Lại có một
nhà thơ mang tên XUÂN QUỲNH, bằng giọng thơ hết
sức mộc mạc, dịu dàng mà tinh tế, hết sức
thực mà vẫn rất thơ, chị nói về chị -
người đàn bà bình thường - mà như nói về
biết bao đời người phụ nữ khác trên mảnh
đất tên gọi Việt Nam:
..
..
Chúng
tôi chỉ là những người đàn bà bình thường
không tên tuổi
Quen
việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
Cuộc
sống ngặt nghèo phải tính sao đây
Gạo,
bánh, củi, dầu chia thế nào cho đủ
Đầu
óc linh tinh toàn nghĩ về chợ búa
Những
quả cà, mớ tép, rau dưa
Đối
với Nít [Nietzsche] và Kǎng
[Kant], những siêu nhân nay và xưa
Xin
thú thực: chúng tôi thờ ơ hạng nhất
Ở một
đoạn khác chị lại tâm tình, chị lại khẳng
định những lo toan chính yếu của phụ nữ
là chuyện bếp núc, chợ búa, là cái chuyện bao tử
hàng ngày, không phải chuyện cao siêu xa vời như triết
học, vũ khí, chiến tranh .. Đàn bà là bếp lửa,
là thanh bình, là tình yêu, là câu ca ngàn đời bất diệt
..
..
..
Chúng
tôi là những người đàn bà bình thường trên
trái đất.
Quen
với việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
Chúng
tôi chẳng có tàu ngầm, tên lửa, máy bay
Càng
không có hạt nhân nguyên tử
Chúng
tôi chỉ có chậu, có nồi, có lửa
Có
tình yêu và có lời ru
Những
con cò con vạc từ xưa
Vẫn
lặn lội bờ sông bắt tép
Cuộc
sống vẫn ngàn đời nối tiếp
Như
trǎng
lên, như hoa nở mỗi ngày ..
Trong dòng sống
liên lỉ, miên viễn bất tận đó, cơm ăn,
áo mặc, nhà ở đều trong tầm tay quán xuyến,
chăm lo của người vợ, người mẹ, tảo
tần năm nắng mười sương. Việc
"quốc gia đại sự" không muốn lạm
bàn. Thế nhưng cái cao cả tót vời nhất của
người phụ nữ là phần vụ "làm mẹ",
là truyền tử lưu tôn, là phát huy nòi giống, là sáng tạo
nên một thế hệ mới, xứng đáng danh phận
LÀM NGƯỜI !!!
..
..
Buổi
sớm mai ướm bước chân mình lên vết chân trên
cát
Bà
mẹ đã cho ra đời những Phù Đổng Thiên
Vương
Dẫu là nguyên thủ quốc gia hay là những
anh hùng
Là bác học .. hay là ai đi nữa
Vẫn là con của
một người phụ nữ
Một người đàn bà bình thường,
không ai biết tuổi tên
(XUÂN
QUỲNH)
Thế đấy,
người phụ nữ bình thường nhưng chả
bao giờ tầm thường là thế đấy.
"Mường tượng
và trở lại với gia cảnh Việt Nam xưa, hình ảnh
đầu tiên chúng ta bắt gặp sẽ là những
người phụ nữ khuya sớm tảo tần và có
chút gì đó cam chịu trên những gương mặt hồn
hậu đã tạo nên dáng vẻ của một thế hệ
làm vợ, làm mẹ của gia đình Việt Nam truyền
thống. Không ai khác, chính thế hệ làm vợ, làm mẹ
của những người phụ nữ này đã góp phần
tạo nên một sắc thái của gia đình Việt Nam
mang dấu ấn riêng biệt.
Gia đình Việt Nam xưa vẫn
được nói đến như một "trường
học" tốt nhất để con người
trưởng thành và dưỡng dục nhiều nhân cách tốt
đẹp. Bởi những nếp nhà truyền thống của
gia đình Việt đã luôn gắn liền với đạo
lý tốt đẹp của cội nguồn cha ông. Những
giá trị tinh hoa của gia đình Việt Nam như thuộc
về máu thịt của những người được
sống và sinh ra trong nếp nhà Việt Nam. Tưởng
như, mỗi người Việt sinh ra đều đã
thấm nhuần nếp nhà và những thuần phong, mỹ
tục của chính tổ tông mình". (Theo Phụ Nữ Việt Nam)
***
Tự hào làm
người phụ nữ Việt Nam thì chả mấy ai
là không tự hào. Được ngợi ca là cần cù, tần
tảo thì tất cả mọi người dân ta đều
đã xứng đáng từ "khuya" cơ. Xứng
đáng có thừa lận. Thế nhưng, nếu cứ
quanh quẩn trong vòng tròn nội địa, quẩn quanh
hàng xóm, láng giềng, ngắm người trên cùng đất
nước, thì những hình ảnh cơ cực quá
đáng: gồng gánh, lặn lội, chịu nắng táp,
mưa chan, mặt nám, tay chai, manh quần tấm áo vá víu của
dân quê mình là chuyện thường ngày, rất ư "biết
rồi, khổ lắm nói mãi" !!! Cũng như những
căn nhà không thể gọi là nhà, các bữa ăn chả
ra bữa ăn, những đồng tiền kiếm
được từ những nguồn "buôn gánh, bán
bưng", "cào cấu đất đai vườn ruộng"
có khác nào những giọt sương ngày nắng hạ,
như giọt mưa rào èo uột trên mảnh đất cằn
khô, thế mà ai ai cũng dường như cam chịu một
đời.
Từng vết sẹo chồng
chéo lên đôi tay đen sì vì mủ chuối, mủ môn. Ở
nông thôn nhà nào cũng có cây dao như thế, nó như chứng
tích thời gian về cuộc đời tảo tần của
kiếp đàn bà nông thôn! Nghe mưa nặng hạt cũng
than, sợ con lũ lại về; nắng nóng như rang cũng
sợ đồng cháy vì hạn, lúa chết là đồng
nghĩa với cái đói sẽ đến. Buổi sáng tinh
mơ đem khoai sắn ra chợ bán kiếm tiền,
chưa trưa cứ sợ đàn lợn đói kêu inh ỏi
đành về bên bếp núc, loay hoay quanh cái vần vũ của
tạo hóa để rồi khi nhìn tro than bay trên tóc mà chẳng
biết tóc đã bạc hay vì bụi than. Không còn thời
gian để bới lại mái tóc buông xõa thì sao biết
đến những đóa hoa hồng. Hầu như thời
gian của chị ở bên bếp lửa của gian lều
liêu xiêu nhiều hơn ở nhà trên. Phụ nữ cả
làng đều là "người của gian bếp" chứ
không riêng gì chị. (DÂN TRÍ)
Não lòng quá khi
người sống thì vất va, vất vưởng,
"bán sức người để có miếng cơm
tươi", khi không còn sức lực, cơ bắp nữa
thì bán máu chính mình để có tí tiền "còm" độ
nhật !!! Và đến khi nhắm mắt xuôi tay, biết
đâu lại chẳng thành "hồn ma, bóng quế" dật
dờ:
..
..
Dãi
dầu trong bấy nhiêu năm
Khóc
than dưới đất, ăn nằm trên sương
Nghe
gà gáy tìm đường lánh ẩn
Lặn
mặt trời lẩn thẩn tìm ra
Lơ
thơ ẵm trẻ, dắt già ..
(NGUYỄN
DU - Văn Tế Thập Loại Chúng Sinh)
Bạn có cảm
thấy bất nhẫn không, khi xem hình cụ bà lưng còng
ngủ gục lúc đang bán rau bên đường xe cộ
như mắc cửi ??? Quí vị
có thấy đứt ruột không khi nhìn ảnh các cụ
già lưng còng vì cả đời gánh gồng, vẫn cứ
phải còng lưng gồng gánh ở cái tuổi đáng
được ngồi nhà an dưỡng, nghỉ ngơi
??? Có lẽ chỉ đến khi nhắm mắt xuôi tay mới
thực sự thanh thản đời đời ??? Mà cũng
chưa biết ở bên kia cõi sống, người chết
có chắc chắn được thanh nhàn, no cơm ấm
áo ???
Cũng
có kẻ đi về buôn bán,
Đòn
gánh tre chín dạn hai vai,
Gặp
cơn mưa nắng giữa trời,
Hồn
đường phách sá lạc loài nơi nao?
..
..
Sống
đã chịu một đời phiền não
Thác
lại nhờ hớp cháo lá đa,
Đau
đớn thay phận đàn bà,
Kiếp
sinh ra thế biết là tại đâu?
(NGUYỄN
DU - Văn Tế Thập Loại Chúng Sinh)
30/04/1975, là ngày
đánh dấu sự buồn đau của miền Nam Việt
Nam, là khởi đầu của chia lìa, tang tóc, điêu linh
..
Nhưng trong cái rủi
có cái may. Trong tử có sinh. Trong tuyệt vọng có niềm
hy vọng. Trong bóng đen có ánh sáng cuối đường
hầm. Triệu triệu người dân Việt sau đó
gặp duyên lành, được phước lớn, có
cơ may sinh sống làm việc ở xứ người: Mỹ,
Canada, Pháp, Úc, Anh, Đức,
Nhật .. (Thì vẫn phải đi làm mới có cái ăn, vẫn
là tần tảo, vẫn rất cần cù, vẫn cực
"thấy mẹ" !!! Nhiều khi cả vợ lẫn
chồng "cày" 2,3 jobs cho con cái đến trường,
để chúng đừng bị khổ đau, thua thiệt
như cha mẹ chúng nó ngày xưa).
Thế nhưng,
tuy cũng là lao động tay chân, cũng rã rời tứ
chi, cũng quần quật tối tăm mắt mũi, cũng
tần tảo, tảo tần thứ thiệt, chứ cái
chuyện làm công nhân, làm cu li, hoặc chí ít làm người
quét dọn trong các hãng xưởng, văn phòng ở bên Mỹ
này nó "khác" gì đâu !!! Đi chùi rửa cầu tiêu
chứ vẫn ăn mặc lịch sự (nhiều khi phấn
son đỏm dáng ra gì), đi xe bus, hoặc lái xe hơi .. tập
tàng hay đắt tiền (nếu đủ can đảm,
hoặc đủ tiền trả nợ xe hàng tháng) đến
chỗ làm chả khác "đại gia". Mỗi ngày làm
8 tiếng thì được nghỉ "xả hơi"
[break] hai lần, mỗi lần 15', 20', đến giờ
ăn bấm thẻ đi ăn 30'. Thức ăn, thức uống ê hề,
nếu thích cứ mua sữa tươi uống thay nước,
thịt nướng bia lon cuối tuần tụ tập giải
trí là thường .. Rẻ nhất thịt gà, đồ biển
giá đắt, rau trái quí nhất hạng .. (Và tuyệt nhiên
không hề có cảnh gồng gánh bán rong ngoài đường.
Mọi thứ thịt cá, rau củ quả đều nằm
trong chợ, trong siêu thị, cứ tự do lựa chọn,
chả có ai nhìn ngó đặng "đốt phong long",
cũng chả cần sợ bị nói thách, không có cảnh
chen lấn giành giật để "chộp" món ngon,
hoặc trả tiền trước người khác
!!!) .. Ngoài trời nóng như
thiêu đốt, chợ búa, nơi làm việc có máy điều
hòa không khí. Ngoài trời tuyết phủ giá băng, trong
phòng, trong Mall có hệ thống sưởi ấm. Nếu
chả may bệnh tật, ốm đau, đi bác sĩ có bảo
hiểm sức khỏe lo (dĩ nhiên do mình mua, trả hàng
tháng), có tiền nghỉ bệnh (nhiều ít tùy hãng giàu
nghèo). Về già nghỉ hưu, có tiền bảo hiểm
thuốc men, có tiền già ..
Dĩ nhiên không phải
là thiên đường hạ giới cho hết thảy mọi
người đâu, nhất là nếu bị "thất
nghiệp", hoặc không tìm được việc làm
nào, coi như .. "địa ngục a tì" chào đón tức
thì !!! Những người lớn tuổi được
con cái bảo lãnh qua "trông cháu" thì cũng chả vui vẻ
gì. Vì khi con cái đi làm, các cháu đi học, các cụ quanh
quẩn trong nhà bó rọ, rất thương tâm. Họ từng
bảo: có mắt như mù - đâu biết đường
sá. Có tai như điếc - làm sao nghe tiếng Mỹ. Có miệng
như câm - làm sao nói được tiếng Anh. Có chân
như què - đâu thể đi chợ, đi chùa, đi nhà
thờ hoặc gần nhất là đi thăm hàng xóm láng giềng
..
Do
đó, "trông người
lại ngẫm đến ta".
Thấy
người dân ở đây sung sướng là thế. Trong
khi người dân mình khổ cực là thế - Đau chứ.
Việt
Nam là quê mình mà - Thương chứ.
Hoàng
Sa, Trường Sa mất - Thắt ruột chứ.
Người
dân ở bển nghèo càng nghèo. "Bọn họ" giàu
càng giàu.
Ôi.
Sờ sờ chán vạn cảnh "muối xát, kim
châm" !!!
Tôi
vẫn còn đây trên đỉnh chon von
Giăng
giăng tai ương, chập chùng thiện ác
Trong
cõi người ta ngập tràn nước mắt
Sớm
tối đi về .. lồng lộng càn khôn !!!
(Phạm
Hồng-Trần)
VU LAN 2012