Bỗng nhớ một
người bạn
(Phan)
Nửa vầng trăng treo trên ngọn cây,
mây tháng sáu đêm cũng lười di
chuyển, mây trầm luân cùng tôi im tiếng,
trăng soi bóng hình biếng nhác cỏ
cây. Bỗng thèm một người bạn.
Ngồi xuống đây với nhau như
chúng ta đã ngồi xổm trong trại tập
trung khi bị bắt nghĩa vụ quân sự nhưng
lại bị bắt từ một quán cà
phê, bị lùa lên xe vận tải như bầy
gia súc và chở về lò sát sanh.
Sáng ra, khai tên họ để đi chết
bên chiến trường Campuchia. Tao còn nhớ tiếng
cười hiếm hoi trong không khí nghẹt thở,
tử thần cầm lưỡi hái bay vởn vơ
trên đầu bọn mình. Tên Xã đội
trưởng cho người đi thu những bản
lý lịch tự khai. Sau đó, đọc
tên ai thì nấy hô “có” để
hy vọng được thả ra khỏi vòng kẽm
gai của Xã đội sau một đêm muỗi
chích. Nhưng hầu hết thì đi vào chứ
không đi ra để họ đưa những tấm
bia đỡ đạn biết ăn cơm mà chắc
chắn là không có cơm để ăn, chỉ
có vất vưởng da bọc xương như ma
trơi lên đường đi thi hành nghĩa vụ
quốc tế bên Campuchia. Những thằng bạn
có chút giấy tờ (dĩ nhiên là giả)
quan trọng là tiền kẹp bên trong giấy tờ
giả đó mà người nhà vừa
lòn qua bờ rào kẽm gai đưa vào
thì được ra về. Tao với mày chỉ
có giấy chứng nhận vớ vẩn do thằng Hải
(con ông Đại úy cảnh sát tên Thanh
đã đi cải tạo). Nó cấp bằng
cái máy đánh chữ hiếm hoi của ba
nó còn sót lại nhà. Thằng Hải thật
khéo tay với lưỡi dao lam và củ khoai
lang, nó có thể hình thành dấu mộc
đỏ loét cho bọn mình qua mặt những
người đeo súng nhưng không biết đọc,
cứ nhoè nhoè ra như mưa nắng dãi dầu
thì qua hết ! Tao nhớ chính xác luôn
là thằng Hải cấp cho tao tờ giấy rất
oai ! “Chuyên viên kỹ thuật Nông trường
Thái Mỹ Củ Chi” dịch ra tiếng Việt
trước “giải phóng” là “Thằng
chạy máy bơm nước ruộng”, có
dán hình tao và nó đóng củ khoai
lang lên lè loẹt, miễn đọc lờ mờ
được mấy chữ “Ủy ban nhân
dân thành phố…” là ăn tiền. Thế
mà tao sống sót trên đường lưu
linh. Mày thì lúc nào cũng đạo mạo
như giáo sư Đại học chữ to (Trung
tâm Bổ túc văn hoá) nên nó cho
mày làm “Trưởng ban Tuyên huấn
Phòng Giáo Dục Huyện nhà”. Ôi ! những
người tuổi trẻ tài cao một thời khốn
nạn.
Tao nhớ đời cái buổi sáng ở
sân Hội đồng xã cũ, người
xã đội phó đi thu giấy tờ cá
nhân đã nói với bọn mình:“Đụ
mẹ tụi bay, đưa tiền không đưa.
Đưa giấy làm chi ! Tao đâu biết đọc.
Cho tụi bay đi Campuchia cho chết mẹ tụi bay hết…”
Thôi. Nhắc lại chi những chuyện “trí
tuệ đỉnh cao”. Tao nhắc chuyện người
Xã đội trưởng đọc tên trong danh
sách phong thần. Hắn xướng lên Nguyễn
Văn Hai thì biết Nguyễn Văn Hai nào ? Ở
nhà quê miền Nam
thì Nguyễn Văn Hai có hàng tá. Nên
hắn phải đọc kèm theo tên cha mẹ
để xác định rõ Nguyễn Văn Hai
con ông Nguyễn Văn Một và bà Nguyễn
Thị Hồng, Hường, Cúc, Hoa … Đọc
là việc khó của người Xã đội
trưởng đang học Bổ túc văn hoá lớp
2, nên hắn phát huy hết tiềm năng
cách mạng bằng cách đọc gọn lại
là Nguyễn Văn Hai, cha Một, mẹ Hường
chẳng hạn. Kể ra cũng thông minh đấy chứ
! Nhưng không khí nghẹt thở của bầy
người chuẩn bị lên xe đi đỡ đạn
mà hắn xướng lên Nguyễn Văn Đeo,
cha Chơi, mẹ Sướng. Thì chết tới
nơi cũng phải cười một trận rồi tới
đâu tới. Mày còn nhớ thằng Đeo
con ông ba Chơi, nhà gần nghĩa địa Xứ
Mẫu Tâm, không ? Tao biết tên má nó
từ đó. Ba mươi năm qua rồi mà khi
nhớ lại tao vẫn cười thầm. Cha chơi
mà mẹ không sướng thì làm sao
có thằng Đeo để đá banh với bọn
mình.
Nghe đâu bây giờ thằng Đeo có
tiệm phở bên Úc, cũng ngon lành lắm
! Người Xã đội trưởng của
mình năm xưa thì đang làm Giám
đốc Công ty du lịch Huyện nhà. Ngài
Xã đội phó-không biết đọc
đang làm Chánh án Toà án Huyện. Kể
ra, một người đã có ba mươi
năm kinh nghiệm ăn hối lộ, tính nết
thô lỗ cộc cằn, cộng với thất học
mà làm Chánh án thì Việt Nam đi về
đâu ?! Tao thì ngồi đây, một mảnh
hồn trôi dạt đã xa như mảnh trăng
tàn … xa đến chẳng biết nơi
đâu là chốn quê nhà. Tâm tư
loáng thoáng ký ức về một miền
đất chết, những gương mặt một thời
trí trá với nhau để sống qua ngày.
Cái buổi sáng định mệnh ấy cũng
như bao buổi sáng thức dậy trong âu lo
cơm áo gạo tiền, vấn đề nghĩa vụ
quân sự được đưa lên hàng
đầu trong lớp trẻ vì bạn bè đi
không thấy về, lưa thưa một vài đứa
về thì không nguyên vẹn, giúi đời
trong đói nghèo, báo hại gia đình
đã khánh tận hơn cả bản thân
nó. Mấy đứa mới bị bắt để
đi trám chỗ những đứa đã chết
và những đứa đã về từ Campuchia
yêu dấu thì ngồi thu lu trong một góc
tường, thằng Đeo rỉ tai khi xe đưa bọn
mình đi, xe chạy ngang khúc đường nghĩa
địa thì nhảy và chạy trốn vô
trong nghĩa địa là khó bắt lại
được vì bọn mình đều là
thổ địa của khu nghĩa địa Mẫu
Tâm. Nó đề nghị nhảy càng nhiều
càng tốt cho mấy khẩu AK không biết bắn
vô ai ! Nhưng khi điều đó xảy ra, khi
nhảy thì chỉ vài thằng. Bài học
tao cất kỹ trong tâm tư là dù hoàn
cảnh nào thì người ta cũng sợ chết.
Con người tham sanh úy tử bản năng dù
tử sanh gì lúc ấy cũng sanh tử như
loài súc vật cùng đường.
Trường hợp mày có khác !
Mày không muốn liên lụy gia đình. Nếu
mày nhảy với tao và thằng Đeo thì
nhà mày bị tịch thu Tờ Hộ Khẩu. Anh
chị mày không đi làm công nhân
viên được, má mày cũng khỏi
có Tờ Hộ Khẩu để đi xếp
hàng mua nhu yếu phẩm hay vài ký gạo cho
gia đình. Cái tư tưởng không
giúp đỡ được gì cho gia
đình thì đừng báo hại người
thân của mày thật cao quý nhưng quá
đắt. Vì chỉ năm sau, mày đã về
nhà trong sáu miếng ván bằng gỗ tạp
ọp ẹp, tao đoán là gỗ cây cao su.
Trong đau khổ tận cùng, nhạt nhoà nước
mắt của má mày, bà già vẫn
còn chút hãnh diện với xóm làng
về thằng con ngoan là nó chết đã gần
tháng nay, thế mà chẳng hôi thối
gì trong nhà. Có lẽ mùi nhang mịt
mù đã át mùi cá ươn chứ
không phải xác người thối rữa. Những
thằng bạn chó chết của mày ngồi
thâu đêm bên chai rượu đế với
những ý nghĩ riêng tư nhưng tựu chung
cùng một điểm là thân xác
mày đã vùi sâu hay mục ruỗng
bên rừng rậm Cao Miên. Tụi tao cậy quan
tài mày ra để đời đời nhớ
kỹ là chỉ có đất đá bên
trong và ruột cá thối. Thôi. Dù
gì má mày cũng quá vãng vài
năm sau đó trong niềm tin bà có con ngoan
- chết gần tháng trời mới đưa
được xác về nhà mà không
hôi thối.
Ba mươi năm thời gian quả không ngắn
trong đời người. Sao mọi chuyện còn
nguyên trong ký ức. Đêm nay là
đêm thứ bao nhiêu - tao ngồi thu lu như
đống cứt bên đường làng
chó ỉa. Ước gì được như thế
để tao tan rữa với mưa nắng quê
nhà. Một ngày nào đó, tao cũng
thành nắm tro bụi bơ vơ, lạc loài
nơi tha phương như xác thân mày trong rừng
Miên u ám. Thế hệ mình được
sinh ra để chết xa quê mày ơi ! Chết
như một thế hệ vô thừa nhận là
vinh quang của thế hệ mình. Chết cho những
lý tưởng vô thần của bầy người
nguyên thủy. Mày có nghĩ như thế
không? Ê. Đừng hù nhau chứ bạn hiền.
Ngọn gió mát hiếm hoi trong những
đêm hè nơi đây không có
gì lạ với tao đâu. Mà thôi kệ
đi, coi như mày vừa đến chơi nhà
tao. Chờ chút nhé
! Tao vô nhà lấy thêm bia…
Đó, mày làm chai cho mát, nhà
tao không có nhang vì Chúa Phật đã
bỏ loài người từ lâu. Đốt cho
mày điếu Marlboro vậy !
Nửa vầng trăng khuất trong đụn
mây, đêm bỗng tối gió gầy di chuyển,
buông hạt mưa rung rinh tàn cây, con chim
đêm vỗ cánh kêu oan - bay về đâu
trong màn đêm mênh mông. Cơn mưa
đêm thiếu nước làm hơi đất
xông lên thật khó chịu như ký ức
mỗi lần nhớ lại đều vật vã những
cơn đau.
… Rồi mày cũng có một ngôi mộ
bằng xi-măng khi gia đình mày đã qua
cơn khốn. Người anh hoạ sĩ của
mày vẽ vội chân dung thằng em bằng
trí nhớ (vì cũng chẳng có bức
hình chụp nào từ khi giải phóng vô
đây !) Bức chân dung thật sống động
với nụ cười hiền lành của một thanh niên vô tội
đã chết vì vô số tội của chủ
nghĩa điên khùng.
Hoa thơm cỏ lạ nơi mộ mày do
bàn tay người mẹ, bạn bè gái
đã đặt để tình yêu vô tội
vạ xuống nơi an nghỉ của một kiếp
người sinh ra không đúng lúc. Mấy thằng
bạn trai tụi tao thỉnh thoảng có ghé
thăm mày để xả rác, tàn thuốc
tứ tung, xả xúc-bắp cho khai ngấy một
vùng vì với tụi tao, nơi đây chỉ
có đất đá, mày đã nằm lại
bên Campuchia. Thì thôi, đường xa vạn
dặm của kiếp người - đi sớm tới sớm.
Khỏi đau lòng vì bị bỏ rơi. Con nhỏ
thương mày đi lấy chồng; con nhỏ
mày thương đi lấy chồng. Thằng bạn
thân mày đi biệt xứ; thằng bạn
mày thân đi biệt xứ. Mẹ mày -
người duy nhất thương mày vô điều
kiện cũng đã ra đi. Đất đá
hoàn đất đá. Nắm xương nơi rừng
sâu nước bạn đã chôn vùi. Mừng
cho mày không phải lang thang xác phàm qua
hành trình tìm tự do chán ngắt của
cuộc đời này. Ngày ngày đối diện
với đủ thứ không thích để
thích thứ không đủ trong cuộc sống
phiêu bồng. Ngày ngày đối diện với
chính mình những đêm khuya khoắc lạc
lõng cô đơn nơi một góc trời
vô định.
Có nhiều khi tao tự hỏi nơi cõi
âm, cuộc sống có bắt bí nhau như
cõi đời ô trọc này ? Ngày xưa,
khi nhảy khỏi cái xe vận tải, chạy
vô nghĩa địa với thằng Đeo, tao thấy
mình may mắn, ít nhất là hơn mày.
Khi bạn bè lừa má mày đi ngủ - “để
tụi con thức với nó … đêm cuối
cùng. Bác đi nằm chút đi, ngày mai,
còn đưa nó ra đồng …” Tao thấy
mình may mắn hơn mày đã trở về
bằng một sự lừa gạt vô nhân đạo
nhất trong thế kỷ 20. Hôm con nhỏ mày
thương mà không (chưa) được,
nó đi lấy chồng … chui. Lén lút bạn
bè đi ôm một tên cán già để
chúc mừng cho cái gia cảnh tang thương
dâu bể của nó đã tới tột
cùng. Tao thấy mình may mắn hơn mày
là cưới được người mình
thương. Hôm con nhỏ thương mày đi lấy
chồng, nó có nói với bạn bè
như chơi như thật … “Sống với
đất đá được thì tôi
đã không mời các bạn đến
đây hôm nay. Thôi. Uống đi, cho thật
say vào, để quên rằng mình đã
đến đây, cuộc đời này.”
Tao thấy mình may hơn thằng chết sớm,
để lại bao mối tình ôm xuống tuyền
đài.
Tiếng gấu mẹ vĩ đại nhừa nhựa
đằng cửa patio… “Giờ này
còn chưa đi ngủ ! Anh không ngủ thì cũng
phải cho em ngủ chứ ! Thức theo anh hoài …
ngày mai làm sao đi làm nổi ?” Tao thấy
mình kém may mắn hơn mày, không có
cái tự do tuyệt đối của một thằng
chết giấm chết giúi nơi rừng hoang. Tao leo
lên giường với thói quen: Tính sổ
hôm nay trước khi chìm vào giấc ngủ.
Có một người Mỹ đã bảo tao
trong hôm nay: “Đừng nhìn mặt tao
như thế, đi về quê mày đi.” Bởi
tao đã nói sự thật mà nó
không tin: “Cái mặt mày thua cái
đít tao.”
Thôi, mày ngủ ngon nha ! Hôm nào rảnh,
mình nói chuyện tiếp. Tao đi ngủ
đêm sinh nhật nửa đời của tao
đây ! Tạm biệt bạn mình.
Phan
(Sưu Tầm Liên Mạng chuyển)