Nhìn hình
bữa ăn sáng của em Thanh Vân (Úc), sao thấy ngậm
ngùi .. Tội nghiệp cho em chăng ??? Không. Mình cũng tùm
lum thuốc như vậy, buổi sáng, buổi tối .. Mà
hình như những người bạn tôi quen ai cũng
"cá mè một lứa" hết trơn .. Không cao máu, cao
mỡ, cao đường thì cũng ăn không tiêu, ợ
chua, nhức mỏi. Lại còn mắt mờ, tai điếc,
răng cần phải "mọc", tóc cần phải
lấy lại màu của tuổi "hồi
dương" (í í .. hồi xuân chớ) !!!
Lúc ở
VN, Rạch Giá hay Bà Chiểu .. má tôi đâu có những chứng
này (ờ .. có đi bác sĩ đâu mà biết ..), nên người
cứ khoẻ khoè khoe. Có sật sừ nhức đầu
sổ mũi thì cạo gió, thấy bầm mình bầm mẩy
vậy mà "ma bịnh" chạy có cờ !!!
Bây giờ,
ở đây, người nom béo tốt, mà chúc mừng là coi
chừng "được" phù mỏ vì giống y
như chọc quê người ta .. "Khỏe hổng nổi
đâu, bịnh rề rề nè, lục phủ ngũ tạng
là đồ lô-canh hết rồi, cần ấp-gờ-rết
[upgrade] .."
Có chị
bạn ở Cali oang oang trong phôn: "Tao hổng có ưa
cái vụ bịnh nha mậy. Tao hổng ưa ông Phật
luôn". Trời đất. Sao vậy ???. "Ai biểu ổng
nói Sanh, Lão, Bịnh, Tử chi. 3 ải là đủ gồi.
Sanh thì được. Lão cũng được. Rồi Tử
.. phải phẻ re hông.". Chị nói vậy là chết bất
đắc kỳ tử đó nha chị. Ăn ở thất
đức mới bị vậy nha chị. "Xì .. Già thì
chết, để đất cho con cháu tấn lên chớ mậy.
Cứ ngủ rồi không thức dậy nữa. Tao phái vậy
đó" ..
Ờ mà
có ai khoái BỊNH đâu ta ??????????????????????
- NGÀY JULY 4th của TÔI
- NGÀY JULY 4th
của TÔI.
Ngón chân cái tự cắt khoé giỏi quá, bị
chảy máu. Tưởng ngày 1 ngày 2 sẽ lành, ai dè, sưng
tấy lên. Rửa ráy sạch sẽ bằng oxy già. Dán lại
bằng band-aid. Mang xăng-đan thò ngónbăng bó dị hợm ra. Về
nhà, lại vệ sinh cho cái ngón chân mà mấy chục năm
quacoi nó như không. Như
"thế phải thế thế thời phải thế"
.. Tự nhiên nhi nhiên..
Bây giờ thì .. Bàn chân lỡ quơ đụng
cái gì đó ngay "vùng nhạy cảm" là đau thấu
trời xanh. Bây giờ thì, ngón chân cái "hiện hữu"
từa lưa, chảnh không chịu được. Vì
đâu có mang giày được nữa rồi. Cũng không
gãi ngứa cho lòng bàn chân trái được nữa rồi.
Và eo ơi, ngay cái khoé ban đầu chỉ là một vài giọt
máu đọng, bây giờ sưng vù lên, lại còn lồi ra
một cục thịt thừ lừ bầm máu ..
Những hình ảnh hồi ở VN, trong
lúc thực tập cứu thương Hồng Thập Tự
Kiên Giang hoặc những ngày nằm bệnh viện Long An
lại hiện về rõ mồn một: chỉ là một vết
gai đâm vào đùi khi đi làm rẫy mà một cậu
thanh niên khoẻ mạnh bị cắt cụt nghiến cả
cái chân, phải mang chân giả cả đời. Một bà
già, khi làm cá, chặt phạm vào mu bàn tay trái, sau đó cũng
đành hy sinh cả cánh tay để cứu lấy thân . Biết
đâu .. Biết đâu .. Nỗi sợ hãi trào lên khi đêm
về trằn trọc, mắt cứ mở thao láo, cứ
thấy những người bị huỷ một phần
thân thể chỉ từ những vết đứt nhỏ
nhoi. Biết đâu nguyên cái chân phải sẽ đi
đoong luôn. Sẽ phải chống gậy, sẽ mang chân
giả, sẽ không lái xe được (ôi cái chân đạp
ga, đạp thắng !!!) ..
Hai tuần trôi qua, hết mấy hộp
band-aid, hết nửa chai ốc-xi già .. Thuốc trụ
sinh không dám uống sợ "tẩu hoả nhập
ma" với cả đống thuốc cao mỡ, cao máu,
đường ruột, dị ứng .. Giờ hai bắp
chân lại thêm chứng "mỏi" nữa trời
đất ạ .. Mỏi kỳ mỏi cục .. Mỏi lạ
mỏi lùng .. Mỏi quá thể cho dù mát-xa bằng dầu cù
là, dầu gió xanh, chai lăn "Icy hot" .. Cho dù làm nóng
lên bằng củ gừng đâm .. (Không tin đây là biến
chứng của cái ngón chân trỏ bên phải vì cả hai
chân đều bị "bịnh" luôn rồi .. Ờ,
mà đâu có gì là chắc đâu ta với định luật
"bình thông nhau" bí hiểm"!!!)
***
Hôm qua là ngày độc lập của Hoa Kỳ.
Tôi thức dậy sớm như thường lệ,
như những ngày thường chuẩn bị đi làm.
Tôi đã nói với chính mình để quên đi cơn làm biếng
cố hỉ cố lai ..
- "Hôm nay, tôi chuẩn bị đi Mall". (Ngày lễ ở bên này hay ghê luôn hàng Sale thấy
mà ham) ..
Hai cái cẳng gà của tôi vẫn còn mỏi,
còn khó chịu vô cùng mỗi khi lên giường sãi chân, sãi
tay. Cái ngón chân cái vẫn đau, vẫn nhoi nhói, vẫn
sưng, hình như mỗi ngày mỗi to hơn.
Tôi vẫn đi Wheaton Mall hôm nay. Nhất
định thế. Lý do cũng dễ hiểu thôi. Tôi phải
vận động hai chân tôi (lần đầu tiên tôi ý thức
rõ giá trị của đôi chân, cũng như càng ngày càng hiểu
rõ giá trị của từng bộ phận trên cái xác phàm
này, bên ngoài lẫn bên trong, cái thấy được, chạm
được .. cho tới những phần không thể
nào thấy, ngay cả những phạm vi siêu hình !!!).
Tôi đi Mall vì hôm nay không đi làm. Tôi
đi Mall vì hôm nay có nhiều món giá hạ hoặc có quà. Mà nếu
không quà, không giá hạ tôi cũng phải sắm những sản
phẩm dành cho vệ sinh và nét đẹp phụ nữ (dù
bất cứ tuổi nào thì cũng cần tươm tất
với đời chứ nhỉ !!!)
Tôi đi Mall vì hôm nay 2 cái chân bảo tôi phải
đi (càng nằm chân càng mỏi, càng khó chịu vô cùng). Tôi
đi Mall để kiểm tra xem đôi chân tôi có thể sử
dụng đường trường (dù chỉ hơn 12
miles, độ 35 phút lái xe) và đi bộ vòng vo tam quốc
ở trỏng chừng nửa tiếng. Rồi lái xe về
vùng thực phẩm Á Châu mua thúc ăn dự trữ cho tuần
sau.
Tôi đi .. để hoà vào dòng người
tuôn đổ về những nơi hàng hoá đẹp đẽ,
những sản phẩm tốt lành, phong phú ..
Tôi đi bằng chính đôi chân mình, hết sức độc
lập tự do, trong cái ngày Tự Do, Độc Lập của
nước Mỹ quê hương [quê
người nay trở thành quê mình tỉnh bơ] !!!
(Hinh cua PHAM HONG-TRAN)
- TRĂNG
- TRĂNG ..
Năm tuổi trăng tròn .. tuổi
trăng tròn lẻ .. rồi hết lẻ .. tôi ở cái xứ
Rạch Giá đó, đâu có thấy trăng. Vì cónhìn đâu mà thấy !!!
Suốt
thời áo trắng, phượng hồng của tôi, tôi chỉ
nhìn, chỉ thấy những bài học, bài làm, bài thi .. Nữ
sinh con nhà lành chính thống. Con mọt sách gồ ghề của
tỉnh lẻ Kiên Giang.
Năm hai mươi mấy tuổi, cô
giáo trẻ ở nơi có nhiều học sinh già - Tầm
Vu. Trăng không có, ngay cả những vì sao xanh cũng không.
Vì tôi có nhìn đâu. Tôi chỉ nhìn, chỉ thấy những
bài giảng, những bài làm của học trò tôi. Và cũng
bận bịu bảo vệ luận án "Cao Học, Thấp
Học" với đời.
Như
thế đó. Suốt thời học trò Rạch
Giá, thời sinh viên Sài Gòn, thời cô giáo Long An, trăng
dường như không có mặt với tôi. Dù tôi làm
thơ, viết văn, dữ dội, sung độ. Chép
đầy những cuốn tập học sinh bằng bút
lá tre chấm bình mực tím. Sáng tác cho chính mình đọc.Bởi có gởi cho các báo thì cũng
chả ai thèm đăng.Không
nản chí tang bồng (vì tự biết những bài đó dở
ẹc), nhưng tôi cũng cứ giữ gìn chúng, rồi sửa,
rồi đục bỏ đoạn này câu kia, thay bằng
từ mới, đoạn mới những lúc rảnh rang
(cái lúc rảnh rang nhiều khi vài ba tháng .., vài ba năm ..,
có bài cả chục năm cũng được đem ra
vá víu lại !!!). Tôi cũng từng xé nát chả biết bao
nhiêu cuốn "thi tập" lãng nhách ấy. Không
thương tiếc. Không xót xa. Nếu không, chắc chật
nứt cả mấy cái "hòm gỗ" rồi.
Rồi
tôi chôn những hòm thơ, hòm kỷ niệm Rạch Giá - Sài
Gòn - Long An để qua Phi, sang Mỹ. Vài lần ở trại
Bataan, thấy trăng những đêm điện cúp. (Thì cũng như Sài Gòn, Long An những
đêm cúp điện ..). Ánh sáng mát mẻ, dịu lành của
trăng thi thoảng cho tôi những rưng rưng bất
chợt. Thế thôi. Vì thói đời mà, có đèn không cần
trăng. Có trăng thì quên đèn !!!
Tuổi
ngoài 40, tôi sang Mỹ .. "Quả
đất cứ việc xoay. Trăng cứ việc tròn rồi
lại khuyết. Hoa cứ việc nở để rồi
tàn. Nhan sắc cứ việc rực rỡ rồi tàn phai.
Dâu bể cứ việc bể dâu tan tác đoạn trường
!!!" (Phù Vân 15) .
Đâu thấy trăng sao gì giữa bề bộn áo cơm
!!!
Vậy
mà ở đây, chốn này, sau 11 năm trời đằng
đẵng - xa quê hương những mấy đại
dương xanh, mấy phương trời cỏ biếc
- tôi lại gặp trăng ..
.. "trăng
tròn vo hiện trước đầu xe. Trăng sáng. Mát mẻ.
Màu trăng dịu dàng. Huyền ảo .. Tôi lái xe đi giữa
ánh sáng dìu dịu ấy, tâm thanh thản, lâng lâng .."
Và như là có duyên, có phước, tôi gặp
trăng dài dài .. "dù trăng tròn hay khuyết, dù
"gương nga vành vạnh" hay cong cong sừng
nghé".., nhưng trăng Rằm bao giờ cũng bát ngát,
bao la ..
.. "Có bữa
mở cửa bước ra .. tôi gặp trăng. Trăng
tròn. Trăng tỏa sáng thênh thang. Cái sân nhà như to hơn.
Con đường be bé chợt rộng rinh hơn. Những
bóng đèn đường mờ câm hơn trước vầng
sáng bao la bát ngát trên cao. Lòng đường không còn ranh giới.
Dàn trải mênh mang. Phố xá đang ngủ say như ở
trong một không gian thanh thoát. Vô biên. Ánh sáng trăng dịu
dàng quá thể. Mặt trăng hiền hòa luôn luôn soi sáng
trước đầu xe, như dẫn đường chỉ
lối cho riêng tôi thoát qua những nẻo đoạn
trường .." (Phù Vân 118)
Từ trăng tôi thấy, tôi biết, tôi cảm
nhận, tôi hân hưởng cuộc sống bình thường
mà hết sức diệu kỳ ..
.. Lại nhớ
một câu châm ngôn Tây Tạng: "Ðau khổ hiện hữu là để
đo lường hạnh phúc".
Phải rồi. Có con đường gập
ghềnh, đèn đường vàng vọt, cái sáng cái tắt,
nên tôi mới "thấy" ánh sáng tuôn đầy vào những
ngày tròn trăng.
Có những ngày hàng họ ế ẩm, ngân
sách thâm thủng, "đồng tiền liền khúc ruột"
bị "lõm" hết mấy khúc thì tôi mới "biết"
rằng những sợi tơ xanh dịu dàng của Hằng
Nga sẽ mơn trớn, xoa dịu và làm êm ắng hết
những lo lắng "áo cơm", như thứ thuốc
mỡ "thần kỳ" làm mát mẻ ngay cái bỏng
rát của lửa làm rộp da non.
Có xa quê nửa vòng trái đất, nên ta mới
được "nhìn thấy" mùa thu tuyệt đẹp
quê mình : mây lụa bạch, nắng hào quang, màu trăng sữa
.. , mới "cảm nhận" được mùi
thơm của lá sen, của hoa sen thơm nức địa
đàng ..
Có bị cái nắng cháy da, bỏng thịt
của mặt trời mùa hạ, thì ta mới "hân hưởng"
được "Là sợi đường tơ dịu
quá trăng, Là bao nhiêu ngọc cũng chưa bằng" -
HÀN MẶC TỬ .. ".