Em Kể Anh Nghe Chuyện
Đất Trời
(Trần Mộng
Tú)
Hôm nay là 30 tết, em dậy
sớm lo bữa cơm chiều cuối năm. Từ
ngày cha mẹ qua đời, mỗi năm em nhận
làm Bữa Cơm Cuối Năm mời các anh chị
đến nhà xum họp trước bàn thờ bố
mẹ, vừa cùng nhau tưởng nhớ đến
ông bà, cha mẹ, vừa mời các cụ về
cùng đón với các con, các cháu một
năm mới trước mặt. Sau đó Tết sẽ
được tổ chức vào ngày cuối tuần
cho cả gia tộc, với đầy đủ con,
cháu, chắt của bốn gia đình.
Năm nay lạnh hơn mọi
năm. Sương, tuyết và mưa nhiều
quá nên những bụi hoa đào Nhật
(Japanese quinces) không nở kịp. Hai hôm trước
em đã trèo lên con dốc sau nhà thăm
hoa, chỉ thấy những cái nụ rất nhỏ,
em có cắt một vài cành vào cắm
trong bình nước ấm, nhưng hy vọng hoa nở
kịp ngày mồng một rất mong manh. Bàn thờ
và phòng khách, phòng ăn chỉ có cẩm
chướng đỏ, cúc đại đóa
vàng, và thủy tiên đất.
Em cố muốn không nhắc
đến những kỷ niệm ngày Tết xa
xưa trên quê nhà, không muốn viết xuống
những nỗi nhớ của mình về những
cái Tết thời trẻ có cha mẹ bên cạnh
nữa. Em đã viết về những tình cảm
đó trong mấy chục năm nay rồi. Bây giờ
em gói nó vào vuông lụa thật quý
và đặt vào chiếc hộp thật đẹp,
cất vào một góc thiêng liêng nhất của
hồn em. Em không mở ra cho ai xem nữa đâu.
Cái hộp đó là của riêng em, em mang
theo bên mình, và em cũng chỉ mở ra cho một
mình em nhìn vào thôi. Mở giữa một
bình minh đẹp mùa xuân hay trong một
đêm mưa lạnh mùa đông để trầm
mình vào hạnh phúc đau thương chất
ngất đó, một mình.
Sáng nay mặt trời đang rắc
những chùm ánh sáng xuống như tấm
lưới hồng rực rỡ tung trên mặt hồ
xanh, có vài ba chiếc thuyền nhỏ kéo ra,
nhưng không đủ hấp dẫn để em
đứng ngắm, em còn lo chuẩn bị bàn thờ
và bữa cơm chiều nay cho mười người.
Em dậy thật sớm nên đến mười hai
giờ trưa, mặt trời đúng ngọ, nắng
vừa hắt trước hiên nhà em đã
chuẩn bị xong bữa cỗ. Thật ra những
món cá thu kho, thịt đông, vịt tiềm
em đã làm hai hôm trước rồi.
Em nhìn chung quanh nhà, thấy
vẫn thèm một cành đào. Mặt trời
ngoài kia bỗng rực rỡ hẳn lên, em nghĩ
mình phải đi lên dốc một lần nữa,
may ra với sự hào phóng của ông trời,
biết đâu những bụi đào đã
thêm nụ.
Em mặc áo ấm, xỏ
chân vào đôi giầy vải, cầm kéo
leo lên con dốc sau nhà. Em muốn nói qua cho
anh nghe về con dốc này. Khu xóm nhà em ở
trên một vùng đất cao, chạy dọc
và nhìn thẳng xuống hồ Samammish, nhà cửa
cất trên ba từng đất. Nhà em thuộc từng
thứ hai, giữa từng thứ nhất và từng
thứ hai có một con đường mòn
phân chia ranh đất, nơi đó là đất
của thành phố, không thuộc về ai cả.
Nhưng nhà phía trên và phía dưới
đều được hưởng con đường
mòn xanh biếc cỏ và những bụi dâu
đen (black berries). Dốc nhà em từ trên cao
đổ xuống sân sau, em đã xây
thành một cái vườn ba từng, có hai
mươi bậc thang leo lên. Năm nào, mùa
hè em cũng bị gai đâm khi hái dâu
chín. Ở đó, em cũng khám phá ra hai
bụi Japanese quince khá lớn, nếu tháng 12
và tháng 1 dương lịch không lạnh lắm
và tuyết rơi ít, hai bụi đó sẽ
cho em những cành đào ngày Tết âm lịch
(vào tháng 2 dương lịch) thật đẹp.
Hôm nay, tuy vẫn lạnh,
nhưng mặt trời đang chiếu xuống những
tia nắng rực rỡ, không gian thơm mùi cỏ
mới, không khí như cắn được
dòn tan, em vừa bước vừa tránh những
cành gai nằm lẫn trong cỏ, em thích đếm
gót chân mình in nhẹ trên nền cỏ
hơi ươn ướt. Em chỉ đi khoảng bốn
mươi bước là tới chỗ hai bụi hoa
của mình. Lòng em tràn trề hương
xuân mới, thấy yêu đời, yêu người,
yêu cái phần đất mình đang đứng
trên nó, yêu mình đang có mặt
trước bụi cây, ngọn cỏ, yêu cả
những cành gai dâu mình vô ý dẫm
phải.
Nhưng anh ơi! Anh có biết
em đã nhìn thấy gì dưới một bụi
hoa đào chưa kịp nở không? Anh
đoán đi, em chắc anh không thể nào
đoán ra được đâu, vì sẽ
ngoài sự tưởng tượng của anh: Em thấy
một đôi nam nữ đang nằm quấn vào
nhau. Họ không nhìn thấy em, không nghe thấy
tiếng bước chân em. Cái lưng của
chàng trai úp bên trên, nên cái
gáy không có mắt, cô gái nằm
dưới tuy mặt ngửa lên, nhưng hai mắt lại
nhắm nghiền. Họ đang say đắm hôn nhau,
bốn cái tai chắc đang điếc hay chỉ lắng
nghe tiếng thở của nhau, nên họ không thấy
em và không nghe tiếng bước chân em
trên cỏ. Hay tại em bước nhẹ quá. Hay
tại em không hiện hữu dưới mắt họ.
Em đứng im, gần như nín thở, ngay cả
không dám quay lui vì sợ gây tiếng động.
Đám mây trên trời như ngưng bay,
gió không thổi, nắng rực rỡ như lửa
than, và em như đá tảng. Nắng chiếu
óng ánh trên mái tóc ngắn của cậu
con trai, chiếc sơ mi mầu xanh dương hơi
nhàu nơi hai bàn tay cô gái níu.
Cô níu chặt quá, làm cái cổ
sơ mi như muốn lật ngửa ra soi rõ một
cái gáy thanh xuân mạnh mẽ. Cô gái
nằm phía dưới tuy không nhìn rõ hết
khuôn mặt, nhưng vầng trán nhô ra rất
thanh tân. Em đoán họ độ mười
lăm, mười sáu tuổi.
Em cứ đứng ngẩn ra,
không dám thở mạnh, em nghĩ đến
hình ảnh vườn Địa Đàng trong
kinh thánh, bây giờ chỉ cần một con rắn
nhỏ chui ra trong bụi hoa đào thì hai người
trẻ trước mặt em sẽ có tên là
“Adam và Eve” ngay lập tức. Em thấy cả
một quang cảnh trước mặt em, nếu đem
đóng khung lại, thì sẽ là một bức
tranh xuân đẹp nhất trong những bức tranh một
đời em được chiêm ngắm. Em hoang mang tự
hỏi: người ta yêu nhau đẹp như thế
này, sao Thượng Đế lại sai thiên thần
đuổi họ ra khỏi vườn Địa
Đàng hả anh?
Em dón dén cố đi giật
lùi lại ít bước trước khi quay
lưng lại họ, em không muốn đánh thức
họ ra khỏi cơn mê ái tình. Em bước
rất khẽ về phần đất nhà mình,
em xuống hết hai mươi bậc đá của
cái vườn thang và em ngồi xuống bậc
cuối cùng, ngay dưới gốc cây mộc
liên (magnolia).
Em thở hắt ra, tưởng
như mình vừa làm xong một việc gì rất
khó. Nắng bây giờ như mạnh mẽ
hơn, em nheo mắt lại cho khỏi chói, nhìn
chung quanh mình, em thấy đất trời như gấm
dệt. Cây mộc liên với những tán
lá dầy xanh thẫm như lá bàng ở
quê nhà; những bụi cây bách diệp
(cypress), cây hoa kim ngân (honey sucker), cây hoa tử
đằng (wisteria), mùa này chưa ra hoa, nhưng
những chùm lá ngọc bích có những
con chim nhỏ, ríu rít bay ra, bay vào, hay vụt
đến vụt đi trong một không gian trong trẻo
và tĩnh lặng, sao thanh bình quá đỗi!
Hình ảnh đôi người trẻ yêu nhau
trong buổi trưa nắng mùa xuân dưới bụi
hoa đào vẫn chập chờn trước mắt
em, em bỗng nhớ ra: Hôm nay không phải cuối
tuần, giờ này trường lớp còn trong
giờ học, làm sao họ lại ở đây
được nhỉ? Họ từ ở dẫy nhà
bên trên đi xuống hay ở dẫy dưới
này đi lên. Em tần ngần một lúc, nghĩ,
hay là mình hoa mắt, làm gì có
người trẻ nào lại có thể dắt
nhau vào một cái lối mòn đầy gai
góc này mà tỏ tình với nhau trong giờ
học. Em tính đi vào nhà, xong trong lòng
vẫn thắc mắc, em đứng lên và thấy
chân mình quay trở lại con đường
mòn trên dốc.
Họ không còn ở
đó nữa, họ đã rủ nhau trốn ra
khỏi vườn Địa Đàng hay họ
chưa bao giờ vào? Em nhìn xuống, cố
tìm dấu vết cây cỏ bị nằm rạp
hay gai góc bị gẫy, em không nhìn ra được
điều gì cả. Những cành gai dâu vẫn
nằm vắt chéo lồng bồng trên nhau, cỏ
vẫn còn nguyên, từng mảng mầu xanh ngậm
nước, ngay cả dấu giầy em cũng không
có, nhưng em lại nhớ rất rõ, cái mầu
áo xanh dương của chàng trai, đôi mắt
nhắm với vầng trán thanh tân của cô
gái. Em đứng im như đá, hay em
đã thành đá tảng thật rồi.
Nước ở hồ dưới kia bốc lên một
đám khói trắng, gần như phủ
kín mặt hồ và những ngôi nhà.
Giữa em và hai người trẻ
đó, ai có thật trong một khoảnh khắc
uyên nguyên của mặt trời vừa
đúng ngọ?
Trần Mộng
Tú
Mồng Một Tết, Tân
Mão/2011
(Kiều Diễm
sưu tầm
và chuyển)