Hồi nhỏ, tôi rất ít
nói, ít cười, ít đến cái độ má sợ tôi
"HOÁ CÂM".
Hễ má đặt tôi ngồi
đâu thì tôi cứ ngồi miết đó, giương mắt
ngó rất chăm chú đàng trước mặt (dù chả
có gì đáng để chăm chú). Vì vậy, dù bận rộn
ngập đầu, ngập cổ, má lâu lâu lại phải
buông bỏ hết để chạy đến khẽ
khàng lay lay tôi, hoặc bế bổng tôi lên, dỗ dành gợi
chuyện, vì bà sợ cái lưỡi của cô con gái út
cưng sẽ bị hoá thành vô dụng !!! (Mà nói cho cùng , cái
dạo chạy Tây, chạy Việt Minh tứ tán ở Hòn
Me, Hòn Sóc đó, tôi đâu có bạn để mà líu lo, chót
chét, hoặc bày trò chơi này nọ cho má đỡ lo. Có mỗi
một bà chị hơn tôi đến 9 tuổi đầu
thì cũng lo phụ má làm lụng đầu tắt mặt
tối,
chứ có rảnh rang gì. Nên tôi cứ tha hồ ngồi .. ì
ra một mình-ên, lặng lẽ giương mắt ngó mọi
chuyện chăm chú một cách thờ ơ, thì cũng
đâu có gì là trái tự nhiên đâu !!!)
Khi cả nhà dời ra Rạch
Giá, ở bên khu Nhà Thờ Tạm, thì tôi đã quá cái tuổi
để vào học lớp vỡ lòng rồi. Nỗi lo sợ
tôi "HOÁ CÂM", hoặc trầm trọng hơn "HOÁ
ĐẦN" làm má tôi chạy đôn chạy đáo tìm thầy
dạy học cho tôi. Còn tôi thì chứng nào tật nấy, lặng
lẽ nhìn và lười biếng nói năng.
Tôi còn nhớ cái nhà sàn của
mẹ con tôi cất trên một con rạch đổ ra sông
.. Tôi còn nhớ cả nỗi tiếc đến lặng
người đi, gần như muốn mất thở,
khi đồng bạc cắc má cho, mới tinh, lấp lánh,
một lần lúc đang mân mê, ngắm nghía, bỗng tuột
tay rơi tọt xuống kẽ sàn, mất tăm .. Chả
hiểu tại sao mấy mươi năm rồi, cái
đồng bạc cắc mới tinh bị con rạch nuốt
mất ấy vẫn còn làm hiu hắt nhớ .. Như nhớ
khúc sông từng có những cây tre ngâm, cột lại thành
chùm thả nổi,
biến đổi
từ màu xanh sang xám xỉn, của chú Tàu hàng xóm làm nghề
đan rọ heo .." (TríchPV6 - Lội được
qua sông )
Tôi nhớ nỗi
lo của má .. , nhớ cái nhà sàn.. , nhớ nỗi buồn của
tôi khi mất đồng bạc cắc mới tinh .., nhớ
đống tre ngâm .., nhớ chuyện "ma da" kéo giò
khi tập lội .., chớ thiệt tình tôi quên béng mất
ông thầy già - người thầy đầu tiên - đã xây
nền đắp móng cho ngôi đền kiến thức riêng
tôi từ cái thuở còn trứng nước ngây thơ .
Sao tôi nỡ đành
quên lớp học xưa, người thầy cũ, quên tuốt
luốt người lái đò chở khách sang sông ?!?!?!
Chuyện một con
đò dầu dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở
từng dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp
hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng
hình ảnh con đò ???
(BẢO
LINH)
***
Ai
cũng gọi thầy là "thầy Năm" (không biết
đó là tên thật hay tên gọi theo thứ trong gia
đình). Cũng không thể nhớ hồi đó thầy có
đeo kính lão hay không. Chỉ nhớ mái tóc của thầy đã
bạc, râu cũng bạc, mặt mũi không béo tốt
phương phi gì mấy, nhưng nụ cười hiền
hòa làm an lòng tôi vô tả. Lớp học cũng là nhà riêng của
thầy, mái lá, nền đất, mặt tiền trông ra
giòng sông Kiên. Phần "hậu liêu" chúng tôi chưa bao
giờ được phép bước vào, còn gian chính kê ba
cái bàn học trò dính liền với ba cái băng ghế dài,
màu nâu đen lốm đốm những vết mực tím mực
xanh thâm sì thâm sịt, bây giờ cũng không đoán
được là màu gì. (Những cái bàn này chắc thầy
tự vẽ kiểu cho các bác thợ mộc đóng hay
chính tự thầy "gò" lấy cũng nên mà dài ơi
là dài, mỗi bàn có thể "chứa" 10 đứa lau
nhau, lít nhít như chơi). Đàng trước lớp là cái
sân rộng có mấy cây bã đậu khổng lồ rợp
mát, tha hồ cho đám học trò học trẹt ấy bắn
bi, nhảy cò cò, rượt bắt giờ ra chơi .. Lớp
của tụi tôi lộn xộn hầm bà lằng gì
đâu, nam có nữ có, lớn tướng có, bé tẻo teo
có, đứa ăn bận bảnh bao, mang dép, đứa
áo rách, nhọ nhem, chân đất . Có thể nói đây là lớp
học "tư" chuyên dạy vỡ lòng, tập viết,
tập đọc rân trời .. "a
bê xê là xề bánh đức, u cờ úc là cục mắm tôm
.." cho đủ mọi đứa con nít với ngàn
lẻ một lý do "trục trặc" của gia
đình sao sao đó, chưa thể bước vô trường
Nam hoặc trường Nữ Tiểu Học tỉnh lỵ
một cách đường hoàng !!!
Vậy
chớ, không dễ mà tôi thèm đi học đâu. Không dễ
mà "bứng" tôi ra khỏi cái nhà sàn yêu dấu đó
đâu. Chả là hồi đó, ngoài cái tật lười
biếng nói năng, tôi còn vô cùng sợ hãi khi bước ra
khỏi nhà, (bởi mái tóc hoe hoe vàng màu râu bắp, bởi
làn da trắng như bạch tạng, bởi những tràng
chọc ghẹo ré lên "Ê .. ê
.. đồ Tây lai, mười hai lỗ đít ..").
Thế nên tôi thích ru rú trong nhà, thích làm con dán bơ vơ
trong góc bếp hơn là đương đầu với
những cái nhìn, cái điệp khúc "kỳ thị"
điếng người !!! Má thì không muốn tôi mềm
như bún thiu, hoặc nhão nhoét như nấu cơm lỡ
tay đổ nhiều nước như vậy, bà muốn
tôi cứng cỏi xông xáo như bà .. Câu châm ngôn bà rỉ rả
cùng tôi, suốt từ thời đó đến giờ là .."CỨ LÀM
ĐI RỒI KHẮC BIẾT !" (má chả có đi học
đi hành gì hết, mà má cũng làm được tất
những gì má muốn làm: thuộc đầy bụng Ca Dao,
Tục Ngữ, truyện Kiều, làm thơ, chữa bệnh,
đan áo, nấu ăn, làm bánh - những môn Nữ Công Gia
Chánh chỉ dành riêng cho các tiểu thư con nhà khuê các, ngày rộng
tháng dài, dư ăn dư để - Má mồ côi mồ cút
từ tuổi 13, lo nuôi thân không xong lấy gì được
học được hành ! Vậy mà "trăm hay không bằng
tay quen" !!!).(TríchPV6 - Lội
được qua sông )
Cái
lần đi học đầu đời, ôi sao mà khó quên
đến thế. Dĩ nhiên là nước mắt nước
mũi chàm ngoàm. Dĩ nhiên là tôi đeo cứng má, níu tay má,
bám chặt quần áo má, chặt đến nỗi thầy
cố gỡ tay ra cũng không được, thầy phải
nhờ mấy đứa con trai to xác đứa thì giằng
tay tôi, đứa thì nhấc bổng chân tôi khiêng vào lớp
(trời đất, khiêng như khiêng heo con bỏ vào cái rọ
của chú Tàu già !!!). Ứ .. ứ .. không .. Không phải cho
vào rọ. Mấy đứa khiêng tôi đặt vào ngồi
trên cái ghế riêng rẽ thầy đặt sẵn ở
góc phòng .. (Lạ nhỉ. Ưu tiên nhỉ. Mấy đứa
kia đều ngồi chung trên cái bàn học dài ngoằng à).
Thế là tôi ngồi riêng biệt ở góc đó. Lầm lầm
lì lì và giương mắt ráo hoảnh (có khóc lóc miết cũng
chả ai buồn để ý nên tự ngưng .. ngang !!!).
Tôi ngó thầy, ngó mấy đứa khác, như một khán
giả theo dõi "sân khấu học hành" một cách lặng
câm. Ban đầu cũng lơ đơ lãng đãng lắm.
Riết rồi thấy cũng hay hay vì khi thầy hỏi cả
lớp câu gì đó, cả lớp giơ tay. Thầy gọi
một đứa. Thầy khen vì nó trả lời đúng
hoặc đọc đúng. Có đứa mặt đỏ
hơn trái gấc chín lí nhí câu gì làm cả lớp cười
ầm lên vì trật lất, trật lơ .. Hay hay vì sau mỗi
cái nhịp thước của thầy là cả lớp
đồng thanh đọc bài ê a, trầm bổng, du
dương ..
Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy,
Gắng công mà học, có ngày
thành danh ..
(SƯU
TẦM @ Internet)
Về
nhà má hỏi, tôi nín thinh, nín thít vì có gì đâu mà nói. Đến
lớp thầy vẫn để tôi ngồi yên, coi như
tôi là đứa vô hình, không đếm xỉa, hỏi han gì
ráo. Mấy đứa bạn học thì đâu có
"thèm" đụng vô cái đứa "câm như hến
và lạ hoắc như ở một cõi lãng .. nhách" nào
đó, trong cái góc "kỳ cục" của thầy trò
chúng nó !!! Thế nên, tôi ngồi chóc ngóc đó suốt một
tuần lễ dài .. thoòng !!!
Ôi,
cả một tuần lễ bị lưu đày - tự
mình tách biệt hoặc "thầy trò họ" cố
tình cho tôi ra rìa - làm tôi xốn xang, bứt rứt gì đâu.
Thà là "chúng nó" lêu lêu mắc cỡ tôi bởi cái thứ
"Tây lai 12 lỗ đít" đi. Thà là ông thầy ngó về
tôi một lần, chỉ một lần giật mình nhớ
ra có tôi đi, thì cũng là vạn hạnh biết bao. Vậy
mà .. vậy mà .. hu hu .. hu hu ..
Thế
rồi .. thế rồi ..
Gà con theo mẹ
Thập thò luống khoai
Lũ sáo láu táu
Đua nhau học bài ..
(VI
THÙY LINH)
Cuối
cùng .. như con nhộng chui ra khỏi kén, như chú gà con
chiêm chiếp ra ràng, tôi cũng giơ tay, nhón chân, khua khoắng
mấy ngón tay ngắn cũn mong thầy gọi ..
Được thầy chú ý đã là một diễm phúc,
được thầy khen thì vinh hạnh tót vời, vậy
mà thầy còn thưởng cho đồng bạc cắc mới
tinh nữa chứ. Ui da, trái tim đập ầm ầm chắc
con nhỏ hàng xóm đang ngồi ở đầu đàng
kia cũng nghe thấy và tròn xoe con mắt lánh đen, cười
nhe răng sún vui "hùn" với tôi nữa quá !!!(Sau này, tôi mới hiểu, tất
cả là một sự dàn xếp hết sức tế vi giữa
thầy và má, là sự thành công ngoại lệ của một
phương pháp "siêu" sư phạm cho "cá" tự
ý "vượt vũ môn" đặng hóa thành rồng
!!! Không ai đùn đẩy hay cưỡng bách. Không ai quát nạt
hoặc đòn roi !!! Chỉ có tiếng khen và thưởng
là "điều kiện ắt có và đủ" cho cả
đời tôi, từ đó về sau, thành dân học "gạo"
hạng cừ !!!)
Thế
rồi, qua những ngày mưa, tháng nắng học hành, những
lớp sơn đần độn, ngốc nghếch
được cây thước thần của thầy gõ
vào nên tróc vỏ "giả mạo" trụi trơn. Cái
tối tăm ban đầu, cái "ăn chưa no, lo
chưa tới" được 24 chữ cái làm bùa
đeo rượt đuổi nên ma dốt chạy có cờ,
chạy thục mạng vào cõi hỗn mang. Để từ
đó hồn vía đứa học trò thơ ấu nào cũng
vỡ ra, cũng sáng dần cái chữ, cái nghĩa thầy
ban. Cái tinh hoa tiềm ẩn cũng phát tiết dịu dàng ..
Hồn quả mồng tơi
tím ngẩn ngơ
Tuổi xanh tập viết
đến bây giờ
Lòng xưa be bé, trời tim tím
Nghe cả chùm hoa cũng thắt
nơ.
(TRẦN
MẠNH HẢO)
***
Sao bỗng
dưng tôi chợt nhớ lại người thầy dạy
học vỡ lòng ngày xửa ngày xưa ấy.. Có phải cơn động đất
quái lạ ở đây, bão lụt ở kia, thiên tai, nhân
tai nhan nhản khắp toàn cầu làm lòng tôi quay lui lại
cái thuở ấu thời: Buổi đi học đầu
tiên phải có người khiêng vào lớp, như người
ta khiêng con nghé, con bê, con heo con .. đặt vào chuồng lót
đầy thảm chữ lạ lùng và ngộ nghĩnh .. "O tròn như quả trứng gà, Ô
thì đội mũ, Ơ thời thêm râu ..". Thuở
đó, đâu đã biết rằng chính cái buổi ấy,
ngày ấy mình đã được chính thức tham dự
vào sự hoạt động vĩ đại, để
duy trì vĩnh viễn ánh vinh quang của sự tiến bộ
và văn minh nhân loại:
".. Mỗi buổi
sáng, lúc con ra trường, con hãy nghĩ cùng giờ ấy,
trong thành phố ta có tới 3 vạn đứa trẻ cũng
như con đi "chầu" lớp học trong ba tiếng
đồng hồ để được mở mang trí
tuệ. Con lại nghĩ : xấp xỉ giờ này, con trẻ
trong các nước trên hoàn cầu đều đi học
cả. Con hãy tưởng tượng những đứa
trẻ lếch thếch trên những đường hẻm
nhà quê, rảo bước trong các phố phường huyên
náo, dưới bầu trời oi ả hay trong cơn
mưa tuyết lạnh lùng : chúng đi thuyền ở những
xứ lắm sông ngòi, cưỡi ngựa qua những cánh
đồng
mông quạnh, hoặc ngồi
"xe trượt" trên những bãi băng giá lạnh.
Chúng xuống lũng, lên đồi,
chúng xuyên rừng lội suối,
chúng vượt qua những ngọn đồi
hẻo lánh hoang vu. Ăn mặc hàng nghìn lối
khác nhau, nói bằng trăm thứ tiếng khác nhau, chúng
đi một mình hay lũ năm lũ ba, sách cắp trong
tay hay cặp đeo dưới nách.
Từ ngôi trường cùng tột
lấp trong ánh tuyết nước Nga cho tới nóc trường
hẻo lánh lẫn trong khóm gồi xứ Ả rập, có tới
hàng triệu triệu đứa trẻ cùng học một
điều
bằng những thể
thức khác nhau.
Con lại tưởng tượng
cái tổ kiến học sinh ấy gồm có hàng trăm dân
tộc khác nhau và cái trường hoạt động ấy,
con có cái hân hạnh dự phần rồi con tự nhủ
: ví phỏng một mai sự hoạt động ấy ngừng
hẳn thì nhân loại sẽ trở lại đời mọi
rợ, sẽ sa vào cõi tối
tăm. Sự hoạt động ấy là sự tiến bộ,
là mối
hy vọng, là ánh sáng vinh quang của thế giới vậy
.." (EDMOND DE AMICIS - Tâm Hồn Cao Thượng)
Bây giờ, dù đang
ở bất cứ nơi đâu trên xứ người, khắp
bốn bể năm châu, mỗi người chúng ta, dù khởi
nguồn từ Rạch Giá, Hà Tiên, Phú Quốc (nói riêng), người
Việt Nam (nói chung), tôi tin các nam nữ học sinh ngày xưa
ấy, hết thảy ..
Chúng
con như chim tung cánh
Hát
ca muôn nẻo cuộc đời
Hoa
thơm nở trên xứ lạ
Lòng
đâu quên thuở xa xôi ..
(NGUYỄN HẢI ĐƯỜNG)
Vâng. Chắc chắn
chúng ta không thể quên người đãtừng cong môi mớm chữ, tròn
miệng đánh vần, khàn hơi dạy đọc; từng
mỏi nhừ vai luyện tập đồ, tập viết
cho chúng ta; từng rát cổ bỏng họng cao giọng
đọc bài cho chúng ta nhập tâm; từng còng lưng chấm
điểm bài viết chánh tả hàng đêm bên ngọn
đèn dầu; để hôm nay chúng ta hãnh diện là người
Việt Nam viết đúng, viết hay, viết rành rọt
ngôn ngữ quê nhà !!!
Chúng ta đâu quên
những Thầy Cô dù kè kè cuốn Quốc Văn giáo khoa thư,
dạy các bài toán cộng trừ nhân chia căn bản, hay những
kiến thức cao hơn, phức tạp hơn .. vì "Nhất tự vi sư, bán tự
vi sư" [1 chữ cũng là thầy, ½ chữ cũng
là thầy]. Mà nói cho cùng kỳ lý ra, dù cá nhân mình chẳng nhận
được chữ nào, nhưng bạn bè mình, thế hệ
đàn anh, đàn em mình thọ nhận thành quả của
thiên chức nhà giáo cao cả đó, thì chúng ta cũng trân trọng
nhớ ơn "người lái đò, người gieo hạt,
người đã thắp sáng bao ước mơ, người
đã chắp cánh cho chúng ta bay vào bầu trời kiến thức
bao la .."
Xin được
mạn phép mượn lời thơ của THẢO NGUYÊN
để kính
gửilời biết
ơn dành đến má tôi, người đàn bà thất học,
chịu đầu tắt mặt tối để cho con
được bước ra ánh sáng, (nay đang ngậm
cười nơi chín suối, hay đang thung dung hạc nội
mây ngàn, hoặc đã tái sinh về nơi dương thế
???). Kính gửi đến tất cả Thầy Cô .. (kể
cả "những người
muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ" -
VĐL) lời tri ân dẫu quá muộn màng:
Một
nửa đời em
Cách
làm người là của mẹ
Hạnh
phúc cuối cùng của mẹ ở nơi em ..
Một
nửa đời em
Tri
thức muôn phương
Thầy
góp nhặt trao cho em tất cả
Những
kiến thức, những kỹ nghệ tối tân vô giá
Viên
phấn trên tay thầy mòn mỏi nhường lại thời
gian ..
Hai
nửa con người em
Từ
hai người thầy trao tặng
Bài
thơ em chia đôi với tất cả lòng biết ơn,
kính trọng