Một hôm ra quán
(Phan)
Không ngờ trong đời còn có
ngày có lại cảm giác của “Một
hôm ra quán” vì từ khi biết ngồi
quán thì tôi thấy khả năng suốt
đời ngồi quán mỗi sáng nên
không nghĩ tới nữa. Có một
thời như thế ở quê tôi. Sáng
ra là ra quán. Có tiền-không tiền,
có việc-không việc, có tâm sự hay
không cũng ra quán rồi tính sau. Ở đó, quán, có cái
không khí mà ở nhà không thể
nào có được; có tin tức đầu
ngày nóng hổi trái ngược với tin
đầu ngày ở nhà, “Hôm nay anh
…” thế này thế nọ. Ngày
nào cũng thế ! Tôi tưởng
là đời mình ra quán mỗi sáng cho tới
khi không còn chống nổi cây gậy để
ra quán thì mới thôi. Ai dè, có một
thời như thế thì có một thời
không như thế ! Người ta
tính tuổi con người theo năm sống để
xưng hô như người này phải gọi
người kia bằng anh hay bằng chú, bác,
ông … Thử lấy quán làm đơn vị
tính tuổi đời thì thâm niên ngồi
quán đứt đoạn lúc nào coi như
người ta đã chết lúc đó. Sống ở Sài Gòn mà không ra
quán có khác nào cắt đứt mọi
liên hệ với thế giới bên ngoài.
Nếu lấy quán làm đơn vị tính, ta
cũng có người hưởng dương; người
hưởng thọ … như tính theo
năm sống vậy. Một người sống
ở Sài Gòn mà không ra quán thì
khác nào một người sống ở Mỹ
mà ra quán mỗi ngày. Ở Sài
Gòn mà nghe một người bạn ăn
sáng, uống cà phê ở nhà rồi mới
đi làm cũng chẳng khác gì nơi
đây mà nghe một người bạn sáng
nào cũng ra nhà hàng ăn sáng, uống
cà phê rồi mới đi làm. Hai
đời sống trái ngược như
Đông-Tây trong lòng quán thủ.
Còn nhớ những ngày theo
cha đi đâu đó trong phạm vi Sài
Gòn, rồi ghé quán. Thường thì hai
cha con làm hai bát phở. Căn cơ của
người Bắc (khác) chắc cũng không
khác mấy. Sau đó người cha di cư
làm ly trà nóng nhưng đứa con sinh đẻ
ở miền Nam
thì thường nói với bố: “Ăn phở toát mồ hôi … con
không thích uống nước nóng”.
Người cha lõi đời, sành ăn uống,
hiểu biết là ăn nóng không nên uống
lạnh sẽ làm hại men răng nhưng kẹt
tình phụ tử nên người cha thường
cười nụ cười thật hiền,“Con uống chai xá xị, chắc
không nóng !” Thằng bé cười lỏn
lẻn, thấy mình khôn hơn người lớn !
Khi thể xác nó đã lớn hơn thằng
bé khôn chút xíu thì tâm trí nhỏ
lại cũng ngần ấy là nó không
thích đi với bố nó nữa đâu. Nó, nhân một dịp có tiền
nào đó. Thay vì khao thằng bạn
thân nhất một ly nước mía hay chè ba
màu như thông lệ bạn bè khi đã
vượt quá mức bạn thường nghĩa
là bạn trong xóm hay bạn bạn học. Hiểu
theo nghĩa nào thì tùy
người nghĩ, nhưng hiểu theo nghĩa
“quán” thì thằng bạn được
mời ra quán là thằng bạn học chung lớp
chung trường mà chung xóm nữa. Hai đứa
nó bất chợt hiểu nhau hơn suốt quãng
đời la cà khắp xóm là hai đứa
tự nhiên thấy nhau cùng nhìn theo một
mô hình suông đuột bỗng gồ ghề
khó hiểu mà khả năng chữ nghĩa
còn mù mờ gọi là bóng dáng ai ơi ! Thế là tình bạn
đã có cái mới để chia sẻ thay
cho trái ổi, trái xoài mới vặt non
được ở nhà ai đó !
Tiếng chửi câu nguyền rủa
còn lảng vảng tàng cây.
Hai tên tiểu tử dắt nhau ra
quán. Chúng
chọn bàn rất lễ độ là một
góc khuất - nơi mà trong quán hết
bàn thì những quán thủ đã
có thâm niên mới ngồi tạm.
Chúng bằng lòng dễ lắm với một chỗ
ngồi vì tình bạn cao cả hơn, vì
đến quán trong những bước thăm
dò thì dè dặt là đương
nhiên. Khi người chủ quán (phụ
quán) hỏi uống gì thì chúng dạ
thưa ngoan hơn cả đối với thầy cô
trong trường trong lớp. (Không
cần hỏi thì người phục vụ cũng
đã biết trước là hai ly đá
chanh). Nhưng cái đêm hôm ấy mới
thật là đêm ! Cả hai thằng
thao thức dù đá chanh không có
cà-phê-in trong đó nhưng nó nâng
tâm hồn lên ! Nó làm
cho người ta thấy vũ trụ nhỏ lại
vì mình đã quá lớn rồi chăng ?! Thao thức mãi cho tới
hôm (thằng bạn thân mời lại là
đúng điệu giang hồ) nhưng phải thằng
bạn nghèo quá lại gặp lúc máu
hào phóng của giống đực bắt đầu
hoành hành trong cơ thể nên nó mời luôn ! Tiền bạc là thứ
quý trọng với loài tiểu nhân, đại
trượng phu trọng tình bạn hơn hết
trên đời, mà bàn về cái thứ
không có trên đời thì người
sành điệu phải uống cà phê
đá mới minh trí ! (Cũng còn sợ ai đó thấy
và méc lại nên thường chọn giờ
trưa cho quán vắng). Hai đứa mới cai sữa mà ngồi nói chuyện
đời bên ly cà phê đá - nghe như
nước đổ đầu vịt.
Lần thứ ba nó vào quán thì chỗ
ngồi đã là một vấn đề
! Không thể ngồi chỗ hẩm
hiu vì ngồi đó đâu có bớt tiền
cà phê đâu, mà nó cũng
đã biết cách giở cái phin cà
phê ra khỏi ly sao cho sành điệu thì
hà cớ gì không tranh bàn thuận lợi
tầm nhìn. Nhìn cái gì hả ? Cái gì trong tầm
mắt thì nhìn cho tới một hôm tầm mắt
biết dừng lại ở một nụ cười,
ánh mắt, cái khom người đặt để
ly cà phê của cô phục vụ. Và nó đã ghiền quán từ
đó. Nhưng dù sao nó cũng chưa
dám chọn bàn đắc địa để
có thể tự nhiên mà lén lút
làm một hơi … cho anh phát súng tim anh nát/ nhưng anh tin số phận
anh còn là chữ Capstan đọc đi đọc
lại đó mà. Nó mới ở trình
độ con anh phá sản tại anh ngu,
cũng là chữ Capstan ở đoạn sơ cấp.
Nhưng cái lần nhớ nhất
trong đời ngồi quán là nó mời
được ai đó cùng đến mà
không phải là thằng bạn thân dạo nọ
để lấy tín chỉ dại gái đầu
tiên. Nó dõng
dạc ngôn: “Một cà phê đá, một
đá chanh”. Cha mẹ ơi ! Nó sành điệu như người từng
trải, giang hồ lịch duyệt mấy thiên
niên rồi không bằng. Nó thường
chê nhạc của quán không hay để
gài độ lần sau đi quán khác, xa
hơn. Lần này nó chọn quán gần
nhà cho được ngồi lâu hơn chút
xíu thôi ! Trốn học
có hai tiết cuối mà đi xa quá thì
hết thời gian ngồi. Không biết sao
bây giờ nó thích ngồi yên bên một
người chứ không hiếu động như xưa ! Ai chai đá hơn đá
chai cũng phải động lòng, con mắt chớp
chớp làm tim nó trào
lên lộn xuống biết bao những đợt
sóng lòng là cái cảm giác khác
với sóng sông khi có chiếc ghe máy chạy
ngang làm cho đám nhóc tắm sông vui
như hè đến.
Rồi rách bao cái quần, làm mòn
bao cái ghế của quán theo
vòng xoay của vũ điệu oan tình. Hôm
nó đi tìm một cái quán không ai biết
nó là ai ! Cái
quán không có ai quen đi qua để biết
mình có một người quen đang ngồi
trong quán, để nó có thể bình
yên làm cái việc trọng đại nhất
trong đời là thất tình. Hôm đó nó không uống cà
phê đá nữa mà kêu hẳn một ly
cà phê đen, nhấn giọng ở chữ
“không đường”. Không
muốn ai nghe cái câu hảo đắng ấy,
nhưng càng nhiều người nghe càng tốt
cho vế sau. Nó đã yên vị một
cách lịch sự hơn cần thiết là
nói lời cảm ơn với người bưng
cà phê rằng: “Cảm ơn. Cho
tôi (chữ tôi bây giờ mạnh dạn lắm
vì đã bỏ chữ em cũng lâu lâu rồi).
Cho tôi xin luôn bình trà để
khỏi phiền … trở ra”. Ai
bán cà phê mà không hiểu là
khách cần yên tịnh.
Nó đã có không gian
thích hợp với cuột tình chết ngắc củ
tỏi. Thế là
đốt cho hết gói thuốc mới toanh, hai
mươi điếu nhưng chỉ cần bật quẹt
một lần. Hết, xé bao thuốc ấy ra để
có mảnh giấy bằng bàn tay, cây viết
thì lúc nào chả có sẵn ở
túi quần sau như Nguyên Sa, Phạm Thiên
Thư … chỉ có những gì nó sắp
viết ra mới khác thôi ! Khi mảnh
giấy tội tình không còn chỗ nào trống
để chứa chữ. Nó gấp
lại nhét túi quần sau, quần jean mắc
hơn quần tây là hai cái túi sau
thì hà cớ gì phải xài túi
trước cho phí cái quần jean.
Hôm sau vào lớp, nàng
thơ trong tờ giấy lộn còn chổng khu
ngoài gánh bánh canh, hàng cháo máu
mà con gái trí trá là cháo huyết
cho dễ ăn. Nó
không ăn quà vặt vì
đâu có tiền nhưng cứ ù ơ cho
người khác hiểu lầm là nó lớn
rồi, không ăn vặt nữa. Đứng xớ rớ
một hồi mới móc túi quần sau cho thằng
bạn thơ văn đọc mấy câu tao viết
hôm qua từ túi quần sau đã hai ngày
chưa giặt. Tiếc là những
nhà phê bình văn học đủ tư
cách đã chết hết rồi nên không
ai biết đến tài năng của nó.
Đụng vào cõi thơ mà, cứt ai
thơm mũi nấy vậy hà ! Nó vừa yêu vừa hận; vừa
cóc cần vừa tiếc cái người bỏ
ta đi như những dòng sông nhỏ.
Ôi ! những
dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những
cơn mê. Tư tưởng cao không hơn ngọn
cỏ nhưng cứ muốn làm người hùng
gặm nhấm cỏ khô mới ác nhơn.
Không thất tình làm sao viết thơ
tình hay được ? Nhưng thất
tình thiệt tình thì thơ tình cũng
không hay là một đoạn đời qua đi
mà khi nhìn lại mình đời
đã xanh rêu thì người ta yêu
quý cái thời ấy hơn hết. Làm sao quên gương mặt thằng bạn
khâm phục tài thơ của mình y trang
như mình khâm phục nó vì nó cũng
móc, cũng khoe, cũng tình là tình khi
không mà có - tình là là tình
có cũng như không. Cái thời
tình chỉ là cái cớ để mần
thơ con cóc qua đi.
Tới thời biết mần thơ tống
tình thì râu nó đã phải cạo
mỗi ngày chứ không thôi không cho vô
lớp. Nhưng
tới thất tình tập cuối thì nó hết
biết mần thơ. Cà phê
đen không đủ đắng dù ba lần dặn
“không đường” nhỏ nhẹ cũng
như không. Bia không đủ
cay, khói thuốc không xoá được
nhân ảnh chờn vờn dù người ta
chưa chết. Là lúc “người
đi một nửa hồn tôi mất/ một nửa
hồn tôi bỗng dại khờ”. Nó
ưa trốn học tìm nơi thanh vắng mà
ưu phiền thế thái nhân gian, đi ngang xe kẹo kéo nghe lời nhạc sến
rệu mà bâng khuâng… “có người
hỏi tôi sao ưa ca bài ca sầu nhớ - ưa
đứng trong chiều hoàng hôn - ưa đi lặng
lẽ trong những đêm gió mưa u buồn -
mà nghe cô đơn …” Nó đi mua
bán trăng, “Ai mua trăng tôi bán
trăng ch o…” Hàn tiên sinh đu trên
ngọn trăng dòm thằng nhỏ lang
thang giống mình dạo nọ.
Quán yêu là thế đấy bạn ạ ! Khi quán yêu chuyển
thành quán hẹn hò mà không phải
hò hẹn với ai thương. Hẹn
hò với đầu trâu mặt ngựa để
tính kế gian manh, để tìm con đường
sống trong cõi chết. Tìm đường
vượt biên từ trong quán cà phê
là thế đó ! Nó
vô quán ngang nhiên như quan lớn vô
công đường, kéo ghế gác chân
là lúc nó đã không còn là
nó mà nó đã chết tự lâu rồi ! Bây giờ là
ông gì đó chứ “nó” thì
chết rồi.
Quán bỗng xa mịt mùng trong
đời sống tha phương. Thèm ngồi cái
ghế cóc bằng gỗ cây cao su mà nhúc
nhích thì đầu đinh xé rách quần,
thèm nghe tiếng ai quen xin điếu thuốc,
thèm hớp cà phê vừa ngụm vào vội
phun ra vì có xác con ruồi trong miệng.
Thèm trúng độc đắc
hơn thương thằng nhỏ bán vế số liệt
chân. Thèm biết cái quần lót
cô bưng cà phê màu gì để khỏi
đoán già đoán non với bạn bè
cho đêm dài lắm mộng …
Rồi chán quán bây giờ dù
có hơn quán quê xưa là cái
máy lạnh, người đến quán bằng xe hơi, người ngồi quán bằng
quá khứ hơn hiện tại nên những
gương mặt trong quán bây giờ như đống
cứt trâu.
Mười lăm năm Thúy Kiều
lưu lạc tơi bời hoa lá; mười lăm
năm lưu linh tơi tả đời người. Hôm Đinh Yên Thảo
là người của địa phương mà
tôi chỉ biết mặt qua sách báo. Anh
gọi tôi lần đầu chào hỏi nên
phép lịch sự là tôi hẹn anh đi
quán cà phê nói chuyện chơi khi có
dịp. Dịp có khi tự đến
mà ít khi tự giác nên tuần sau tôi
gọi. “Ra quán uống ly cà phê, anh
em mình nói chuyện chơi”. Cái cảm
giác mười lăm năm không vô quán,
bỗng bước qua cửa một tiệm cà
phê nghe hơ hới xuân lòng nhưng thòng
luôn tức khắc ! Những
gương mặt thất nghiệp lâu ngày ngồi
gõ do-mi-no; những gương mặt xã hội
chê ngồi ê hề xấp báo; những
gương vỡ lại lành ngồi hú hí
vô tư … cách. Quán.
Quán của tôi đâu ?
Từ đó chỉ còn
cái bàn nhỏ sau patio với vài cái ghế
phế thải, mấy người bạn chân trời
góc bể ngồi nói chuyện quê tôi. Ai cũng có quê tôi để
nói với bạn bè tha phương cầu thực.
Quê tôi là quán. Quán có vạt nắng dạ cầu, chiếc
xuồng vớt ve chai trên sông khi nước lớn
nước ròng, có giề lục bình
trôi ngơ ngác ngày qua. Có những
người đi không trở lại mà tôi
là một. Một hôm ra quán
để biết mình đã hết tuổi ngồi
lê.
Phan
(Bai Chuyen)