XUÂN và
HẠT
BỤI
"So với cái mênh mông của vũ trụ,
Thì nỗi buồn của hạt bụi có ra chi "
(???)
Thiệt là kỳ.
Lúc đang ở mùa bận rộn, phờ phạc
cả người. Toàn thân đuối mỏi
thèm được nằm lăn quay ra giường,
ước được có thêm một vài
giờ extra "nướng" trong chăn ấm trước
lúc bật dậy xông vào ngày
đông giá rét, thực hiện bằng
được chu kỳ khép kín suốt một
tháng ròng ở hãng: 10 tiếng 1 ngày. 7
ngày 1 tuần. Chân đứng suốt, sưng
phù. Tay cử động không ngơi, thiếu
điều trật cả khớp, bong cả gân. Vậy
mà người cứ "khỏe khòe
khòe" . Biết đói. Biết thèm ăn,
thèm ngủ. Ăn rất được. Ăn rất
ngon lành. Ăn ngon thấy
thương luôn. Dù chỉ là những
"cấp" mì "dở ẹc", rẻ rề
ở Costco mà vẫn thấy ngon ơ .. (Không phải
"keo", mà vì không có thì giờ
nấu nướng, hoặc đi mua thức ăn
"khoái khẩu" hơn). Thèm ngủ ghê
gớm lắm. Ngủ vẫn "đã đời"
dù nhức mỏi rã rời. Vẫn nằm
ình xuống, thăng thiên thẳng cánh
cò bay, đố có trằn trọc, lăn qua trở
lại thử coi. Đúng là "thân trâu
ngựa thứ thiệt" chứ có phải chơi
đâu ta.
Cho đến khi
hết tháng 12. Lấn qua thêm một tuần đầu
tháng 01 nữa. Thì mọi chuyện cứ như
đùa. Hàng họ sạch bách. Máy lớn
máy nhỏ lạnh tanh. Người người bị
"lay off" như thông lệ. Parking lot trống
trơn. Thế là bỗng dưng người tự
dưng bắt đầu ơn ớn. Ho. Sổ mũi.
Nhõng nhẽo, õng ẹo phát ớn với
đời. Dù chả có đời nào
nó "ke", ngoài mấy người làm
chung cứ sợ mình ho "văng" virus ra tung
tóe thì khổ thân chúng nó và con
cái nó !!!
Phải tự dỗ
dành, mời mọc mình đi ăn phở cho những
cánh "hoa hồi" nó tống cổ hộ bọn
"vi rút cúm" ra khỏi châu thân. Cha mẹ
ơi. Miệng nhạt phèo. Phở nhạt nhẽo.
Mùi phở cũng chả thấy thơm tho tí ti
ông cụ nào. Bánh phở, thịt phở
mà thua xa lon mì rẻ ối ở Costco. Biết là mình ốm
nặng rồi nha, vì chả còn tâm hồn
ăn uống nữa thì cũng có nghĩa
là .. muốn "di tản buồn" về bên
kia thế giới rồi nha !!! Nhớ má quá
đi thôi. Nhớ hồi nhỏ, mỗi lần đau
bệnh, má nấu cháo lòng ngon lắm, tim gan
thịt thà ê hề trong tô, hành
hương thái nhỏ rí, tiêu sọ giã
nhuyễn cay nồng rắc đều trên mặt,
má ép ăn nóng để mồ hôi mồ
kê vã ra, mau khỏi bệnh, mà mình
thì cứ lắc đầu lia lịa .. Khi khỏe
thì không có cái ngon mà ăn, khi ốm
thì ôi chao món ngon món lành tùm lum
mà cứ dửng dừng dưng !!! Tréo cẳng
ngỗng thiệt tình !!!
Ngoài trời
lạnh, đóng băng. Đi làm phải mặc
áo dầy cộp mấy lớp, người cứ
như cái hình nộm, khó xoay trở. Về
nhà, vẫn quấn quít với những áo
len, áo nỉ, với khăn quàng cổ dầy
đến nỗi cái cổ cứ cứng đơ
đơ khó xoay qua, xoay lại. Chân mang mấy lớp
vớ . Quần 2, 3 cái luôn. Vậy mà cứ
lạnh kỳ lạnh cục, lạnh từ trong
xương, lạnh từ trong tủy lạnh ra. Run bần bật.
Cái máy sưởi thở phù phù điếc
con ráy. Vẫn lạnh tái lạnh tê. Nhai gừng
sống. Nóng phồng miệng lưỡi. Lạnh vẫn
lạnh. Uống thuốc cảm nặng đô với
nước trà nóng bỏng. Vùi mình sật
sừ trong chăn chả biết bao lâu. Tỉnh dậy
.. lạnh tiếp !!!
Tết Tây kỳ
quái. Sau tết Tây độ một tuần, nửa
tháng, thời tiết càng quái dị hơn.
Như ngày thứ ba, thứ tư .. (20, 21 tháng
01/2014) bị "việt vị" ở nhà, vì
dept. mình không có tí ti hàng họ
gì. Vì hãng máy bay hủy bỏ trên 3
ngàn chuyến. Vì bưu điện đóng cửa
mừng Sinh Nhật MLK.
Đường sá đóng băng, xe cộ
chạy như rùa bò để giữ mạng.
Trường học đóng cửa. Văn phòng
chính phủ đóng cửa. Dept. của mình
đóng cửa. Lạnh trong lòng. Lạnh
ngoài trời. Cũng may là châu thân
chưa bị đông đá như những con
cá, con thú cứng ngắc giữa đại
dương hoặc giữa rừng băng
giá, giá băng !!!
Phải nói
là ngại lắm, lười lắm khi nhúng tay
vào nước để vo gạo, hay rửa
chén. Đã lười càng lười nhớt
thây hơn trời đất ạ. Ngoài trời
vẫn lạnh kinh hoàng. Nhiệt độ cứ
toàn là .. giết người không gươm
giáo. Thèm "nắng ấm quê
hương". Thèm chút mặt trời trong ly
nước lạnh. Thèm ánh chiêu dương
tỏa rạng đất trời. Nghe có vẻ cải
lương quá đi thôi, nhưng có ai tin
đó là sự thật, rất thật khi Alaska
còn ấm hơn ở Mỹ những ngày
này !!!
quanh năm cũng chỉ bốn mùa
sao giăng gió lạnh làm mùa
tuyết băng ?
bước đi đã nặng phong trần
chia xa đã tủi - thêm phần tuyết
rơi ..
(DUY
GIANG)
Nhiều người
ra đi quá bất ngờ. Ngay cả một
người bạn đồng môn Nguyễn Trung Trực
. Cùng tuổi. Cùng đạo. Cùng
"phò" cái web RGTNNT ..
.. Rất hiểu chứ, rất biết chứ. Vô Thường
không hẹn , không báo trước
bao giờ , vẫn "ngơ
ngác" thấy sợ,
khi những người
bị Tử Thần "chộp"
đi quá sức bất chợt: Việt Dzũng, Hà Thanh ..
Riêng Trung Lam (chưa
hề biết mặt !!!)
nhưng
dù sao cũng là một SƯU
TẦM GIA nhiệt
tình, quá đỗi nhiệt tình không cần
bài gởi được
"đón nhận" hay không !!! ..
.. Rất hiểu
chứ, rất biết chứ. Sinh Lão Bệnh Tử,
đâu ai thoát khỏi. Sinh như trước sam/Tử như
thoát khố/Tự cổ chí kim/Cánh vô dị
lộ (Thiền Sư TRẦN THÁNH TÔNG) - Sinh như mặc áo/Chết
như cởi quần/Từ xưa tới nay/Không con
đường nào khác !!! -
Vâng.
Chính xác. Không con đường nào
khác. Dù danh nhân, vua chúa quyền uy tối
thượng, được cả thế giới ngưỡng
mộ suy tôn. Dù kẻ bạc hạnh, ăn xin,
ăn mày lang thang tha thủi. Bình đẳng. Hết
sức bình đẳng. Ai rồi cũng đến
lúc lìa đời. Ai rồi cũng đến
lúc ngưng thở. Nhưng việc ra đi, lần vĩnh
biệt ngàn thu bao giờ cũng nhói buốt,
bàng hoàng đối với người ở lại,
nhất là những người được
yêu quí, mến thương !!!
***
Tôi cứ
đếm thầm .. còn 10 ngày nữa .. 7
ngày nữa .. 3 ngày nữa .. là đến Tết.
Y như hồi còn ở Rạch Giá, Xóm Biển,
mong Tết đến thắt tha, thắt thẻo luôn.
Để được thật sự mặc quần
áo mới, mang đôi guốc mới, kẹp
cái kẹp mới, xách cái bóp đầm
nhựa mới. Được má lì xì, rồi
bạn bè của má lì xì. Được
tha hồ đi đến nhà này nhà nọ
ăn mứt, ăn bánh chưng .. Được
nhón những cái kẹo, cái bánh Tây
thơm nức mũi .. Nói nào ngay, bạn của
má là ông
bà Phán hồi hưu, ông bà Trưởng
Ty, Phó Ty tại chức, dân Tây học thứ
thiệt, có chức vị
đàng hoàng .. Nên cái con bé
nhà quê, nhà mùa, con của một
bà mẹ bán hàng xén mà được
bước vào những ngôi nhà bài trí
như dinh thự, như lâu đài trong các
chuyện cổ tích đó thì quả là
trái tim đập thùm thùm trong lồng ngực.
Đẹp gì mà đẹp quá thể. Những
chậu mai kiểng, đào kiểng diễm lệ,
huy hoàng ở phòng khách, có những phong
bao đỏ treo lủng lẳng. Màn cửa bằng
ren trắng bong sang trọng, có cái nơ đỏ
bằng nhung thắt ngang đẹp tuyệt. Cửa sổ
cũng cùng bằng ren trắng bong .. Trời đất.
Tết là phải vậy chứ. Chứ ai đời
như nhà mình. Cũng có mâm trái
cây trên bàn thờ. Cũng có con gà trống
thiến luộc cúng giao thừa tươm tất.
Có canh măng, miến, giò chả ngon lành.
Có hoa huệ trắng thơm, có vạn thọ
vàng rực rỡ .. Nhưng chờ đến
mãn kiếp cũng chả bao giờ có những màn cửa
bằng ren trắng bong, chả bao giờ có những
chậu mai, đào cao hơn cả người .. Ủa,
mà sao hồi đó má con mình không có
bị kỳ thị nhỉ. Người không có
chức có vụ, người dân rất bình
thường mà cũng được đối xử
trân trọng và thân tình !!!