Ngụ Ngôn Mẹ
(T. Vấn)
Mẹ bỏ ta đi,
Mẹ về cõi Phật Vô
Ưu
Những đứa con tuổi năm
mươi
Khóc như ngày mới lớn
(Ngọc Phi)
Dịp tháng 5 năm ngoái, tôi nhận
được bức thư dưới đây từ
một độc giả trẻ khi cô đọc
bài "Mồ côi mẹ liếm lá đầu
đường" * trên Website www.vnusps.org của Hội những
nhân viên gốc Việt làm việc cho Bưu
Điện Hoa Kỳ :
"Thưa chú T.Vấn, con tên
Thơ Nguyễn. Tình
cờ con có đọc bài "Mồ côi mẹ
liếm lá đầu đường" của
chú mà con không thể nào cầm
được nước mắt. Trong cuộc sống của
đời người, ta thường trải qua bao
nhiêu mất mát, thăng trầm, khổ nhọc
nhưng niềm đau khi ta mất Mẹ có cái
gì lớn lao và không sao tả
hết được. Con còn Mẹ và cảm thấy
được hạnh phúc hơn khi đọc xong
bài của chú và nỗi cảm thông với
chú khi không còn Mẹ nữa. Trong
một năm, đối với con, thì ngày Mẹ
Hiền là ngày thiêng liêng nhất.
Vì con không biết rõ ngày sinh nhật của
Mẹ, nên con đã chọn ngày Mẹ Hiền
để làm những điều có ý nghĩa
nhất và cũng là ngày để trả
ơn Mẹ đặc biệt hơn. Mỗi
ngày đi qua, dường như sự hy sinh của Mẹ
ngày càng lớn hơn, thông qua những chuỗi
ngày khi con sinh ra đời, lớn lên rồi lập
gia đình. Không những ngày nay Mẹ
con thương các con vô bờ bến mà nay
phải thương yêu và giúp đỡ những
người cháu lần lượt ra đời của
bà. Ôi thật cao cả quá ...
"
Bức thư "ướt sũng" nước
mắt của cô gái trẻ, gợi cho tôi nhớ
đến chính mình, thằng bé 10 tuổi
theo sau quan tài mẹ mình khóc hết những
giọt nước mắt trong cuộc đời làm
người, để rồi sau đó không
còn nước mắt mà khóc, kể cả
khi bố tôi nằm xuống vì tai biến mạch
máu não 8 năm sau đó. Sáng nay, đứa
con gái 14 tuổi của tôi xin phép được
ở lại trường sau giờ học vì mẹ
của bạn cháu vừa qua đời vì bệnh
tim. Mấy đứa bạn
cùng lớp với cô gái nhỏ bất hạnh
muốn được cùng nhau vào nhà nguyện
của trường đọc kinh và cầu nguyện
cho linh hồn người mẹ trẻ, và cũng muốn
được có cơ hội chia sẻ nỗi
đau ấy với bạn mình. Con gái
tôi còn tỏ vẻ "vui mừng" khi buột
miệng nói với bố "may quá mẹ của
mình chưa chết". Tôi hiểu tâm trạng
của con khi nhớ đến hoàn cảnh của
chính mình. Thấy nỗi bất hạnh của
người khác mới sực nhớ rằng
mình là kẻ may mắn.
Cũng tình cờ, tôi đọc được
một câu truyện ngụ ngôn về người
mẹ của nhà văn Mỹ nổi tiếng ở
tiền bán thế kỷ 20 Irene Temple Bailey,
xin được kể lại ở đây như một
món quà gởi đến những kẻ may mắn
và cả những những người bất hạnh,
nhân ngày Hiền Mẫu. Và bởi vì
cô gái trẻ tên Thơ Nguyễn hay con
gái của tôi, rồi cũng sẽ đến một
ngày làm kẻ bất hạnh khóc hết
nước mắt tiễn mẹ mình về nơi an
nghỉ cuối cùng, nên câu chuyện ngụ
ngôn này sẽ đóng vai trò chiếc vai
cho các người con mất mẹ dựa vào
đó mà tìm sự an ủi trong lúc họ
cần đến nhất.
Ngụ Ngôn Mẹ
Người mẹ trẻ đặt chân
trên con đường đời. "Đường
còn xa không ?" Bà
hỏi. Người dẫn đường trả lời : “Còn xa lắm, và đầy
chông gai nữa. Bà sẽ già cỗi trước
khi đi đến cuối con đường. Tuy vậy, cái cuối cùng bao giờ cũng
tốt đẹp hơn lúc khởi đầu."
Nhưng người mẹ trẻ tỏ ra sung sướng.
Bà không tin rằng lại có
điều gì tốt đẹp hơn những
năm tháng bà được làm người
mẹ. Vì vậy, bà thản
nhiên vui đùa với các con, bẻ cho
chúng những bông hoa tưoi thắm bên
đường, tắm chúng trong những dòng suối
trong mát. Nhìn những tia nắng mặt trời
nhẩy múa xung quanh con mình, bà mẹ trẻ
cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời,
bà kêu lên : "Liệu
còn có điều gì đáng yêu
hơn cuộc sống này nữa không ?".
Rồi đêm đến. Bão tố, bóng tối
phủ kín lối đi. Lũ trẻ run rẩy
vì sợ hãi, vì lạnh. Người
mẹ trẻ kéo các con lại gần, ôm ấp
lấy chúng như gà mẹ ôm ấp
đàn gà con. Các con của bà vui
sướng "Mẹ ơi, chúng con không sợ
hãi nữa. Có mẹ ở bên,
không điều gì có thể làm hại
chúng con được". Bà mẹ trẻ
đáp : "Các con đã
làm mẹ vui hơn một ngày vui sướng nhất,
vì mẹ đã dạy cho các con được
sự can đảm".
Ngày rạng ánh bình minh. Trước mặt,
là một ngọn đồi. Mấy mẹ con cứ
leo, leo mãi, cho đến khi tất cả đều mệt
lử, nhưng người mẹ trẻ luôn khuyến
khích các con :"Hãy cố
lên, chỉ cần một chút kiên nhẫn nữa
thôi là chúng ta sẽ lên đến đỉnh
đồi." Lũ trẻ ngoan ngoãn nghe lời mẹ,
và khi tới nơi, chúng nói :
“Mẹ ơi, chúng con đã không thể
leo đến đích được nếu không
có mẹ !”. Người mẹ trẻ,
đêm đó khi bà đặt mình nằm
xuống, bà ngước nhìn các vì sao
và nói : "Ngày hôm nay
còn tốt đẹp hơn cả ngày vừa
qua. Các con của tôi đã học được
sự kiên trì chịu
đựng khi phải đối đầu với gian khổ.
Ngày hôm qua, tôi đã ban cho
chúng lòng can đảm, và ngày hôm
nay chúng nhận được sức mạnh từ
bài học kiên trì."
Ngày kế tiếp, trên trời
xuất hiện những đám mây kỳ lạ
làm âm u cả mặt đất. Đó là những
đám mây của chiến tranh, của thù hằn,
của tội ác. Trong bóng tối âm u, lũ trẻ mò mẫm, sờ soạng,
rồi trượt chân vấp té. Người mẹ
trẻ bảo các con : "Các
con, hãy ngước mặt nhìn lên. Hãy
đưa mắt về vùng ánh sáng
!". Lũ trẻ nhìn, thấy ở trên
đỉnh những đám mây đen là thứ
hào quang chói lọi vĩnh cửu, nó
đã dẫn lũ trẻ vượt
ra khỏi sự che phủ của bóng tối, của
mây đen. Đêm hôm đó, người mẹ
hài lòng, nói : "Ngày
hôm nay là ngày vui sướng nhất trong
đời. các con tôi
đã học hỏi được tất cả những
gì tôi có thể dậy dỗ chúng."
Thế rồi, những ngày, những
tháng, những năm cứ lần lượt
trôi qua. Cuộc
hành trình vào đời của bà mẹ
và các đưa con của mình vẫn tiếp
tục. Nhưng bây giờ, người mẹ
trẻ không còn trẻ nữa. Bà trở
nên bé nhỏ đi vì tấm lưng
còng. Trong khi đó, các con bà đã
trưởng thành, thân thể cao to cường
tráng, với những bước đi vững
chãi can trường. Mỗi khi gặp
đoạn đường gập ghềnh hiểm trở,
chúng bế bà lên dễ dàng, vì
bây giờ hình hài bà đã nhẹ
như một sợi lông chim. Và
cuối cùng, họ đặt chân đến một
ngọn đồi. Phía bên kia
là những con đường sáng rực rỡ
và những cánh cửa đời dát
vàng mở rộng thênh thang. Bà mẹ
bèn nói với các con :
“Mẹ đã đi đến cuối cuộc
hành trình của mình. Chỉ đến
bây giờ, mẹ mới tin rằng cái cuối
cùng đẹp hơn sự khởi đầu,
vì các con của mẹ đã có thể
bước đi một mình, cũng như rồi
đây con cái của các con sẽ biết
bước đi một mình không cần các
con dẫn dắt.“ Những đứa con liền
nói với mẹ : "Mẹ ơi
! Lúc nào mẹ cũng sẽ đi bên cạnh
chúng con, kể cả khi mẹ đã khuất sau
cánh cửa nước Trời."
Các đứa con của bà mẹ, đứng
bất động nhìn theo bóng
dáng mẹ bước đi một mình về
phía cánh cổng. Rồi khi cánh cửa
đã khép lại, họ bảo nhau
: “Chúng ta không còn nhìn thấy mẹ
nữa, nhưng mẹ vẫn ở bên cạnh
chúng ta. Một người mẹ,
như mẹ của chúng ta, đẹp hơn một
hồi ức dịu dàng. Bà
là Sự Hằng Sống.”
(Nguyên tác :
Parable of Motherhood by Temple
Bailey *)
T.Vấn
Tháng 5-2008
--------------------------------------------------------------------------------
* Bài "Mồ côi mẹ liếm lá
đầu đường" đã được
đăng trên tạp chí Viet Norway số tháng 5
năm 2006. Độc giả muốn đọc lại
bài này, có thể vào trang Web T.Vấn tại : www.T-Van.net,
chọn bài lưu trữ trong Tháng 5.
** Irene Temple Bailey
(1865-1953), nhà văn người Mỹ nổi tiếng
với nhiều tác phẩm truyện ngắn và
truyện dài. Năm 1933 là nhà
văn có trị giá tác quyền cao nhất
thế giới. Đặc biệt,
bà chưa bao giờ lập gia đình. Những tác phẩm được bà viết
ra với tất cả sự trân trọng, chính
là những đứa con yêu quý của
bà. - T.Vấn.
(Bai Chuyen)