Một bức
thư viết từ Nhật Bản
(Cảnh
sát Nhật gốc Việt)
Xin chào anh Đăng,
Xin được giới thiệu
tôi tên là Hà Minh Thành. Qua anh Nguyễn
Hữu Viện tôi mới được biết anh
và trang tin của anh dù tôi làm việc
cách chỗ của anh cũng không bao xa. Xin hân
hạnh được làm quen với anh.
Hiện tại tôi đang
được tăng phái công tác hỗ trợ
cho cảnh sát tỉnh Fukushima, chỗ tôi đang
làm cách nhà máy điện hạt
nhân Fukushima 1 khoảng 25 km. Gọi là lên đây hỗ trợ giữ an ninh chứ mấy
ngày nay chỉ
đi nhặt
xác người không thôi.
Dân địa phương họ tự động
thành lập các đội tự quản,
tương trợ lẫn nhau. Giả sử có ai muốn
ăn cắp ăn trộm cũng khó. Vấn đề
an ninh không lo lắm. Người chết nhiều
quá, tụi tôi chỉ còn lấy dấu tay,
chụp hình và trùm mền lại rồi giao
người đem đi thiêu. Ngày đầu
còn mặc niệm, có cảnh sát tăng
phái còn khóc nhưng bây giờ thì
không còn thời gian để mà mặc niệm
và khóc nữa. Hôm qua còn không có
chỗ để mà thiêu họ nữa đó
anh. Khủng khiếp.
Ký giả của Hoàn Cầu
Thời Báo Trung Quốc Vương Hy Văn hôm
qua theo tôi một ngày để lấy tin khi
đi ngang qua một ngôi nhà bị sập mà
tiền giấy có lẽ từ ngôi nhà đó
trôi ướt nằm tứ tán cả bãi
đất chắc cũng vài chục triệu yen
nhưng mà chẳng ai thèm
nhặt đã phải thốt lên:
"50 năm nữa ,
kinh tế Trung Quốc chắc chắn sẽ đứng
đầu thế giới, nhưng vĩnh viễn Trung Quốc
không thể được gọi là cường
quốc vì 50 năm nữa người Trung Quốc cũng
chưa thể có trình độ dân trí
và ý thức đạo đức công
dân cao như người Nhật hiện tại.Tôi
hổ thẹn mình là con cháu của Khổng
Tử nhưng không hiểu cái-đạo-Nhân-Nghĩa-làm-người
bằng họ."
Người Trung Quốc 50 năm nữa
không bằng họ còn người Việt
mình không biết bao nhiêu năm nữa mới có dân trí
như vậy. Mấy ngày nay tôi chứng kiến
nhiều câu chuyện cảm động về
tình người trong hoạn nạn lắm nhưng
có một chuyện khiến tôi cảm động
nhất đã khiến một người lớn
như tôi từng có bằng Tiến sĩ
công học ở Đại học Đông Bắc
(Tohoku Dai) cũng phải hổ thẹn về một
bài học làm người.
Câu chuyện tối hôm kia
tôi được phái tới một trường
tiểu học phụ giúp hội tự trị ở
đó để phân phát thực phẩm cho
các người bị nạn. Trong cái hàng rồng
rắn những người xếp hàng tôi
chú ý đến một đứa nhỏ chừng
9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao
thun và quần đùi. Trời rất lạnh
mà nó lại xếp hàng cuối cùng,
tôi sợ đến phiên của nó thì chắc
chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi
thăm. Nó kể nó đang học ở trường
trong giờ thể dục thì động đất
và sóng thần đến, cha của nó
làm việc gần đó đã chạy đến
trường, từ ban công lầu 3 của Trường
nó nhìn thấy chiếc xe và cha nó bị
nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc
là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu,
nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ
và em của nó chắc cũng không chạy kịp.
Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước
mắt khi nghe tôi hỏi đến thân
nhân.Nhìn thấy nó lạnh run lập cập
tôi mới cởi cái áo khoác cảnh
sát trùm lên người nó. Vô
tình bao lương khô khẩu phần ăn tối
của tôi bị rơi ra ngoài, tôi nhặt
lên đưa cho nó và nói: "Đợi tới phiên của con chắc
hết thức ăn, khẩu phần của chú
đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ
đói". Thằng bé nhận túi
lương khô của tôi, khom người cảm
ơn. Tôi nghĩ bình thường tưởng
nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc
đó nhưng không phải, nó ôm bao
lương khô đi thẳng lên chỗ những
người đang phát thực phẩm và để
bao lương khô vào thùng thực phẩm
đang phân phát rồi lại quay lại xếp
hàng.Tôi sửng sốt và ngạc nhiên
vô cùng, mới hỏi nó tại sao con
không ăn mà lại đem bỏ vào
đó. Nỏ trả lời: "Bởi
vì còn có nhiều người chắc
đói hơn con. Bỏ vào đó để
các cô chú phát chung cho công bằng
chú ạ".
Tôi nghe xong vội quay mặt
đi chỗ khác để khóc để nó
và mọi người đang xếp hàng
không nhìn thấy. Thật cảm động.
Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới
học lớp 3 đã có thể dạy một thằng
có ăn có học
từng có bằng tiến sĩ như tôi một
bài học làm người trong lúc khốn
khó nhất. Một bài học vô cùng cảm
động về sự hy sinh.
Tôi nghĩ một dân tộc
với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết
nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận
hy sinh cho người khác chắc chắn là một
dân tộc vĩ đại. Đất nước
này giờ đây đang đứng ở trong những
giờ phút nguy cấp nhất của sự
điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ
hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân
biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.
Lên đây rồi bây giờ
tôi mới thấm thía câu nói của vị
thiền sư phụ của tôi ở Tokyo trước
khi lâm chung dạy lại cho tôi đó là "Nhân sinh nhất mộng
, bất luận kiến tâm, Tâm vô sở cầu
thị Phật". Cái sự hy sinh vì
người một cách vô ngã của đứa
nhỏ 9 tuổi khiến tôi ngộ ra được
những điều cả cuộc đời bon chen của
mình tôi chưa nhận thấy được.
Tôi nhường khẩu phần ăn tối của
tôi cho thằng bé để nhận của
nó một lời cám ơn, còn nó cho
đi cả buổi ăn tối của nó một
cách vô tư
không so đo dù nó đói còn
thê thảm hơn tôi nhiều và chắc
còn phải đói nhiều trong cả cuộc
đời vì không gia đình nữa. Những
công án thiền của Bích Nham Lục, Vô
Môn Quan hoàn toàn vô nghĩa so với
hành động của một đứa bé 9 tuổi.
Xưa nay tôi không phục lắm
người Nhật từ khi còn đi học,
làm kỹ sư rồi làm cảnh sát
thì phải luôn tiếp xúc với những
người Nhật ở mặt trái của xã hội.
Nhưng mà hành động của người
dân Nhật trong vùng động đất bây
giờ đã khiến tôi phục họ thật sự.
Tình hình quanh nhà
máy điện hạt nhân vẫn còn an ninh,
hiện tại tụi tôi đã được
phát sẵn khẩu trang và đồng phục
nylon. Ông Kan sáng nay họp báo dự tính
đến tình huống xấu nhất là bỏ
cả vùng miền Đông. Tôi không phải
chuyên ngành về nguyên tử lực như anh
nên không hiểu lắm về tác hại của
phóng xạ. Nhưng tôi nghĩ cũng đang nguy
hiểm. Tụi TEPCO vụ này chủ quan quá. Anh
Đăng nếu được nên sắp xếp cho
vợ con về VN trước thì tốt nhất.
Tôi sợ tới lúc xấu nhất không
còn vé máy bay. Tôi thì bà xã
người Nhật, con gái cũng mới ra trường
y tá và cũng đang hoạt động cứu
trợ thiện nguyện ngay tại Fukushima này.
Tôi hỏi con gái tôi "Tình
hình có vẻ nguy hiểm , con có muốn
đi VN lánh nạn không". Nhỏ con gái của
tôi trả lời "Đi
đâu bây giờ , xung quanh con với cha người
ta chết với bị thương hàng hàng lớp
lớp. Không lẽ bỏ chạy. Thôi kệ, tới
đâu hay tới đó."
Tôi gọi điện thoại về hỏi bà vợ
tôi tính sao, có cần chạy qua quê chồng
trú tạm lánh nạn một mình không
thì bà xã tôi nói với tôi rằng
người Nhật của họ thì 36 kế của
Tôn Tử binh pháp họ chỉ dùng được
tới cái kế 35. Cái chước cuối
cùng "Tẩu vi thượng sách" không
có chỗ dùng vì cái xứ đảo
này không có chỗ nào để mà
chạy nữa. Cùng lắm chịu chết thôi.
Thôi thì tôi thân phận dính líu tới
cái tổ quốc thứ hai này rồi. Vợ con
gì cũng không chạy không lẽ một
mình tôi bỏ nhiệm sở. Già rồi
có hít chút phóng xạ vô nữa cũng
chẳng sao cả. Mang
cái ơn nghĩa với đất nước
này cũng nhiều thôi thì bây giờ cùng đến
lúc có cơ hội để trả ơn cho họ
vậy.
Hy vọng không có gì xảy
ra , khoảng 3 tuần nữa có thể trở về
Saitama. Hy vọng được gặp anh Đăng nếu
anh còn ở Nhật, anh em mình tâm sự nhiều
hơn. Tôi năm nay 56 tuổi. Chắc cỡ tuổi
của anh.
Chúc anh và gia quyến an
toàn.
Hà
Minh Thành
(Khai
Nguyên sưu tầm và chuyển)