HƯƠNG CHANH
(Võ Thị Điềm Đạm)
Trích từ truyện
dài Hương Chanh
Kim này,
Tối hôm qua không có phiên gác,
anh Hải nằm mơ mơ màng màng, anh Hải
trở về ngôi vườn nhà anh ở Phú
Long, con chó lông nâu có vài đốm
vá trắng ư hử liếm mặt anh. Con chó
anh kể cho Kim nghe, con chó bạn thân nhất của
anh hồi nhỏ, "chó đốm" của anh Hải
đó. Anh lại liên tưởng đến con
bé Kim buổi chiều đầu tiên anh gặp:
quần pat nhung nâu, giày da nâu, cái giỏ
da nâu, áo thun trắng, rồi anh buột miệng
kêu "chó nâu !" Kim thấy tên "chó
nâu" có dễ thương không ? Anh Hải
gọi Kim là Chó Nâu đó ! Chu
miệng hả ? Trợn mắt ư ? Anh Hải cũng gọi
Chó Nâu. Tiếng Chó Nâu dễ
thương như đôi mắt nâu, cái miệng
cười, đôi má hồng rám nắng của
con bé Kim anh Hải có may mắn được
làm bạn, làm anh luôn. Kim có mắng anh Hải
ba gai cũng không sao, có chê anh mắt một
mí cũng chịu luôn, có bảo anh Hải
đen thui cũng chấp nhận hết, miễn sao
được làm thân với Kim Nhè.
(Đá nhẹ hìu, không đau tí nào
hết !).
Chó Nâu này,
Bốn ngày phép định bụng về
thăm Trí và gia đình bác Năm,
thành ra bốn ngày anh Hải ngập lụn trong
niềm vui, trong hạnh phúc với con bé Kim. Anh Hải
mang niềm vui về đơn vị, anh Hải sinh ra dễ
tính với tụi lính, anh Hải yêu đời
quá đó Chó Nâu ơi. Mấy ngày
nay, gặp cái gì anh Hải cũng liên tưởng
tới hình ảnh con bé Kim. Buổi sáng sớm
rừng Định Quán sương mù còn
dăng dăng, không khí thật trong lành thanh
mát, anh nhớ đến hương tóc thơm
mùi chanh tươi Kim vừa xả tóc.
Hương chanh thơm thoang thoảng làm anh tìm
kiếm nơi quán kem trên đường Nguyễn
Du yên tịnh, cho đến khi Kim nghiêng đầu
cho anh Hải cúi thơm lên mái tóc mượt
bóng. Thấy mấy viên đạn dài nhọn
đầu, anh lại liên tưởng đến những
ngón tay mảnh dài nằm gọn trong tay anh, mềm
ấm, buổi tối trước khi anh trở lại
Định Quán. Thấy màu vàng của
lá cờ treo cao trong trại, anh nhớ đến lời
Kim kể: “Kim ước chi nhà mình có
cây quỳnh đàn, cứ mỗi năm sau tết
thì hoa vàng rực rỡ rụng theo gió
xuân, tung theo cơn gió lộng, đầy
đường Cộng Hòa và Thành Thái.
Kim sẽ gom hết hoa vàng khô. Kim sẽ nằm
trên trăm ngàn cánh hoa li ti mà ngắm
mây trôi biến dạng, rồi Kim ngủ luôn
một giấc ngủ trưa. Kim tiếc là hoa chỉ
rực rỡ vỏn vẹn một vài tuần
nên ít người để ý đến.”
Và bây giờ anh Hải bắt chước Kim, anh
Hải ước là lúc đó anh Hải về,
anh Hải đi thật nhẹ, quì xuống, …
hôn lên vầng trán rộng, để thấy
môi hồng hé cười trong giấc ngủ
trưa đầy mộng đẹp. Kim cho anh ước
ao với Kim nhá, cho anh hôn lên vầng trán
rộng nha. Anh Hải nhớ Kim quá Kim ơi !
Nếu ai đó để ý, sẽ thấy
cái ông trung úy Hải lâu lâu lại mỉm
cười, lơ đãng, tại anh nghĩ đến
những lời chọc ghẹo của Kim đó. Kim dễ
thương, Kim ngây ngô chọc anh Hải. Kim
làm anh Hải nhớ con bé Kim lớn to đầu
sắp làm cô giáo. Kim làm anh cười
hoài. Anh nhớ Kim mà. Cho anh nhớ Kim nhá !
Kim không cho phép thì anh cứ nhớ, coi
làm gì được anh. Anh Hải ba gai mà.
Làm sao anh có thể tưởng nổi con bé
Kim sẽ là cô giáo, làm sao con bé Kim
có thể khẻ tay mấy đứa học trò
nghịch ngợm, hay là mè nheo với học
trò luôn cho đủ bộ ? (Au !) Anh nghĩ đến
bữa cơm ở gia đình Kim, vui quá Kim
ơi. Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ
những lời chị em chọc ghẹo nhau trong bữa
cơm thân mật đó, ánh mắt trìu
mến của ba Kim, của má Kim nhìn đàn
con ăn mạnh nói nhiều. Anh nhớ ly cà
phê đen đá Kim pha cho anh và ba Kim sau bữa
cơm. Con bé Kim ngổ ngáo thế mà pha
cà phê thật tuyệt, đậm đà thấm
ngọt lời mời nhỏ nhẹ của Kim. Bữa
cơm làm anh liên tưởng đến những
bữa cơm trưa một mình ở nhà.
Đường đi từ trường trung học Phan Bội
Châu về nhà buổi trưa dài lê
thê. Bụng đói meo sau năm giờ học,
cong lưng đạp chiếc xe đạp cọc cạch
ngang qua ruộng muối trắng long lanh càng làm
cho cổ anh khô cứng. Đôi chân rã rời
ráng đạp năm cây số, lên cầu
Phú Long rồi mới về tới nhà. Ai nấy
có công việc của người đó, anh
lủi thủi ăn cơm một mình. Má anh ngồi
kế bên, múc cho anh tô canh bí xanh nấu với
hành mỡ, múc cho anh dĩa cá nục kho
béo ngậy. Hai mẹ con ít nói chuyện với
nhau. Thật ra cũng không biết nói chuyện
gì với nhau, chuyện trường thì má
anh không biết, chuyện ruộng nương thì
anh không quan tâm tới, có ba anh, có mấy
anh mấy chị lo. Nghĩ thương má anh. Trưa
nào cũng chờ anh về để dọn cơm
cho anh, để chờ múc thêm thức ăn cho
anh.
Nhớ Chó Nâu quá, anh sẽ ráng thu
xếp về thăm Chó Nâu, về chỉ
được nhìn Chó Nâu một tiếng
đồng hồ anh cũng cam lòng. Nếu anh về
buổi sáng, anh chờ Kim ngoài cổng trường,
còn về buổi chiều thì anh đến thẳng
nhà Kim. Không có Kim ở nhà, anh ngồi
chuyện trò với ba Kim mà chờ Kim. Anh phải
chờ, anh phải nhìn cho được con bé
Kim, anh phải nghe cho được giọng cười
khanh khách của con bé Kim, anh phải hít cho mạnh
hương tóc thơm ngát hương chanh của
con bé Kim. Anh nhớ Kim, anh nhớ Chó Nâu
… nhớ quá đi mất Kim ơi !
Lần sau về, Kim phải dẫn anh Hải đi
hết mấy chỗ ăn hàng của Kim nha. Đừng
chạy xe ẩu Kim nhá ! Kim mà tung xe lần nữa,
không có anh Hải thì lấy ai sửa xe cho Kim.
Anh Hải cám ơn một ngàn lẻ một lần
buổi chiều tung xe đó. Cái cùi chỏ
của Kim giờ này chắc đã kéo da non
thành da già rồi chớ gì.
Nhớ Kim quá Kim ơi ! Nhớ Sài Gòn
quá Sài Gòn ơi!
Kỳ tới về, anh phải thơm lên
tóc Kim mượt, anh phải hít thật sâu
hương tóc Kim thơm thanh.
Anh Hải
Anh Hải ơi !
Hôm qua vừa đi ăn bò bía với
đám bạn Hòa Cận, Đông Ngang, Quan
Cà, Nhiên Điệu sau giờ dự thính
bên trường Sư Phạm Thực Hành, về
nhà, chị Hai Cao đưa thư anh Hải cho Kim rồi
còn mắng thêm một câu: "Đi cả
ngày, tới giờ cơm mới về." Kim
không thèm cãi lại, nhảy bốn bước
là lên tới gác, mừng quá, xé tung
cái thư, lăn dài ra giường đọc.
Anh Hải viết thư vui ghê, làm Kim cười,
Kim thơ thẩn, làm Kim ... thôi không nói.
Chị Phương về, thấy bìa thư nằm
trên giường, đòi xem. Kim không cho, Kim dấu
tịt. Chị Phương tò mò lắm. Cho đọc
rồi mai mốt lấy lời thư của anh Hải ra
chọc trong bữa cơm là Kim nghẹn họng
không trả đũa được, không ăn
cơm được. Kim đọc bốn lần rồi
đó, lần này là thuộc lòng
luôn.
Kim viết thư cho anh Hải khi nào thấy hứng,
khi nào nghĩ đến anh Hải, cho nên thư của
Kim không đầu không đuôi, có khi
quên chấm quên phẩy nữa đó,
ráng mà đọc, và thường thì viết
trong giờ học, cho đỡ chán hi.. hi... Con nhỏ
Thảo Nhiên khen anh Hải oai làm cái mũi vốn
đã hỉnh của Kim càng hỉnh thêm,
có ngày gió vô đau bụng chết
là Kim bắt đền anh. Anh Hải biết
không, thầy Thọ, ông thầy hướng dẫn
nhóm Kim, nghe tên nào mách lẻo, thầy hỏi
một câu ngớ ngẩn: "Ông-anh-trên-trời-rơi-xuống
của cô ở binh chủng nào ?" Kim có biết
binh chủng là cái gì đâu, mà anh Hải
đâu có kể cho Kim nghe nhiều chuyện
lính tráng. Kim hỏi Đông Ngang, bạn hiền
của Kim đó, hắn ta kể đủ loại: hải
quân, không quân, biệt động quân,
địa phương quân, pháo binh, thiết
giáp, nhảy dù, biệt kích, thám
sát ... nghe sao ớn quá. Kim bắt đầu
làm bài toán loại: Hải quân ?
Không. Không quân ? Không. Nhảy dù ?
Không. Còn lại mấy thứ kia, anh Hải
là thứ nào vậy ?
Anh Hải ơi !
Hôm qua thứ bảy, đi dạo phố dọc
Lê Lợi với chị Phương, có hai
ông bận quân phục màu vàng kaki, đeo
huy chương, dây nhợ tùm lum, theo làm quen.
Chị Phương nói nhỏ với Kim: Dân Bộ
Binh Thủ Đức đó, non chẹt, đừng
thèm quen. Hồi đó anh Hải cũng là Bộ
Binh Thủ Đức mà phải không. Anh Hải
có bị cô sinh viên nào chê không ?
Mà sao bây giờ anh Hải oai quá ! Ba Kim
còn khen nữa đó, chắc không cô
nào chê nữa đâu. Kim không chê anh Hải
non chẹt đâu. Hi... hi... thua người ta bảy
tuổi mà đòi chê người ta non chẹt...
hi... hi... Chị Phương làm tàng lắm, yểu
điệu lắm, đến giờ này hai
mươi hai tuổi mà cũng chưa có bồ,
chưa kịp thương người ta là người
ta có bồ khác mất tiêu, cho bỏ cái
tội em chả ! Em chả ! Chị Phương biểu
chị không thích mấy anh sinh viên. Anh
nào anh nấy gật gà gật gù làm
như mình ngon lắm, không oai chút nào hết,
không có lập trường, chỉ biết a dua
biểu tình chống đối mà thực sự
ra không biết chắc mình chống đối
điều gì. Anh coi, Bộ Binh Thủ Đức
thì chị chê là non chẹt, sinh viên
thì chị chê là yếu xìu sống
không lý tưởng, còn chọc là Kim
chơi toàn với con trai có ngày thành con
trai luôn, không ai thèm thương. Anh coi chị
Phương vô duyên chưa ? Vậy chớ mà
được mấy anh bên Văn Khoa gọi là
"nàng thơ" mới chết chứ. Mấy anh
bị cái mái tóc dài óng ả,
dáng điệu thanh cao của chị Phương lừa,
chứ mấy anh đâu có biết là chị
Phương không thuộc trọn nổi một
bài thơ nào hết. Còn anh thì gọi
Kim là Chó Nâu, hừm... cũng được,
cũng dễ thương. Mà Chó Nâu này
hung lắm đó, ngang tàng lắm đó,
không tên con trai nào dám hó hé chọc
đâu.
Anh Hải à !
Chừng nào anh Hải về phép nữa ?
Anh Hải hăm dọa là sẽ về bất ngờ
làm Kim cứ nhong nhóng ra đường. Chỗ
Kim ngồi chỉ cần nhóng cổ chút xíu
là nhìn ra cổng được, cổng lớn
đó. Kim nhóng cổ hoài mà không thấy
anh Hải nào đứng trước cổng hết
trơn, mỏi cổ luôn, bắt đền anh Hải.
Khi nào anh Hải về gặp lúc Kim đang học
thì anh Hải nhớ đứng ở trước cổng
lớn chứ đừng đứng ở trước cổng
bên hông gần hàng cà phê, cho Kim thấy,
Kim chuồn ra liền. Còn nếu buổi chiều
thì Kim hay đi bơi lắm, ở Nguyễn Bỉnh
Khiêm đó. Kim đi vô chừng không biết
đâu mà chờ, anh Hải cứ lại nhà
chờ Kim, ba Kim khoái nói chuyện với anh Hải
lắm. Mà lỡ hôm nào Kim theo nhỏ Thảo
Nhiên về nhà nhỏ ta chơi, theo đám bạn
ăn hàng thì anh Hải chờ đến bao giờ
? Thôi, Kim bỏ cái tật la cà, đi
đâu về nhà cho lẹ để lỡ anh Hải
có về thì không phải chờ lâu. Khi
anh Hải đến nhà, nhớ bấm chuông hai
tiếng ngắn, một tiếng dài là Kim biết
dấu hiệu của anh Hải, Kim chạy ra mở cửa
trước, nhớ nha ! Hai ngắn một dài nha!
Chó Nâu nằm canh cửa, Chó Nâu mau
chân lắm, Chó Nâu chạy ra mở cửa liền
hà. Chó Nâu nhớ anh Hải rồi.
Thôi Kim đi gởi thư này, để anh
Hải mong rồi anh Hải giận lẫy, anh Hải
không thèm thương lính của anh Hải nữa.
Thơm tóc Kim đi anh Hải !
Chó Nâu
VÕ THỊ ÐIỀM
ÐẠM
(Sưu Tầm Liên Mạng chuyển)