NHỮNG BUỔI ĐI - VỀ !!!
* ĐI
- Có bữa,
khi đề máy xe chuẩn bị đi làm, tôi thấy .. cả
một gia đình nai - vợ
chồng và 2 nai con bé bỏng - đang vặt trụi lá và
cành non của ngôi nhà xinh xẻo cách nơi tôi ở trọ
đúng 3 căn. Chúng bỗng "ngơ ngác" nhìn về
hướng đèn xe sáng lóa của tôi rồi đứng
im như tượng. Mắt xanh lè, tôi ngồi nín thở,
bất động trong xe, chăm chăm chờ phản ứng
.. Nhưng, vợ chồng con cái họ rất ung dung, lững
thững băng qua đường, đi về phía lùm cây
rậm rạp hết sức "vô tư" .. trong cái thở
phào vô cùng nhẹ nhõm của cái-thằng-tôi có trái tim "thỏ
đế"!!! (Nai thì dễ thương, hiền lành,
không bao giờ tấn công ai, nhưng nếu vô tình ta rú ga chạy
về hướng chúng, chúng hoảng sợ né tránh nhảy
tung vào kính xe, thì .. cả hai - người và vật - coi
như xong một đời bạc phận !!!)
Chắc
có bạn đang hỏi "Người
viết này bộ ở gần rừng hay sao ta ???".
Thưa không. Nhưng bên kia con đường "tiểu
lộ", đàng sau dãy nhà đối diện là chỗ trũng,
cây cối tương đối đối rậm rạp
có bảng đề tên Lake A .. Hồi xưa có lẽ là hồ
nước, bây giờ hồ cạn, cây cao mọc um tùm, chả
hiểu ngoài nai ra còn con gì nữa nhỉ ??? Những chú thím
và những nhi đồng nai này nom hiền lành mà bạo dạn
lắm. Phá hoại tài sản công dân Mỹ mà chả hề
ngán bị bắt giam. (Cây cảnh nhà người ta chăm
sóc, tỉa tót, tưới nước, bón phân, vậy mà sau
một đêm là .. tan hoang đau cả ruột !!!). Ủa,
không biết số cư dân bất hợp pháp này sống
chết ra sao mà hổng thấy tăng, chứ nếu
không, chúng kéo đàn kéo đúm "lang thang" hết hai dãy
nhà ở con đường ngắn củn này, từ sân
trước vô sân sau, từ phải qua trái, từ trái qua phải,
cây non gì cũng ngoạm lấy, hoa lá cành gì cũng xơi
tuốt, thì chắc .. thiên hạ có mà gọi 911 [nhưng
cho dù cảnh sát có đến thì thủ phạm cũng
đã "cao chạy xa bay" từ .. khuya rồi đấy
ạ] !!! Ôi những "con nai vàng ngơ ngác" của
Lưu Trọng Lư không "đạp trên lá vàng khô"
mà xơi trụi những tác phẩm thẩm mỹ của
mấy ông bà Mỹ trắng, Mỹ đen, Mỹ giấy -
Phi, Spanish, VN ..
- Có bữa
mở cửa bước ra .. tôi gặp trăng.
Trăng tròn. Trăng tỏa sáng thênh thang. Cái sân nhà như to
hơn. Con đường be bé chợt rộng rinh hơn.
Những bóng đèn đường mờ câm hơn trước
vầng sáng bao la bát ngát trên cao. Lòng đường không còn
ranh giới. Dàn trải mênh mang. Phố xá đang ngủ say
như ở trong một không gian thanh thoát. Vô biên. Ánh sáng
trăng dịu dàng quá thể. Mặt trăng hiền hòa
luôn luôn soi sáng trước đầu xe, như dẫn
đường chỉ lối cho riêng tôi thoát qua những nẻo
đoạn trường .
Không
biết đó là phước phận của tôi hay sao, dù
trăng tròn hay khuyết, dù "gương nga vành vạnh"
hay cong cong sừng nghé, trăng của tiêng tôi bao giờ cũng
dịu hiền, không quay quắt đắng cay.
Không
như ai kia lặng thầm nuối tiếc:
Sao anh lại ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Để bây giờ thầm tiếc
Một vầng trăng không tròn
(PHI TUYẾT BA)
Không
như tác giả nọ, cố đánh thức "một
nửa kia" đang say giấc ngàn thu cách biệt ngàn
trùng:
Ta mộng trăng về từ nẻo
xa,
Đêm nay ta đón trăng về nhà.
Trăng ấm giờ sao là nguyệt lạnh,
Thức dậy đi trăng, trăng của
ta ..
(DVTh
)
Trăng
của tôi cũng không có nỗi nghẹn ngào, xót xa vô cùng vô
tận, như Hoài Tường Phong (Cần Thơ).
Trăng nghẹn vì đầu đời lỗi hẹn.
Trăng nghẹn vì xót đau cho cả một quê
hương, đất nước chưa tìm ra ánh sáng cuối
đường hầm:
Chập tối buồn ra nhìn bến
nước cô đơn
Vầng trăng vừa lên đã bị
mây mưa vần vũ
Tôi chợt nhớ lần lỗi hẹn
đầu đời, trăng cũ
Vầng trăng nghẹn hoài, chưa tỏa
sáng một vùng quê.
(HOÀI TƯỜNG PHONG)
- Lại
mới vừa đây, sau tết Tây một dạo, khi
bước ra khỏi cửa .. tôi gặp tuyết. Tuyết
đầu mùa. Tuyết chăm chỉ rắc những bông
hoa trắng muốt li ti, lí tí lên đầy mái nhà, dát trắng
mặt đường, phủ kín những chiếc xe tội
nghiệp, nằm chịu trận âm thầm. Rất muốn
ngửa mặt ra đón những hạt bé xíu đó, như
khi trời mưa, há miệng đón những giọt nước
ngọt lành. Nhưng với Tuyết chả dại đâu
nhé. Mặt mình sẽ bị tê cóng, đóng băng. Rồi sổ
mũi. Rồi khan tiếng. Rồi ho hen ..
Đã chớm đông rồi anh có hay
Ngoài kia tuyết trắng rớt bay
đầy
Dịu dàng từng cánh buông rơi nhẹ
Phiến lá run mình khe khẽ lay
(SƯƠNG ANH)
Phải
rồi, tuyết đầu mùa. Phải rồi, chớm
đông. Tiểu bang tôi quá nhiều may mắn khi so sánh cùng
những tiểu bang khác chịu đựng những
cơn bão tuyết mịt mùng, chết chóc, thê lương.
Đông vừa về với tuyết
Trắng ngập cả lối đi
Có chút gì diễm tuyệt
Dù đượm vẻ sầu bi
(HNLC)
Chợt
nhớ tới lần "gặp gỡ" tuyết đầu
tiên nơi xứ người cách nay hơn 20 năm, trong
Nhật ký .. tha
phương !!!
.. "Lần đầu tiên thấy tuyết
trước mắt, nhãn tiền, sau cửa kính. Không phải
trên phim. Không phải trong Ti-Vi. Những cành cây trụi lá giờ
đang mặc áo bông gòn trắng. Những cây thông xanh
được bông tuyết đậu vào trông như những
cành cây giả bày trong tủ kính dịp Nô-En. Đẹp tuyệt
!!! Đẹp cứ như là không thật !!!
Tự dưng nô nức muốn
được đi trong tuyết (như những lần
lang thang Sài Gòn khi nổi hứng .. đi hoang !). Muốn tự
tay sờ vào tuyết để "biết" với
người ta, với những người không phải là
dân nhiệt đới. Thế là dù trên Hội Người
Việt nói không có phỏng vấn, 2 chị em vẫn
khăn áo chỉnh tề .. đi !!!
Rất nhẹ nhàng. Rất khẽ khàng.
Từ trên trời rơi rơi .. Trắng tinh. Trắng xốp.
"Nàng" rơi êm đềm trên nón. Bám nhẹ nhàng vào
áo. Không có cảm giác lạnh tái tê như mìmh tưởng.
Chỉ hơi khói trong mồm bay ra, và tay sờ vào tuyết
"ấm" nhé (ấm thật, không lạnh!) chỉ sau
khi rời khỏi tuyết tay mới buốt lạnh vì
ướt sũng thôi.
Những ngôi nhà. Xe hơi. Cây cối.
Lòng đường. Vỉa hè. Dường như
đưa đầu hoặc ngửa mặt đón chờ
nàng tuyết rắc hoa trắng xóa. Trẻ con không đi học
đùa với tuyết đầu mùa : ném tuyết vào nhau,
xô đuổi nhau cho té lăn cù trên nệm tuyết, hò hét
cười la, hoặc tỉ mỉ nặn những tượng
trắng hình người, hình thú ..
Những chiếc áo ấm, quần dầy,
nón, găng tay, giày vớ .. đủ màu sắc giữa cái
phông tuyết trắng xoá dưới đất, trên nhà cửa,
cây cối, xe cộ và những bông tuyết từ trên trời
không ngừng rơi rơi, nom mới đẹp làm sao, hài
hòa làm sao, ấm áp làm sao. Phải nói tuyết rơi không lạnh,
chỉ khi tuyết đóng thành băng, thành nước
đá trơn trợt mới dễ sợ !!!
Mình đã đón tuyết đầu mùa,
tuyết đầu đời của người lưu lạc
, cùng với bài học từ một người phụ nữ
VN : Cứ đi lạc đi rồi sẽ tìm thấy
đúng đường !!!
Vâng. Cứ đi lạc đi rồi sẽ
tìm thấy ..."
Và cứ
mỗi lần đến tháng 12 Tây, tôi vẫn cứ muốn
gọi tháng chạp cho đỡ nhớ nhà, thì 4 câu thơ
xưa lại trở về, xao động:
Tháng chạp đổ tuyết đầu
mùa
Phủ trắng lạnh đời viễn
xứ
Bỗng hiện từ cõi mơ hồ
Ấm áp một trời thương nhớ
..
(PHẠM HỒNG-TRẦN)