Từ những cuộc
chia tay
(T.Vấn)
● Gởi những người
cha sắp tiễn con lên đường đi học
xa
1.
Từ những cuộc chia tay, người ta học
được điều gì ? Chắc không chỉ
là giọt nước mắt lau vội, vòng tay
ôm vội vã hay ánh mắt dõi theo cho
đến khi người thân yêu đã khuất
bóng.
Một lần đưa người bạn ra phi
trường cho chuyến về thăm quê
hương, tôi đã chứng kiến một cảnh
hai cha con trong những giây phút cuối cùng
bên nhau. Trên lối vào khu kiểm tra dành
riêng cho hành khách sắp lên máy bay, giữa
tiếng loa phóng thanh dồn dập thúc mọi
người trình vé bước lên tầu, một
ông già tóc bạc và một cô
gái trẻ ôm lấy nhau quấn quýt.
Đã đến lúc phải chia tay. Tôi
nhìn họ, nói thầm trong bụng. Không thấy
người mẹ của cô gái đâu, chỉ
có hai cha con. Trước đó, quan sát
cô gái với mớ hành lý ký gởi
khá lỉnh kỉnh, tôi đoán cô đang
làm một chuyến đi xa và lâu. Người
bạn của tôi đã khuất sau lối đi
vào bên trong phi trường, nên tôi rảnh
rỗi để tiếp tục cái méo mó
nghề nghiệp của mình. Cuối cùng, cô
gái cũng đã buông lỏng vòng tay
trên vai ông già và nói. I love you, Daddy
! Tôi nhìn thấy miệng ông già lẩm
bẩm điều gì không rõ. Có lẽ cũng
đại khái những lời dặn dò con lần
cuối cùng, cố gắng giữ gìn sức khỏe,
gọi điện thọai cho bố khi nào rảnh
để bố an tâm v..v.. Cô gái quày quả
bước đi. Cô chỉ ngoái lại nhìn
cha một lần, đưa tay lên vẫy vẫy, rồi
biến mất trong đám đông hành
khách phía bên trong. Ông già chậm chạp
bước ra khỏi phi trường. Tôi thoáng thấy
đôi mắt ông đỏ hoe. Có lẽ
ông khóc. Tôi cảm thấy thật xúc
động. Một người cha, một người
đàn ông, già nua tóc bạc, khóc khi
nói lời tạm biệt với con gái của
mình. Biết đâu, đây là lần cuối
cùng họ nói chia tay với nhau. Chiếc máy
bay đã đem con ông đi một phương trời
nào đó, thật xa với tổ ấm mà
cô đã sinh sống bao năm với cha, với mẹ.
Bây giờ, ông già đang lê từng bước
mệt nhọc để về lại tổ ấm ấy,
nay hẳn là quạnh quẽ, vì thiếu vắng
một thành viên đã từng được
sinh ra, trưởng thành từ đó. Biết
đâu, lần tới con gái ông về, cũng
chỉ kịp đưa tiễn ông đến nơi
an nghỉ cuối cùng. Và căn nhà cũ kỹ,
cái tổ ấm của họ, cùng với biết
bao kỷ niệm, hẳn cũng sẽ được dựng
bảng For sale.
Nhìn ông già lụ khụ, tôi hiểu
hơn lúc nào hết ý nghĩa của
câu tuổi già nước mắt như
sương. Nó mong manh như những ngày
tháng cuối cùng của một đời người.
Và thứ nước mắt mong manh ấy, chỉ
có thể là giọt nước mắt tiễn
con lên đường của người cha, giọt
nước mắt níu kéo chân con để
chúng, dù bao mải mê với cuộc sống
mới mẻ trước mặt, cũng đừng
quên rằng, nơi căn nhà kỷ niệm
xưa, vẫn còn những người thân
yêu nhất đời, đang dõi theo mỗi
bước chân con với biết bao nhiêu
thương yêu, lo lắng.
Trong đời sống, có nhiều lắm những
cuộc chia tay. Và tất nhiên, không có cuộc
chia tay nào là không mang đến những nỗi
buồn. Dù là cuộc chia tay ngắn ngày
vì một công việc nào đó, hay cuộc
chia tay dài ngày cho những bước ngoặt
quan trọng trong cuộc đời.
Và, bất cứ cuộc chia tay nào cũng
có thể là cuộc chia tay cuối cùng.
Ai biết được những bất trắc của
đời sống.
2.
Tháng 6, có ngày lễ Nghiêm Phụ
(Father’s Day). Rất nhiều người cha nhận
được những món quà quý giá nhất
của con cái. Đó là những thành
tích học vấn nơi trường trung học,
đại học. Có lẽ, đối với người
làm cha mẹ, không có món quà nào
quý hơn sự thành đạt của con
cái của mình. Nhưng đồng thời với
niềm vui ấy, sẽ là nỗi buồn của những
cuộc chia tay sẽ xảy ra khi mùa hè qua đi.
Ngay từ bây giờ, chưa kịp hưởng trọn
vẹn niềm vui do sự cố gắng học hành
của con cái mang đến, nhiều người cha
đã bắt đầu lo lắng đến việc
chuẩn bị cho con đi học xa nhà. Nhưng
trên hết, là nỗi buồn.
Tôi đã có dịp ngồi chuyện
trò tâm tình với một cô gái, con
người bạn học cùng trường hồi trẻ.
Cô vừa tốt nghiệp xong 4 năm đại học,
ngành Sinh học. Bước kế tiếp, cô
không có lựa chọn nào khác ngoài
việc phải đi học xa nhà. Vì nơi
thành phố gia đình cô sinh sống,
không có trường cho ngành học cô
theo đuổi. Để hoàn thành chương
trình huấn luyện của một bác sĩ y
khoa, cô gái sẽ phải học tiếp từ 3
đến 4 năm nữa, sau đó, cô phải
đi thực tập (Residence - Nội trú) ở một
nơi nhà trường sẽ chỉ định.
Và sau khi hoàn tất xong việc học, có lẽ
cô sẽ phải chọn nhiệm sở ở một
nơi không gần nhà. Nói cách khác,
sau mùa hè này, cô gái sẽ bước
ra khỏi nhà cho cuộc hành trình mới mẻ.
Và hầu như, cô không có dịp quay trở
lại nhà để sinh sống như hơn 20
năm nay cô đã sinh sống dưới sự
đùm bọc của cha mẹ. Nếu có trở
về chăng, cũng chỉ như một người tạm
trú, dẫu cho căn phòng quen thuộc vẫn
còn để đó dành riêng cho cô
gái. Hơn ai hết, cô gái nhỏ hiểu
điều đó. Dẫu cho bao háo hức của
một con chim sắp được sổ lồng, sắp
được nhìn thấy những vùng trời
bao la mới lạ, cũng vẫn không làm cô
gái nguôi được nỗi buồn của cuộc
chia tay sẽ xẩy ra.
Với người cha (và người mẹ), hẳn
nỗi buồn còn lớn hơn thế. Họ
nhìn thấy những bất trắc mà con chim
bé nhỏ chưa bao giờ hình dung ra được.
Vì thế, ngoài nỗi buồn, còn là sự
lo lắng.
Không có cuộc chia tay nào là dễ
dàng cả. Có lẽ, cách duy nhất để
xoa dịu nỗi buồn chia tay là tạo ra những
kỷ niệm ngọt ngào khi còn có cơ hội
gần gũi bên nhau. Những chuyến nghỉ
hè vui vẻ của gia đình. Những buổi
sum họp đầm ấm bên bữa cơm hiếm
hoi của một ngày bận rộn. Những buổi
sáng chủ nhật cả nhà mặc những bộ
quần áo đẹp nhất đi dự lễ
hàng tuần ở nhà thờ hay đi vãn
chùa, thắp nén nhang cầu cho người
thân khuất mặt.
3.
Tôi đã được dịp đọc
lại một tác phẩm gối đầu giường
gần 40 năm về trước. Đó là quyển
"Câu chuyện dòng sông" (Siddhartha) của
nhà văn đọat giải Nobel Văn Chương
người Đức thế kỷ 20 Hermann Hesse, qua bản
chuyển ngữ tiếng Việt tuyệt vời của
Phùng Khánh, Phùng Thăng.
Ở đoạn cuối, khi nhân vật
chính là Tất Đạt đã nếm trải
đủ mọi vui sướng, khổ ải, đau
đớn của cuộc đời, ông về lại
dòng sông mà khi xưa, lúc còn trẻ,
ông đã một lần được người
chèo đò đưa qua sông. Mấy chục
năm sau, vẫn người chèo đò ấy. Vẫn
dòng sông êm đềm, vị tha, biết lắng
nghe nỗi đau khổ của con người.Tất
Đạt quyết định xin cùng người
chèo đò được ở lại, cùng
ngày ngày đưa khách qua sông và lắng
nghe dòng sông thì thầm tiếng cuộc đời,
tiếng của thực tại, tiếng của sinh
thành vĩnh viễn. Một hôm, có người
đàn bà quý phái, tuy ăn mặc
đơn sơ nhưng vẫn không giấu được
vẻ kiều diễm một thời, đã ghé
bến đò cùng với đứa con trai của
mình. Bà và con trai đang trên đường
đi thăm Đức Phật vì nghe tin ngài sắp
viên tịch. Đến bến đò, đứa
con trai, vì quá mệt mỏi, nài van mẹ xin
được nghỉ lại. Trong lúc ngồi nghỉ,
chẳng may bà mẹ bị rắn độc cắn,
không cứu chữa được. Đứa con la
lên xin mọi người cầu cứu. Ông
lái đò chạy lại ẵm người
đàn bà về thuyền. Lúc ấy, Tất
Đạt đang nhóm lửa nấu bếp, nhìn
lên, ông nhận ra ngay người đàn
bà ấy trước đây là người
tình của mình và đứa con trai đang hốt
hoảng ấy, chính là con mình. Bà mẹ
qua đời, đứa con phải ở lại với
người đàn ông mà mẹ nó,
trước khi chết, đã cho biết ông
chính là cha nó. Nhưng đứa bé, vốn
quen với nhung lụa thành phố, nên không thể
chịu đựng được sự kham khổ, thiếu
thốn nơi bến đò. Nó đã
tìm cách bỏ đi, dù biết rằng
người đàn ông, là cha nó, đã
hết sức yêu thương, chiều chuộng. Dĩ
nhiên, Tất Đạt đau khổ, lang thang khắp
nẻo để tìm con. Và khi đã tuyệt
vọng, ông về lại dòng sông, ngồi soi
bóng dáng gầy gò thất thểu của
mình, và lắng nghe tiếng rì rào quen
thuộc của nó. Bỗng nhiên, Tất Đạt
nghĩ về người cha, mà từ ngày bỏ
đi đã mấy chục năm trời, ông
chưa một lần về lại để thăm viếng.
Dạo ấy, ông cũng đã khiến cha của
mình phải chịu đựng một nỗi đau
đớn giống hệt như nỗi đau ông
đang phải chịu đựng như bây giờ.
Có thể, giờ này cha của ông không
còn sống ở trên cõi đời này nữa,
đã lặng lẽ ra đi trong cô quạnh
và không được nhìn thấy mặt
đứa con trai rất mực yêu thương một
lần cuối. Tất Đạt nhìn xuống
dòng sông, và bừng tỉnh ngộ. Vòng
định mệnh của con người phải
được khép kín. Và đứa con trai
yêu quý đã bỏ ông mà đi, chỉ
làm công việc hoàn tất cái vòng
định mệnh ấy.
Câu chuyện truyền đạt quan niệm
đời là bể khổ của Phật giáo,
nhưng qua hình ảnh nhân vật chính Tất
Đạt và cuộc đời của ông,
tác giả cũng cho thấy, để tạo ra
được những chân trời mới của cuộc
đời mỗi con người, người ta phải
chấp nhận những cuộc lên đường,
nghĩa là những cuộc chia tay với những
gì quen thuộc nhất, thân thương nhất.
Mỗi người, sẽ phải có ngày tạo
dựng riêng cho mình một mái nhà,
tách biệt hẳn với mái nhà cha mẹ.
Gần 40 năm trước, là một thanh
niên vừa lớn, tôi đọc Câu chuyện
dòng sông với niềm khao khát được
sớm lên đường, lìa bỏ mái
nhà cha mẹ, đi tìm những chân trời mới
cho cuộc đời mình. Tôi chưa kịp
lên đường, nói lời chia tay với gia
đình, thì bố tôi đã nằm xuống
sau một cơn bạo bệnh. Thế là lời chia
tay cuối cùng đã được thốt
lên. Và cái háo hức trong tôi cũng
tan biến như bong bóng xà phòng.
40 năm sau, đọc lại Câu chuyện
dòng sông, với bao băn khoăn, e ngại về
những bất trắc đầy đe dọa ở cuối
chân trời đang chờ đợi những người
trẻ tuổi đang háo hức lên đường
(như khi xưa tôi háo hức), trong đó
có các con cháu của tôi.
Tôi đã nhìn thấy những gì
tôi không nhìn thấy 40 năm trước,
và những người trẻ bây giờ thì
chưa nhìn thấy.
Nhưng, như trong Câu chuyện Dòng
Sông, đứa trẻ phải lên đường,
làm cuộc chia tay với cha của nó, để
hoàn tất định mệnh làm người.
Chúng ta, những người làm cha mẹ,
không có lựa chọn nào khác, ngoài
chúc phúc cho những cuộc chia tay. Và xin cố
đừng làm rơi những giọt nước mắt.
Nhất là giọt nước mắt của
người cha già, vốn hiếm hoi và mong manh
như sương khói.
T.Vấn
http://t-van.net/
(Bai Chuyen)