30 THÁNG 4 NĂM
NAY và BỨC
HÌNH CŨ RÍCH .. "..
Cứ mỗi dịp tháng Tư về, vườn nhà tôi thi thoảng
nghe chó sủa đêm rồi lại tru, mẹ tôi
bảo đó là chó sủa
ma. Và mẹ tôi cũng nói
rằng còn quá nhiều oan hồn uẩn
tử, âm khí quá nặng,
nên tháng Tư về, song hành với tiếng reo hò chiến thắng là tiếng chó tru đêm
đầy rẫy trên quê hương.
Và, đâu đó trong góc
khuất cuộc đời, những oan hồn đang
thở dài nhìn hiện tình đất nước, nhìn những người bạn năm nào giờ đang
lưu lạc .. Cứ như
thế, đất nước vật vờ trong nhịp buồn tháng Tư - tháng Oan Hồn .." (LIÊU THÁI) Không. Tôi không nghe
tiếng chó sủa hoặc tru đêm dù
tháng tư sắp tàn. Không. Tôi không
nghe tiếng gà gáy sáng
dù bất cứ ngày nào
trong năm. Suốt ngày nay, trời mưa dai dẳng, mà tôi cũng
không nghe tiếng mưa rả rích như
quê nhà. Vì mưa nhỏ
hạt, vì mưa như để ướt lòng đường khô khốc vắng tanh. Đang mùa đại
dịch bạn ạ.
Nước Mỹ nơi tôi ở, con số tử vong cao nhất
hoàn cầu (trên 65 ngàn nhân
mạng, đủ mọi màu da,
đủ mọi độ tuổi, không phân biệt
giàu nghèo, sang hèn, chức tước, địa vị, không phân biệt tôn giáo, tiếng
nói, lề thói sinh hoạt
!!!) .. Anh ạ tháng tư mềm nắng lụa hoa táo hoa lê
nở trắng vườn quê nhà thăm thẳm
sau trùng núi em mở
lòng xem lại vết thương .. (TRẦN MỘNG TÚ) Thế đấy, từ sau 1975, người Việt Nam tứ tán khắp 4 phương trời, mỗi độ tháng tư về
lại mở lòng mình xem
lại vết thương đất nước thương yêu. Năm nay, 2020, còn mang thêm
vết thương mới, lạ, kinh hoàng tầm
cỡ "quốc tế vong thân"
nữa. Chỉ vì 1 con vi rút bé tỉ tì
ti vô hình,
vô ảnh mà uy quyền
tót vời, cả thế giới đều cúi đầu răm rắp đổi thay tất tần tật thói quen xưa, lề lối cũ ..
Không ai dám há miệng
phản kháng lấy một lời, cứ ngoác mồm ho và ngáp ngáp
khí trời rất ư là vất vả, một khi cô
ả đã chui tọt vào mồm !!! Ôi cô ta
mang cái tên mỹ miều
Coronavirus mà giết người như ngoé .. trên khắp hành tinh xanh !!! *** Sau lần đọc bài Vết Sẹo
của tác giả Nguyễn Thị Thêm: https://www.facebook.com/100001340627209/posts/2838035332917793/ tôi lọ mọ chụp hình 2 vết trồng trái ngày xưa
và tìm lại
tấm hình 3 mẹ con (1 người phụ nữ vấn tóc trần
và 2 đứa con thơ). Tôi đang già hơn
má tôi ngày
ấy, và cái hình bóng
chị em tôi bé nhỏ,
nhút nhát, quê mùa .. mới vừa
từ Nam Thái Sơn được má na ra
chợ Rạch Giá thì cũng
chả biết tan biến vào cõi nào rồi.
Thương quá cô bé cứ
khóc thét lên 5 lần 7 lượt khi thấy cái máy chụp hình chĩa vào 3 mẹ con, ông thợ biến
mất tiêu sau tấm vải
đen phủ đầu
.. Má và chị dỗ dành mãi, ông
thợ còn dúi viên kẹo
vào tay rồi
hiền lành vuốt tóc tôi cho mượt
mà hơn, sau khi chị
chùi sạch sẽ nước mắt nước mũi tèm lem
nhấc bổng tôi lên cho
ngồi há hốc mồm yên vị .. mấy bận.
Thương quá má tôi, chị
tôi, lần đầu tiên được mặc áo dài và
được đeo
bông, dây chuyền, vòng xuyến vàng chói, chân mang
giày nhung, tay xách bóp
đầm (tất cả của tiệm cho mượn), nom trang trọng, lịch sự hẳn ra, hãnh diện
lắm mà nín thinh, nín
thít. Còn tôi thì cứ
lo khóc bù lu bù loa,
sợ
.. cái máy chụp hình !!! (Hơn 60 năm rồi. Hình vẫn rõ. Má
tôi đã mất, thọ 70 tuổi. Chị tôi lập gia
đình được
4 trai 3 gái, ai cũng yên
bề gia thất, có cháu nội ngoại trên 15 người. Hiện có cả cháu
cố nữa. Phần tôi thì vẫn "mình ên" và
bạn bè đông vui khắp
4 bể 5 châu.) - Chắc chắn tôi không tìm
cho bằng được bức hình xưa rích
này nếu không có chuyện
CẤM CUNG (national quarantine) lạ hoắc ở cái nước Mỹ đại cường đang thời bình ổn. - Chắc chắn tôi không chụp
hình cánh tay trái có
hình 2 "vết trồng trái" quên mất tiêu mất biệt hơn 60 năm, nếu không có cái
ngày 30 tháng 3 năm 2020 nước Mỹ chính thức cấm mọi hình thức tụ tập đông người; hãng xưởng, trường
học, nhà hàng, quán ba,
rạp chiếu bóng, hí trường,
vận động trường .. đóng
cửa; những người già trên 65 được khuyến khích ở nhà, không nên
đi làm .. (national
lockdown) - Chắc chắn không có bài
viết này nếu tôi không
sợ ngấm, sợ ngầm, sợ rúm ró
toàn thân, sợ xanh xao
mặt mũi, nỗi sợ thầm lén cứ tăng trưởng theo những dòng tin thời sự trên TV, trên Internet, trên FB, trên YouTube
.. chui vào tim tôi
tan nát từng ngày .. "..
tôi thấy như là mùa tận diệt. Mùi
tử khí ngập ngụa không gian. Mỗi
lần ra khỏi nhà là có cảm
tưởng nó (cái
con vi rút bé tỉ tì ti)
sẽ dzớt mình vô bệnh
viện, và một đi không trở lại bao giờ !!! .." ***
Phải công nhận ông bà mình
nói cái gì
là đúng cái đó "Muốn ăn thì phải lăn vô bếp .." thật bạn ạ ! (Nhất là cho
một bà già nhà quê,
văn dốt võ dát, cục
nhớt làm biếng nặng nghìn cân, mặt
mũi cứ tỉnh rụi dù bên trong
đã rất rất ..
hôn mê) - Thì cái chuyện
sợ cái con bé tỉ tì
ti Covid-19 đấy mà. Sợ thì sợ chứ
sống vẫn phải sống. Vẫn phải chui vào chợ,
chợ nhà nghèo: nhiều khi người ta ho sù sụ
đằng sau, bên phải, bên trái mình,
giương đôi mắt đỏ rực nhìn vào mình, ăn
to nói lớn văng miểng vào mặt mình
(cái lúc chưa ai đeo
khẩu trang nhé), tay trần
sờ mó, chạm vào thượng vàng hạ cám các
thứ trong chợ. Vẫn phải đi nhà băng rút
tiền xài và cũng sợ
nó đóng bất tử (vì ngàn vạn
lý do khiết bông). Vẫn phải lặn lội tìm kiếm
những thứ cần thiết ở rất nhiều nơi (dĩ nhiên rất xô bồ, xô
bộn "kiểu nhanh tay thì
còn, chậm chân thì hết").
Trời đất còn như là
a tòng cho thần chết hay là bất lực
đành phải làm ngơ hay sao ấy, mà
cứ ui ui, lành lạnh,
nhiều khi mưa lâm râm
ướt dầm đời lữ thứ, gây gây sốt và
rét. Về nhà cũng đâu
có biết rằng mình đã tha lúc
nha, lúc nhúc triệu thím Corona, nên cũng chỉ rửa tay qua loa .. là xong chuyện. Có phải nhờ tôi đã được
cấy lá bùa sinh tử
(sinh tử phù - từ của nhà văn kiếm
hiệp Kim Dung) là vắc xin BCG từ hồi bé ở Rạch Giá, nên suốt
1 tháng ròng long tong lả tả chợ búa ngoài
đường; long tong lả
tả lăn vào bếp nuôi
thân; long tong lả tả đem rác ra lề
đường đúng
hẹn, bất kể mưa nắng; long tong lả tả xin trợ
cấp thất nghiệp trong cái còm-pu-tơ ba trợn (Internet trong tháng ngày
đại dịch bị sử dụng quá tải bởi ai ai cũng
ở trong nhà chúi mũi làm
việc tại gia, hoặc học hành, hoặc liên lạc công việc, hoặc thăm hỏi gia đình bè
bạn ..) thế mà tôi vẫn
chưa bị em Cồ sờ
gáy !!! Còn ngày mai, ngày
mốt thì .. "Que sera, sera, What will
be, will be .." phải
không bạn ??? Có phải người dân VN tôi cũng
đã được
cấy "sinh tử phù" Vác Xin BCG từ
đời "100 năm
đô hộ giặc Tây" nên hông có
ai theo ông
theo bà trên
danh sách hiện nay tử thần .. kêu
ơi ới !!! "..
Vác-xin phòng lao, do hai nhà
khoa học Pháp - bác sĩ,
nhà vi trùng học Albert Calmette (1863 -
1933) và nhà thú y, nhà sinh
học Camille Guérin
(1872- 1961) - chế tạo,
đã được
sử dụng lần đầu tiên từ năm
1921. Vác-xin phòng lao thường gọi là vác-xin
BCG, tên viết tắt của "Bacille Calmette-Guerin" (vi
trùng lao mang tên hai
nhà khoa học Pháp). Trong suốt quá trình sử dụng, loại vác-xin này đã
chứng tỏ nhiều lợi ích, không chỉ
trong việc phòng lao. Vác-xin
LÀM TĂNG CƯỜNG HỆ
MIỄN DỊCH, CHO PHÉP BẢO VỆ NGƯỜI
ĐƯỢC TIÊM KHỎI NHIỀU CĂN BỆNH VÀ NHIỀU
LOẠI VIRUS. Những người cao tuổi được tiêm phòng lao
ÍT bị các bệnh
viêm nhiễm đường hô hấp hơn. Đối với các bệnh nhân bị ung
thư bàng quang, vác-xin phòng lao giảm
kính thước của khối u và giảm tỉ
lệ tử vong. Tiêm phòng
lao cũng được chứng
minh giảm nguy cơ tiểu đường loại
1. (NGUYỄN THỊ THÊM - Vết sẹo) Hiện nay ở
Úc, ở Mỹ, các nhà chuyên
môn về vaccine đang bàn và
chắc cũng đang thử nghiệm thuốc chích ngừa này để trị Coronavirus (thuốc cũ trị bịnh mới) (Hổ Nguyễn sưu tầm) *** Câu cửa miệng của các bậc
đàn anh, đàn chị hoặc bạn bè "thất thập cổ lai hy" khuyên
bảo tôi, chúc lành cho
tôi trong mùa dịch vật này là
đừng có lo lắng gì hết
vì "Sống chết có số,
Phú quí do trời" !!! Cũng có người già dặn kinh
nghiệm sống, lại nhắc tôi bằng câu thơ Nguyễn
Du "Xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều" .. (để vớt
vát rằng, dù số trời
đã đến, người ta vẫn có thể
trì hoãn .. hi hi .. !!!) Tìm trong đạo Phật lại thấy liệt kê chi tiết: "Đã làm người
thì ai cũng
phải chết, nhưng có người
chết trẻ, có người chết già. Vì sao lại
có sự sai biệt như vậy?" Cũng có rất nhiều
lý do khiến người ta ngưng thở: "Chết do đói khát, chết vì tai nạn bất ngờ, chết do sóng thần, động đất, lũ lụt cuốn trôi, chết do bị người giết hại, bị rắn cắn, bị thú dữ ăn
thịt, chết bởi độc dược, chết cháy, chết do chiến tranh đa phần đều do nghiệp dữ, nghiệp nặng chiêu cảm." Mùa đại dịch
Covid-19 thì toàn cầu, trên hai trăm bốn
mươi bốn ngàn người chết (244,089 tính đến ngày 02 tháng 05 năm 2020) vì mỗi một
nguyên nhân là cô ả đỏng
đa, đỏng đảnh Coronavirus thích xơi 2 lá phổi con người
.. Tôi không muốn dài dòng thêm
nữa về lượng người
đã, đang đi về cái nơi tuỳ
theo tôn giáo và niềm
tin. (Nước Chúa Trời. Tây Phương Cực Lạc Quốc. Sum họp cùng Ông Bà Tiên
Tổ
.. vv ..). Chỉ cầu mong sao, người còn sống sót, được sớm an lành tiếp tục sống đời đáng sống trong cõi người
ta. Ta về như lá rơi về
cội Bếp lửa nhân quần ấm tối nay Chút rượu hồng đây xin rưới
xuống Giải oan cho cuộc
biển dâu này (TÔ THÙY YÊN) Vâng. Xin giải oan cho cuộc
biển dâu tháng 4/1975. Xin giải oan cho hương hồn thế giới và nhân
loại toàn cầu còn chưa
biết bao giờ chấm dứt tai ương.. - Viết từ 30 tháng 04 năm 2020 -
|
||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
|
|