Xin Đừng
Nói Dối Mẹ
Là sinh viên năm thứ ba
trong ngành kỹ sư cơ khí, Bryan rất
hãnh diện khi vừa đi làm vừa đi học,
và tự thuê được căn phòng nhỏ xinh xắn
trong khu chung cư gần trường. Hai năm trước,
khi mới bắt đầu cuộc sống sinh viên,
Bryan ở trong ký túc xá của trường,
giống như khung cảnh trại lính, 4 chàng
sinh viên trong một phòng
lớn, bàn học
và giường ngủ riêng ở mỗi góc
nhưng chung nhau phòng tắm giặt, vệ sinh. Mẹ của Bryan hàng
tháng phải gửi tiền để Bryan trả tiền
ký túc xá và chi tiêu ăn uống.
Lên năm thứ ba, được
trường giới thiệu vừa đi làm vừa
học việc trong một công ty lớn chuyên
đóng tầu chiến cho Bộ Quốc Phòng,
Bryan báo tin vui này cho mẹ và khẳng định
từ nay Bryan tự lo liệu được tiền
ăn ở, không xin mẹ nữa. Bryan còn khoe với
mẹ đã thuê được căn chung cư
hai phòng ngủ vì có người ở chung
chia tiền thuê rẻ hơn là thuê căn chung cư một phòng ngủ để
ở một mình. Điều khiến cho mẹ Bryan
lưu tâm nhất là người chung tiền
nhà với Bryan lại là một cô sinh
viên học cùng trường !
Để tỏ lòng hiếu thảo
và biết ơn, Bryan mời mẹ đến căn
chung cư của mình ăn bữa cơm tối cũng
xem như là mừng tân gia. Không chần chờ
hơn được nữa, mẹ Bryan đến ngay,
mà còn đến sớm gần hai tiếng đồng
hồ, để phụ giúp cho Bryan và cô bạn
thuê chung nhà một tay sửa soạn cho bữa
cơm tối được thịnh soạn và đầy
đủ. Dĩ nhiên là mẹ Bryan đến
thăm con và bạn của con với rất nhiều
quà cáp, thức ăn đã nấu sẵn
và nhất là bó hoa lớn thật đẹp
cho Jennifer, người bạn thuê chung nhà của
Bryan. Mẹ Bryan không thể tin được ở
chính đôi mắt của mình nữa, Jennifer
quá đẹp, quá duyên dáng và thật
là dễ thương, lời ăn tiếng nói,
cách cư xử nhẹ nhàng và lịch thiệp
lắm, hết lòng chiều chuộng Bryan và mẹ
Bryan. Bữa cơm tối giữa ba người thật
là thân mật, ấm cúng với các thức
ăn ngon và Jennifer đã đem bộ dao muỗng
nĩa gia bảo bằng bạc thật đẹp ra để
dùng trong bữa ăn, đặc biệt là trong
bộ đồ ăn này có một chiếc muỗng
lớn dùng để múc nước sauce chạm
trổ rất công phu. Jennifer hài lòng lắm
khi mẹ Bryan trầm trồ và hết lời khen ngợi
chiếc muỗng bạc hiếm có này.
Nhân lúc Jennifer vào
phòng thay quần áo, mẹ Bryan ngỏ lời thắc
mắc về sự liên hệ “trong sáng”
giữa hai người … Bryan trấn an và trả
lời ngay là mẹ đừng lo, hai người
chì là bạn chung tiền thuê nhà
thôi, phòng ai người ấy ở, giường
ai người ấy ngủ!
Hai ngày sau bữa cơm tối,
Jennifer nói với Bryan :
-Anh ơi, em không nói
là mẹ anh không lấy cái muỗng bạc,
em cũng không dám nói là mẹ anh lấy…
nhưng thực tế là sau bữa cơm tối ấy,
em không thấy chiếc muỗng bạc đâu nữa,
em không biết phải làm sao … anh giúp em
nhé …
Nghe Jennifer tâm sự “chết
người” như thế, Bryan bần thần cả
người và suy nghĩ mông lung lắm. Sau
cùng, Bryan viết email đến mẹ như sau:
“ Mẹ yêu quí,
Cám ơn mẹ đã
đến ăn tối với con và Jennifer.
Con cũng cám ơn mẹ
đã xử sự lịch thiệp và thân
tình với Jennifer. Con có chuyện khó nghĩ
nên xin ý kiến của mẹ: có thể
là mẹ mượn cái muỗng bạc của
Jennifer để làm kiểu mẫu đặt
làm một cái giống như vậy nhưng mẹ
quên nói với con, cũng có thể là mẹ
bỏ quên cái muỗng ở đâu
đó…. nhưng thực tế là sau bữa
cơm tối ấy, Jennifer và con không thấy
cái muỗng nữa, dù chúng con đã
tìm khắp nhà …”
Gửi thư xong, cả Bryan lẫn
Jennifer đều thắc thỏm chờ thư trả lời.
Ngay Bryan và cả Jennifer cũng không thể
đoán được là mẹ Bryan sẽ trả
lời như thế nào …. Không ai dám nghĩ
là mẹ Bryan lấy, nhưng cái muỗng
đâu thể tự nhiên biến mất được.
Ngày qua rồi lại ngày qua, vẫn không
có thư của mẹ, Bryan sốt ruột quá
nhưng không muốn và cũng không thể
làm gì hơn ….
Chờ đúng một tuần
không có thư mẹ, Bryan đành viết
thư cho mẹ lần nữa và thật vắn tắt:
“Mẹ ơi, sao mẹ không trả lời thư
con …?.”
Ngay tối đó, Bryan nhận
được email trả lời của mẹ, và
cùng mở ra xem với Jennifer.
Thư mẹ Bryan viết như sau:
“ Bryan yêu quí của mẹ,
Mẹ vẫn muốn tin rằng con
và Jennifer ai ngủ giường nấy, mẹ vẫn
không nghĩ là con
… đôi lúc … ngủ trên giường
của Jennifer … Nhưng thực tế là trong suốt
tuần qua nếu con ngủ trên giường của
con thì con yêu quí của mẹ ơi, con
đã thấy cái muỗng tuyệt đẹp
đó rồi. Mẹ để cái muỗng ấy
trên giường con, ngay dưới cái chăn
…. Con không cần phải viết thư hỏi mẹ
…. đến hai lần !
Mẹ của con …..”
SƯU TẦM
(Nhã Khanh chuyển)