NỖI NIỀM TÔI
.. nho
nhỏ
- BUỒN
Hình
như tôi đã được "cấy" cái CẢM XÚC BUỒN vào
tâm tính từ những ngày thanh xuân tỉnh lẻ, nên cứ
tha hồ thổn tha, thổn thức với những câu
thơ, những bài văn, những chuyện, những phim,
những kịch .. nội dung bi thảm. Hễ nội dung
nào, tình tiết nào vắt nước mắt mình thì mới
được gọi là hay. Hễ yêu mà kết thúc dzui dzẻ,
hạnh phúc, thì coi như .. huề tiền, khỏi băn
khoăn thắc mắc làm chi cho hao hơi tổn sức
!!! Cho nên tôi đồng tình với tác
giả này lắm lắm: "Tình
chỉ đẹp khi còn dang dở, Tình mất vui khi đã
vẹn câu thề" (HỒ DZẾNH).
Vậy
đó. Tất cả ba mớ buồn ..
.. Buồn như yêu không
được
Dù người yêu có thừa
Buồn như mối tình xưa
Chỉ còn dòng lưu bút
Buồn như buồn như thế
Buồn như một kiếp
người
Đây cõi lòng quạnh quẽ
Buồn như đóa hoa rơi
(Thơ
TẠ KÝ - LÊ DINH sưu tầm)
Tất
cả nỗi buồn .. nó
cứ "vận" vào người tôi suốt một thời
trẻ trung, qua hết thời trung niên, và càng già càng thấm
thía, bền lâu !!!
Em có khóc đâu anh ?..
Đó là nụ cười tan ra đấy chứ ,
Một nụ cười quắt quay nỗi nhớ ,
Một nụ cười dai dẳng niềm đau
(THÙY
TRANG)
Mà cũng không biết chắc,
cái buồn nó "vận" vào người, hay thiên tính nó
"vận" vào đời, thành nghiệp chướng
dở dang .. suốt kiếp.
Người
đã xa rồi .. tan khói mây
Còn
đây sợi tóc trói u hoài
Ai về
trăng tỏ đêm 16
Có giọt
lệ trời đẫm ướt tay
- KHÙNG:
Không
hiếm khi, không ít người, trong đó phần lớn
là bạn bè, thân thiết có, qua loa có, nhưng đa số
đều là những người gốc Rạch Giá-Kiên
Giang, nếu không thì cũng là đồng nghiệp dạy
học ở Long An, ở Bình Thạnh .. Họ gọi tôi
là nhỏ khùng, con khùng, đồ khùng, bà khùng, hoặc không
đả động gì đến chữ khùng chính thống,
thì nào là đồ dở hơi, mát điện, tưng tửng,
té giếng, mẹ điên, mụ mát, tên gàn, đồ hâm, kẻ
lập dị, ngớ ngẩn, đồ cái thứ không giống
ai .. Gọi đùa. Gọi
chơi. Gọi xỏ xiên. Gọi lén sau lưng. Gọi
thương trước mặt. Gọi nguyền rủa lặng
thinh. Gọi sỉ vả ồn ào ..
Chắc
chắn bạn đang muốn biết phản ứng của tôi ra sao, lý
do nào mà "được" gọi như vậy phải
không ???
Thật
thà mà nói thì tôi khùng thiệt, điên có hạng lắm nên tỉnh
bơ thôi, đôi khi mỉm cười, nụ cười
như thị !!!
- KHÙNG
có bằng chứng rõ ràng, bởi hơ hớ thanh xuân mà
chỉ mặc áo dài hai màu nâu và lam nhà chùa, đeo kiếng cận
dầy cui, dầy cộp. Suốt ngày "tụng thần
chú" Triết Đông, Triết Tây ở ĐH Văn Khoa Sài Gòn mê mải. Hình như tôi quên tôi là
con gái. Hình như mình quên mình cũng cần điểm trang
cho tươi đời cằn cỗi. Hay giả bộ bất
cần (?). Mâu thuẫn trầm trọng lắm. Ngoài mặt
lạnh tanh, trong lòng muôn ngàn con sóng dữ tràn bờ.
Đâu
có ai muốn làm cây chùm gửi
Đâu
có ai muốn làm hạt bụi bén chân anh
Đâu
có ai muốn làm hòn máu kết thành người vô tội
Vậy mà tôi lại là tôi
Run từ
cội đến cành .. che dấu !!!
- KHÙNG
có giấy tờ hẳn hoi từ nhà thương Chợ
Quán cấp, (sau lần bị xe đụng ở ngã
tư đường .. bên Đa Kao, quên tuốt luốt hết
tên tuổi, nhà cửa chính mình, bị na đi khắp các
nhà thương Gia Định, Chợ Rẫy, cuối cùng
được tống vô Chợ Quán vì cái bản mặt
"vô hồn" thấy ớn ..).
Lá vàng ươm hoa nở,
rồi hoa tàn hoa rơi.
Ai một mình điếng thở,
giữa trần gian mồ côi .
- KHÙNG
tầm cỡ lận vì khi đến Mỹ rồi, lại
bị đụng xe, bị chấn thương ở chỗ
làm, giữa khi đang là Cái Vạc long
đong. Sau đó, cái đầu rất
ư "trục trặc" là cái chắc, nên tôi chỉ cầu
trời khẩn Phật mong mình được SỐNG. Sống khỏe
mạnh. Sống an lành. Tham vọng làm giàu, làm có, tích lũy
của cải không-có-trong-chương-trình- !!! Mà nói cho tận
cùng bằng số ra, mình tự biết thân "vô tích sự",
dở ẹc mọi thứ nên không-dám-ngu mà bon chen tranh danh
đoạt lợi cùng ai. Chưa kể khi đến Mỹ,
tuổi đời đã "quá đát" còn học hành
gì được nữa. Bằng cấp ở VN chỉ là
tờ giấy lộn không hơn, không kém (!!!). Nên bèn chui vào
am, vui cùng người tình ngực lép trong Cõi mình ên
hơn 20 năm ròng ..
Mưa nhòe bao chứng chỉ
xưa
Trăm bong bóng vỡ trên tờ
bằng trơn
Tiếc gì không quá khứ buồn
Nửa đời chữ nghĩa
gặm mòn tuổi xanh