từ nay tôi sẽ không bao
giờ quên vẫy tay chào người ở xe bên cạnh
khi tôi gặp họ trên đường.
NHƯ SAO theo Misty L. Kerl - Chicken Soup for the Soul
(Diễm Trinh sưu tầm và chuyển)