Những người tử
tế
(Phan)
Ai có buôn bán hay làm việc ở
Khu thương mại này thì đều ít
nhất một lần đã gặp, thấy, biết
Alex. Là anh chàng Mễ lậu
ngoài ba mươi tuổi, dáng ngưới gầy
nhưng không yếu, gương mặt khắc khổ
nên người hời hợt tưởng anh ta
ngoài bốn mươi. Tên gọi anh ta
là Alex, chỉ mấy bà chủ người
Tàu gọi là A Chệt. Chệt thế nào được ! Anh ta mắt to, da ngăm
ngăm, sóng mũi dọc dừa đúng tiêu
chuẩn Mễ chứ đâu có “cười
không thấy Tổ quốc” mà gọi là
A Chệt. Và chuyện cái tên gọi có
thể quan trọng với người đã
thành danh. Với Alex, ai thuê mướn anh ta
làm bất cứ việc gì để có tiền
nuôi vợ con là anh nhoẻn miệng cười
cho đúng với chữ “nghèo” thường
đi đôi với chữ “hèn” trong tiếng
Việt. Nghèo-hèn thì ai kêu sao cũng được !
Ở đây, có ông chủ
Huy đặc biệt quan tâm đến Alex. Nhưng bà chủ của
ông chủ Huy nhất định không mướn
thêm người mà chỉ mướn mình
ông. Cũng dễ hiểu thôi !
Chẳng vợ nào muốn chồng
mình cực khi đã có điều kiện
cho lão gia rửng mỡ. Phải
cái lão chồng Ya-ma-ha-vu (già mà ham vui)
này, hễ mướn thêm người phụ tiệm
thì lão chẳng còn trông nom gì tới
thương vụ nữa. Cứ nhào lên mạng
mà chat líu lo với mấy con mắm bên Việt
Nam.
Từ mắm lóc tới mắm linh, hôm kẹt
hàng thì lão bang qua tới Miên, chat với
mắm bù hóc. Líu lo xưng anh
ngọt xớt vì lão xưng danh “anh Phan”
chứ có xưng “anh Huy” đâu mà
lo. Lão chưa bị tính sổ vì Phan
còn nể tình trăm hư của lão ngoan
đồng cũng còn cái thương được
là lão thương Alex vô điều kiện.
Hôm nào Alex không có ai mướn làm
gì để có tiền ăn thì lão
đóng hụi chết, năm, mười đồng
cho người anh em chung ông Trời
có tiền mua cơm độ nhật. Chả
biết lão có thương người như thể
thương thân hay là hối lộ bề
trên để trốn đi Chùa. Lão chẳng bao giờ đi Chùa mà
sét đánh lại không thèm tránh.
Lão nói: “Sổ tay Thiên lôi toàn
chính khách, chính trị gia, không có
tên tao !”
Lão Huy xài hết cái uy
tín Ya-ma-ha-vu một lần là xin cho Alex được
chân rửa chén trong tiệm phở Việt Nam. Ông Manager người Việt
bên tiệm phở nhận lời lão Huy cho trọn
tình đồng hương trong khu thương mại
chứ mướn Mễ thì búng tay
cái chóc là có ngay. Thế mà lão
Huy mừng rơn, cái mừng cứu
được một gia đình chứ không phải
sợ tốn năm, mười đồng dấm
dúi cho Alex. Lão mừng trả ơn những
người đã cứu gia đình lão hồi
mới sang đây lập nghiệp. Mừng cho Alex
có công ăn việc làm nuôi gia
đình, nhưng cái tay Alex này lại
quá thật thà nên chẳng bao lâu bị mất
việc ! Chuyện nghe
vô lý nhưng rất thời đại. Thời
đại thật thà thẳng thắn thì thua thiệt !
Nguyên là “người
ta” (đại từ chỉ số đông
nhưng không phải hết) thường có
máu thượng đội hạ đạp, rất
kỳ thị, miệt thị kẻ yếu để nịnh
bợ kẻ hơn ngõ hầu tăng quan tiến chức. Chọc giận ông Trời
nên Trời trả báo cho đi làm thuê
làm mướn khắp hành tinh, cho chừa
cái tật điêu ngoa.
Sơ qua tổ chức trong một tiệm
phở để dễ hình dung. Đại thể như sau: Những
người nữ (không giới hạn tuổi
và trình độ tiếng Anh) thường
làm việc nhà trên như lấy order,
làm nước uống cho khách hàng. Tất cả đàn ông, con trai đều
làm dưới nhà bếp từ nấu nướng
tới bưng phở, các món khác nữa.
Mấy tay Mễ dọn bàn, rửa
chén, lột tôm, lau nhà… Đám
đàn ông con trai thì đì tụi Mễ
kiểu khác, chém vè việc nặng để
Mễ làm. Nhưng các người
đẹp thì lại sai khiển họ hơn cả
chủ tiệm. Một lũ
làm thuê như nhau nhưng kẻ nào nọc
độc, nanh vuốt thì đỡ cực thân.
Bữa ăn trưa của thợ
thầy ở nhà hàng đã nói lên tất
cả dã tâm, bẩn thỉu của con người
thường được che đậy rất kỹ bằng
miệng lưỡi đãi bôi. Mọi người
ta cùng ngồi vô bàn ăn
với món đặc biệt hơn những món
có sẵn ở nhà hàng (vì ai cũng
đã ngán những món quen thuộc). Người
ta ăn không kêu người Mễ, không cho
người Mễ hạ đẳng ngồi chung bàn. - Dù cùng là những
người làm thuê làm mướn như nhau
trong nhà hàng, nhưng người ta luôn tự
cho mình cao hơn Mễ lậu một giai cấp nhờ
cái thẻ xanh. Thế thôi. Người ta nào ở tiệm phở
mà có cái giấy thông hành (passport)
thì chỉ còn thua Tổng thống Mỹ. Họ
no nê rồi mới cho Mễ ăn của thừa
vì làm biếng dọn bàn. Chính sự thất đức này
mà người ta làm thuê làm mướn
hoài - không lên chủ nổi.
Khi người ta bị người
khác kỳ thị thì luồn lách chứ
không dám phản kháng. Người ta hèn bản năng,
nhục di truyền, nhưng lại nổi tiếng ở
Hợp Chủng Quốc này với nụ cười
sẵn sàng nở trên môi-trong mọi tình
huống-bất chấp hoàn cảnh có nên
cười hay không ! Cứ đi ra
đường, thấy xe đụng,
chó đái, cây đổ, bà già
trượt chân… bất cứ sự việc
gì cũng cười được thì
đó là người ta. Ngoài
tài cười-vô-điều-kiện, người
ta cũng giỏi trí trá ngôn từ.
Ươn hèn thì gọi là nhẫn nhục
cho tương lai con em. Y như AQ chính truyện của
Lỗ Tấn: “Mày đánh tao cũng
như mày đánh bố mày”. Nhưng
khi người ta kỳ thị những người thấp
cổ bé họng hơn mình - những người
cùng hay không cùng tiếng nói thì
không ai trong người ta lên tiếng phải-trái
để bênh vực kẻ yếu mà chỉ
nói sau lưng người đồng hương sinh
sự, cốt ý nói là đánh bóng
mình tốt hơn kẻ đồng hương
đang sinh sự thù hằn. Những lời a dua,
chó hùa với kẻ sinh sự nhưng đừng
tin người nói đứng cùng phe
! Người ta chỉ lên tiếng để mọi
người thấy họ như một người biết
phải-trái, đạo đức… để cuối
cùng gây ra ác nghiệp cho cả một bầy
ăn nhờ ở đậu mà
còn đa sự lắm mồm. Nói tới người
ta ở tầng lớp cao hơn thì tôi không biết ! Hy vọng có học thì
hành vi đỡ thất học hay tàn độc
hơn nữa thì ác nghiệp lớn lắm !
Những người Mễ lậu trong tiệm phở
nhẫn nhục ăn thừa, dọn
bàn. Kiên nhẫn hơn là trên cái xe đẩy của những người dọn
bàn, có cái lon để đựng tiền
tip. Người Mễ dọn bàn, thu
tiền tip bỏ vô lon. Khi đẩy cái xe xuống nhà sau thì phải ngang
qua cửa của đám tiên nữ nhà
trên. Các bà, các chị, các em
gái thu liền cái lon, trút
vô cái rổ để trên đầu tủ lạnh.
Từ đó, những đôi mắt mơ huyền
… mờ vì tiền, phải dòm chừng nhau
xem có em nào táy máy ! Những
người đẹp trước rổ tiền thì
không còn ai nhớ về những câu chuyện
đạo đức mà họ vừa thao thao bất
tuyệt ban nãy để tôn vinh mình. Người
vô tư, khách quan nhìn vào chỉ thấy
cái mỏ cong cớn, tru tréo, nguyền rủa con
nào mới đó đã cắp tờ mười
đồng, hai chục …
Vô tư mà nói là cánh
đàn ông dưới bếp không quan tâm
tới tiền tip vì có quan tâm cũng
không được với các bà các chị
các em gái nhà trên. Tới tối
đóng cửa, ông Chef cook sẽ là người
nghe trưởng nữ báo cáo tiền tip hôm
nay được bao nhiêu ! Ông điểm danh số người làm
việc hôm nay, ai trọn ngày, ai nửa ngày.
Ông chia cho hết người ta mà không chia cho
Mễ mới là luật rừng trên xứ văn
minh. Giả dụ có dư số lẻ
vài đồng, chẳng lẽ chia cho mỗi người
ta thêm vài chục xu. Ông Chef cook hào phóng cho mấy thằng Mễ-kèm
theo lời dặn dò: “Ngày mai, tụi bay phải
làm việc nhanh hơn, không được lười
biếng, trốn việc… thì tao lại cho.”
Nhân đức quá ! Jê-Su-ma-lạy-Chúa-tôi. Những
buổi chia tiền như thế thường ít
êm xuôi vì thể nào cũng có giọng
oanh tru tréo… “Thì đổi
ra tiền lẻ rồi chia… người cũng
được thêm mấy chục xu. Tội
gì cho Mễ !” Rõ ràng:
Cùng làm (Mễ làm việc cực nặng
hơn) nhưng không cùng ăn, không cùng
hưởng thì hệ lụy phát sinh
đương nhiên là ăn cắp.
Người ta giỏi đổ thừa nhưng dốt
truy nguyên nên đổ thừa cho lẹ là Mễ
có tật ăn cắp. Cả
dân tộc nó là ăn cắp.
Miệt thị ăn cắp là dân tộc
tính của người Mễ. Người ta,
không ai rảnh để suy xét người đẹp
nào rón tờ mười đồng, hai chục
trong rổ tiền chung - mang quốc tịch gì
?! Ác ngôn cũng là nghiệp
chướng cho người ta. Gieo
gió gặt bão, mà.
Trở lại với Alex. Mấy tên Mễ dọn
bàn-lúc nào cũng bị những đôi
mắt người ta theo dõi. Tên nào táy máy lận túi
là bị bắt ngay, đuổi ngay. Tiền bạc
vô tâm như quan hệ con người-trong tiệm
phở. Và vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Mấy tên Mễ dọn
bàn làm động tác giả bằng
cách cho đáy tô phở ăn
rồi bị ướt. Đáy tô
dính tờ tiền-liền chồng lên cái
tô dơ khác. Những đôi mắt theo dõi không thấy được
tên Mễ dọn bàn đút túi gì hết.
Nếu có bị bắt thì nó chối
là vô tình, không thấy, không để
ý… chứ nó đâu có ăn cắp
tiền tip của người ta đâu mà đuổi
nó. Cái vụ này mà có
dịp cho Mễ trả thù thì coi sướng
hơn phim action.
Khi cái xe dọn bàn đầy
ắp tô chén dĩa dơ, đẩy qua cửa
tiên nữ để xuống nhà sau cho tên rửa
chén. Lon tiền tip bị thu sạch
sành sanh. Tên Mễ dọn bàn tỉnh bơ như người ngay. Chính
tên rửa tô, rửa chén, lúc sắp
tô chén dơ vô máy, sẽ thu
và nhét túi những tờ tiền dính
dưới đáy tô. Họ chia
chác với nhau sau. (Người viết
biết chuyện này nhờ một anh bạn trẻ
đang đi học Đại học. Anh
làm người bưng phở để kiếm tiền
xài thêm. Anh ta thấy, biết…
nhưng làm lơ cho Mễ). Đó
là người tử tế duy nhất trong tiệm phở.
Nói tới đây mới ứa
gan với tên Alex. Hắn được ông chủ Huy bảo
kê, bảo lãnh với chủ tiệm phở
thì mới có được chân rửa
chén mà nuôi gia đình. Hắn rửa
mờ mắt từ sáng tới tối, không
có giờ ăn, giờ nghỉ. Hai bàn tay hắn đeo bao tay cao su thì làm
không kịp công việc của hai người
là ít-dù lương hắn chỉ bằng nửa
người ta. Hắn không xài bao tay
cho lẹ thì hoá chất ăn lở hết
khoé tay. Mười ngón tay
xưng toé máu, lúc nào cũng đỏ
au. Vậy mà nhặt được tiền dính
tô thì hắn sắp lại cho ngay ngắn
! Rồi đưa cho Chef cook. Không
giữ lại đồng nào cho riêng mình, cho
anh em đồng hương với hắn. Hắn thành phản đồ. Chef cook đuổi một loạt Mễ-luôn
cả hắn. Không xét riêng cho hắn
ngay thẳng, thật thà gì hết. Thật thà thẳng thắn thì thua thiệt
với người ta. Hắn chưa
có kinh nghiệm đi với ma mặc áo giấy.
Chưa hết, hắn bị đồng hương Mễ
tẩn cho một trận dở sống dở chết
vì cái tội … ngu; cái
tội phản đồ.
Hắn thất nghiệp như hồi mới qua, lang thang với vợ và hai con nhỏ. Lang thang khắp lối để kiếm việc
làm. Gia đình Alex đói
là chuyện thường khi hắn không có việc.
Cũng là di dân kinh tế như nhau, khác
chăng một tấm thẻ xanh mà hiếp người
quá đáng - không sợ Trời trả
báo hay sao !
Hơn năm nay, Alex thường xuất hiện buổi
sáng ở khu thương mại để xem có
ai mướn gì không ? Bằng không, hắn dắt vợ con lê
la trên đường tha hương mà kiếm
cơm. Hôm thứ ba rồi -
đêm thứ hai, một trận thunder storm khá mạnh
đi qua thành phố này. Cột
đèn là cây không nhánh, không
lá mà còn gãy hàng loạt thì
nói gì cây xanh. Sáng ra,
ông chủ Huy thấy cây sồi sân sau nhà
mình gãy đổ. Ông chạy ra Home Depot
mua cây cưa máy hết hai trăm đô la,
đến khu thương mại bốc gia đình
Alex về nhà cưa cây cho lão. Song
việc, lão cho Alex cây cưa đó luôn,
cho luôn cái thùng nhựa đỏ 5 gallons
để đựng xăng và chỉ cách cho
Alex làm ăn. Xin cắt cây ở những
nhà cây nhỏ thôi ! Vừa
dễ ăn tiền lại ít nguy
hiểm. Những nhà cây lớn
thì để cho dân chuyên nghiệp đốn
cây họ làm vì họ có đủ
máy móc và kinh nghiệm … quan trọng
là License cưa cây.
Alex vác cưa đi đầu như người
thất trận vác súng ra quy hàng. Vợ con
đi sau, xách bình xăng, bình nước uống…
lôi thôi lếch thếch trên đường
đời ô trọc sau cơn giông. Hắn xin cắt
cây nhà này, vợ sang xin việc nhà kế
… Cả nhà cùng làm, chồng cắt, vợ
kéo, con chất đống ngoài lề đường
cho xe rác đến lấy. Gia đình hắn trở lại khu
thương mại đã gần 10h00 đêm.
Một ngày vắt kiệt sức của bốn
người để có hai trăm đô la. Họ
ăn uống cho ra bữa một
hôm cũng không có gì là quá
đáng. Chúc mừng Alex.
Hôm sau, gia đình họ dậy
sớm để hy vọng làm được nhiều
hơn. Cả
thành phố, đâu đâu cũng nghe tiếng
máy cưa cây nổ giòn. Xe
rác của thành phố chạy rợp trời
mà không sao chuyển kịp những đống
cây xanh đã cắt - để đầy lề
đường.
Sang ngày thứ ba sau thiên tai,
thành phố đã tạm ổn cũng đồng
nghĩa với hết cây nhỏ. Biết là cắt
cây lớn sẽ nguy hiểm !
Nhưng không cắt thì lấy gì ăn ? Tai họa mới
có dịp xảy ra. Hắn cắt một
khúc cây quá nặng, vợ đỡ không
nổi, sợ ngã vô nhà người ta
thì tai họa ngập đầu. Hắn đỡ khúc cây ấy và chỉ
vợ xài cưa. Khi khúc cây lìa khỏi
thân cây bật gốc, khúc cây nặng
hơn hắn tưởng nên chúi nhủi vô
lưỡi cưa ! Lưỡi cưa cắt
bắp tay hắn một đường
sâu hoắm, xẹt qua ngực một đường
dài-không sâu nhưng máu chảy ròng
ròng. Người chủ nhà trả
tiền cắt cây xong rồi đi. Gia đình hắn làm việc ngoài
sân vắng. Kêu ai bây giờ
?
Người hàng xóm của căn nhà
có cây đổ đã kêu cảnh
sát vì thấy tai nạn. Cảnh
sát đến thì gia đình Alex chạy thụt
mạng vì họ là những người ở lậu.
Không dám gặp cảnh sát, cũng không
dám đi nhà thương vì tiền đâu ? Hai vết
thương khá nặng chỉ buộc vải qua loa.
Ai thấy cũng sợ nhiễm trùng nhưng hắn
chỉ sợ không làm thì hết việc ! Hắn lại đi
xin việc cắt cây ở bất cứ nhà
nào chưa cắt cây đổ. Bây giờ,
vợ hắn cầm cưa, hắn kéo một tay vì một tay đã treo lên cần
cổ. Con hắn kéo phụ cha, ra chất ở lề
đường. Hắn kéo mạnh tay
thì vết thương trước ngực lại tứa
máu … Thế mà đồng hương của
hắn lại tới bắt nạt kẻ cưa cây
không có license. Họ vừa tịch thu
vừa ăn cướp cây cưa như cây cần
câu cơm của hắn. Ngày tận thế tới
rồi ! Tám con mắt hận
thù nhân loại dẫn bốn cái bao tử trống
không lên thiên đàng.
Hắn nằm rên ử ử
vì vết thương nhiễm trùng. Mấy người ta vơ
vét lương tâm chỉ được vài
viên trụ sinh bố thí, chút lương thực
dư thừa để gạt Chúa trên cao, để
đi kể lể về công đức của
mình. Hảo hán Vỉa hè, kẻ
cho người biếu năm, mười đồng bạc.
Bà già lượm lon ngó trước
ngó sau, tiền đâu để cho năm, mười
đồng như những người khá giả.
Bà qua cây xăng mua đồng
vé số, tặng người phụ nữ cùng
đường. Chúa chứng nhận
cho hai người đàn bà khổ nhất thế
gian. Tờ vé số trúng được ba
trăm hai mươi lăm đồng. Thế mà
người mẹ Mễ trả cho bà lượm lon
một trăm hai lăm đồng. Tôi chỉ xin
bà hai trăm để mua cây cưa khác.
Tôi sẽ cắt và con tôi kéo để
có tiền ăn cho gia đình,
để thuốc thang cho chồng tôi.
Những người tử tế vẫn quanh đây ! Những người
tử tế chẳng đâu xa. Chúa
che đậy họ bằng bề ngoài thấp
hèn vì họ phải thay mặt Chúa đi
gieo rắc tình người trong thế thái hỗn
mang, trong thời đại con người đánh
giá nhau qua bề ngoài lè loẹt. Những người còn sống lầm than ở
hạ giới mà đã có hộ khẩu
trên thiên đàng.
Phan
(Bai Chuyen)