Chuyện tình của
tôi…
(Phan)
“…”
“Tui nói mấy ông nghe nè ! Sang
xuân rồi xuân sang … hè đến ! Ở
đây, ai cũng có mấy chục lần
xuân đến; xuân đi, hết rồi ! Nói
ba cái chuyện xuân xuân hoài chán lắm
! Tui kể mấy ông nghe ‘Chuyện tình tự
kể’ mà tui đọc trên báo sáng
nay ! Nó không hay mấy đâu, nhưng dễ
thương lắm lận ! Người ta yêu nhau
vô cớ như trời chợt nắng chợt mưa
vậy đó ! Tui tính… nếu ngồi nhớ
lại vì sao ?! Thì mình cũng không hiểu
mình vì sao … đã ! Người ta
yêu thương nhau, nên vợ chồng trong tâm
đắc dữ lắm ! Nhưng thiệt ra có sắp
đặt từ cao xanh rồi đó ! Không tin,
ông nào cứ kể chuyện gặp bà
xã, rồi quen nhau, rồi…! Hì hì
hì…
Có người lên tiếng: “Thì anh
kể trước đi. Hồi anh dụ chị nhà
bằng cách nào, cứ thành thật khai
báo…”
Kẻ sanh sự trả lời gọn bân:
“Bả dụ tui chứ tui đâu quởn
!...”
…
Cả bàn tiệc cuối năm cười rần
! Người ghi chép “Chuyện vỉa
hè” nghĩ riêng: Nếu không quen biết mấy
ông này thì những ngày tết đến
… thiệt là buồn vô vọng ! Trong cái
được nào chả có cái mất;
và trong cái mất - không được ăn
tết quê nhà mà có mấy ông bạn
quên tuổi tác này thì đến phải
tạ ơn trên đã không quên những
người phiêu bạt.
Bà chị bị “dzố” một
hèo cuối năm là “Bả dụ
tui…”, tức mình lên tiếng: “Anh
dám khai thiệt thì hãy nói ! Nói thiệt
đi… coi ai dụ ai mà đổ hô cho em
hoài hà.”
Sanh sự trả lời … hết sức Vỉa
hè: “Anh ngu gì khai cho mấy cha Vỉa hè
này chọc quê anh nguyên năm…”
Đến ông trùm cá cược,
lên tiếng:
“Vậy bây giờ chơi quay đầu vịt.
Trúng ai nấy phải kể, là công bằng.”
Mọi người đồng ý khi tiệc
đã tàn. Có nhà chị kia đã
chuẩn bị áo lạnh, chìa khoá xe để
đưa một nửa của mình về tổ ấm.
Thời buổi cảnh sát lên giá ticket
này, chỉ làm khổ thêm cho liền bà
! Còn đàn ông thì muôn đời…
vô tư ! Nhưng chị bị lôi cuốn bởi
chuyện tình tự kể nên chị ngồi lại.
Phụ nữ và chuyện tình, ít chịu bỏ
qua cho nhau lắm !
Cánh đàn ông thì hào hứng
dọn bàn trống ra một chỗ để chơi
trò quay đầu vịt. Khi luật đã
được thoả thuận xong vì dân chơi
ba miền: Nam,
Trung, Bắc mà lại gặp nhau ở Mỹ nên
luật mỗi miền có địa phương
tính khác nhau chút đỉnh thì cũng dễ
thương lượng - nhất là không khí
tết thì ai chấp nhất làm chi !
Không ngờ, Sanh sự lại trở thành nạn
nhân của trò quay đầu vịt ! Hắn
méo mặt vô đề bằng ly Cognac … quên khà ! Bị
phát hiện là nước trà. Đúng
là họa vô đơn chí. Bị phạt
cái đã rồi mới cho vô chuyện. Hắn
cầu vợ, “Cưa với anh đi em ! Mấy cha
này ác quá !”
Hai vợ chồng chung ly mới tình tứ
làm sao ! Chị nhà không uống chứ
đã uống thì đám đàn ông
đi chỗ khác chơi ! Nhà chị đã từng
là lò rượu từ khi chị chưa ra đời.
Họ ngồi bên nhau - quên thời gian và tuổi
tác, ngày xuân đang về mà ngồi dựa
vào nhau để kể chuyện tình đôi
ta thì thật là tiên cảnh.
Sanh sự trả lại thời gian mấy
mươi năm để làm sĩ tử lên
thành: “… tui là thằng nhỏ nhà
quê lên thành học chữ. Tới hồi
được ngồi trong lớp đàng hoàng
như ai ! Tui mới biết là mình không
có khiếu. Nhưng ngồi quán cà phê
thì tui như con sáo sảnh, chuyện gì cũng
thông ! Mấy thằng bạn ráng cua con bà chủ
quán để xin bình trà cho dễ, chứ ai
dại gì đi cua con nhỏ vừa dữ vừa dơ
… Tui tính lỡ công cua thì sao không cua
bà chủ ? Tui cua luôn bà chủ, cho bạn
bè nể mặt dân quê. Tui nói hen:
Mèng ơi ! Thấy dì Tư ngồi ăn cơm,
tóm tém rau đắng chấm cá kho…
làm con nhớ má con thì thôi. Mặt tui buồn
như bể bánh xe mà không tiền vá.
Dì Tư xúc động ! "Tội nghiệp
hôn, gặp bữa… ăn chén cho đỡ nhớ
nhà đi con." Tui làm ba chén với miếng
cơm cháy… làm luôn !”
“Ê, cái đó là xin ăn, dụ
khị … đâu phải chuyện tình ! Đừng
chơi ăn gian à nha !...”
“Từ từ, mấy ông già hết rồi
mà nóng nảy quá ! Hổng phải thì
tui kể lại… Mấy thằng bạn nhà
giàu thì tụi nó ăn, chơi riêng.
Đám nghèo lum xum, một cụm. Hôm, má
tui gởi tiền lên hàng tháng cho tui, bữa
đó có lon gô mắm ruốc xào sả ớt,
lon cá kèo kho khô tới không cần tủ
lạnh cũng không hư tại nó mặn
lè lưỡi. Tui mở ra mời anh em cùng
ăn, hổng ai ăn. Tui buồn không hiểu vì
sao tui buồn, ngồi ngó nắng tết Sài
thành mà tưởng tượng ra cái nắng
đồng khô cỏ cháy dưới quê tui.
Nghĩ tới con cá, con ruốc là mồ hôi
nước mắt má tui… Tui cầm lòng sao
đặng mà đem quăng ! Đang tập làm
người biết nghĩ, thì hai con nhỏ dân
thành phố, tụi nó tới nhà trọ
tìm thằng bạn tui. Bước vô nhà,
đứa này nói đứa kia: "Cái
gì mà hôi dữ vậy ?". Đứa kia trả
lời: "Thúi chứ hôi gì mà hôi
!" Hai đứa nó bịt mũi… đâu
biết tui ngồi rướm nước mắt. Tui nghĩ,
con cá kèo khó bắt chứ dễ đâu
! Má tui lặn lội bờ mương này qua bờ
ruộng nọ, bao nắng mưa mới được
lon đầy, gởi gấm trong đây bao tình
thương đứa con xa nhà. Ba tui, bán mặt
cho đất bán lưng cho trời, mặt trời
chưa mọc đã ra đồng tới tối
mù tối mịt mới về để có tiền
gởi đứa con xa…” (Sanh sự hào
hùng vậy mà xuống sáu câu thì ngậm
ngùi chi lạ ! Bị trùm cá cược
kê tủ đứng mới tức chết người
ta.)
“Ê, ông tính hát cải
lương để vui xuân hả ông kia
?!...”
"Đó. Đâu phải tui không biết
nghĩ ! Tui còn nghĩ xa hơn vậy nữa !...
Còn nhỏ mà không ham chơi thì già
ngồi ngó chứ chơi gì nổi nữa ! Vậy
là, mấy thằng bạn cặp bồ. Cuối tuần
chở con bồ chạy lỏng nhỏng ngoài
đường chứ tiền đâu mà ghé
quán này, tiệm nọ. Tụi nó bỏ tui ở
quán dì Tư, con dì Tư bỏ quên tui
không thèm hỏi chuyện cho mình đỡ buồn.
Nó dư biết nó vừa dữ vừa dơ
mà còn làm giá, nên tui cho nó ở
giá luôn ! Dì Tư thì ái ngại mời
tui ăn cơm nên ngồi quay lưng ra phía tui
mà động đũa. Người ta che được
lương thực chứ sao che được
lương tâm - lòng người nhỏ mọn.
Tui buồn thế thái nhân tình ở đất
Sài thành dễ sợ. Không như quê tui,
nghe mùi cá nướng thì cứ tự
nhiên… "ai kiu tui đó" ? Rồi vô với
anh Hai, chú Ba, dượng Bảy …
Trong cơn buồn mênh mông như nắng
… con nhỏ bán vé số ghé bàn - hỏi
thăm tui: "Hôm nay nghỉ mà anh không đi
chơi đâu hả ? Em thèm được đi
chơi mà cứ phải đi bán hoài
…" Công nhận con gái Sài gòn,
dù bán vé số thì vẫn da trắng
tóc dài, dáng điệu dễ thương
… con nhỏ này quen mặt, nhưng nào giờ
tui chưa nhìn kỹ nó bao giờ ! Hôm nay,
nó bỏ quên gương mặt ‘té giếng’
ở nhà hay sao mà đẹp lạ lùng.
Xuân về, mắt sáng môi tươi, má
hồng hồng mới lớn … Nó đẹp
hơn hôm qua gấp bội, đẹp hơn ca sĩ
đang nổi tiếng ở Sài gòn. (Tui ngủ
nhà thằng bạn lần đó biết hôn
? Sáng, nó dựng đầu tui dậy, biểu
ngó sang nhà bên. Bà ma da tưới cây
thì có gì nhìn ! Vậy mà nó
nói tui: Ca sĩ số một Sài gòn
đó mày. Trời ơi ! Não nùng.) Tui
nói với em vé số: Bán hết vé số
rồi đi chơi với anh. Nó bẻn lẻn
như … con gái, thương quá đi thôi
!
Đúng hẹn, mặt trời bỏ đi
chơi riêng, để Sài gòn chợt nắng
chợt mưa, để hai đứa tính tình
mưa nắng lang thang xuống phố. Tui không ngờ
nó nghèo qua mặt tui cái rột. Đi
chơi với kép mà quần áo không ra quần
áo, đôi dép nhựa trên từng cây
số của nó cũng y thinh lớp bụi giang hồ.
Tóc tai có gọn gàng hơn chút xíu,
dĩ nhiên là không son phấn gì rồi
…
Tui chở đi lăng quăng trong thành phố
bon chen hết cỡ mới thấy tình nghèo tới
tội nghiệp. Gởi xe, bát phố, càng lộ
ra hai đứa nhà quê tới động
lòng trời đổ cơn mưa. Đứng
trú mưa trong gian nhà chọn đại chứ
trú mưa không lẽ còn lựa nhà sang mới
trú. Ai dè, căn nhà bán quần áo
siđa. (Mấy ông nhớ hôn ? Đồ siđa
bán ngoài lề đường giá khác;
bán trong nhà giá khác ! Bởi có
phòng cho thử đồ, là siđa cao cấp thời
bao cấp. Tui thấy nó mân mê hoài …
tội nghiệp quá chừng đi. Bà bán
hàng còn dụ miết là trời mưa
bán rẻ, cho. Nó tần ngần sờ mó giấc
mơ hoang… Tui động lòng hào hiệp.
Nói rồi mà, thương
cha cực mẹ khổ là đột xuất; dại
gái mới thường xuyên. Tui mua cho nó bộ đồ,
nó cảm động làm dứt cơn mưa,
luôn. Lỡ rồi, tui dẫn qua tiệm giày, sắm
cho em một đôi nhỏng nhỏng cho ngang tầm thời
đại !
Trời mẹ ơi ! Tui nhìn không ra con nhỏ
bán vé số nữa vậy đó ! Tui tưởng
tiên giáng trần cho Sài gòn lé mắt.
Nó vui như tết. Hai đứa lang thang trên
hè chợt nắng chợt mưa … đi xem phim
cho hết mưa rồi tính.
Ra khỏi rạp hát thì tối sớm tại
mưa, tui dẫn đi ăn, bình dân thôi. Tui
đâu có nhiều tiền mà ăn sang ở
nhà hàng. Ra khỏi hàng ăn, tui đưa em
về, chứ còn tiền đâu mà đi
chơi tiếp. Nó ăn ve kêu luôn vậy
đó ! Con nhỏ này chịu chơi hơn tui
tưởng ! Nó mời tui đi uống cà
phê, "còn sớm mà anh". Tui đâu
biết quán nào tình tứ vì tình tứ
với ai bao giờ ? Tui biết quán dì Tư,
thôi. Nhưng nó không chịu về quán
dì Tư, nó chỉ đường - tui đạp
đi vô động thiên thai là Quán bờ
sông, đèn mờ, dập dìu tài tử
giai nhân … từng đôi từng cặp ngồi
rù rì rồi ôm nhau. Tui ngồi như ghế
có keo, không biết nghiêng qua, ngả lại
gì hết ! Nói chuyện thì thăm hỏi
hoàn cảnh gia đình, học lực tới
đâu ? Vì sao phải đi bán vé số
mà không đi học…? Cuối cùng,
nó nói: Đi chơi với anh chán quá !
Hổng biết ôm em gì hết !
Trời đất qủy thần ơi ! Mới 16
tuổi đầu mà đòi ôm, đòi ấp…
Tui về nằm chèo queo mà thấm thía -
đi đứt một tháng tiền má gởi
cho con. Hôm sau, nó gặp lại tui ở quán
dì Tư như người xa lạ ! Tui biết sợ
con gái Sài gòn mà còn phải ngậm
miệng chứ nói ra bạn cười. Hôm sau nữa,
tui thấy nó ngồi yên sau xe đạp, mặc
bộ đồ tui mua, nhưng ôm xà nẹo thằng
bán bong bóng bên trường tiểu học.
Thiệt là thời buổi không biết bơm
thì bồ bỏ ! Tui tự ái dân quê,
không chơi với con gái Sài gòn nữa
đâu.
Sang năm thứ hai, tự dặn lòng mình
là một chuyện nhưng hồi ghiền gái
thì cứ đi. Con nhỏ chung lớp, làm
cán bộ lớp nên đặc biệt quan
tâm tới tui - nhà xa, học dở. Hai bên
tâm sự không nhiều nên hiểu nhau cũng
hổng bao nhiêu ! Tui suy nghĩ dữ dội, nhất
quyết không để sa vào cạm bẫy.
Nhưng tới giờ hẹn thì cầm lòng
không đặng ! Tui đạp xe tới nhà theo
địa chỉ. Cũng lại dân nghèo,
hình như dân giàu không ngó tới mặt
tui. Tui tự an ủi, tình nghèo sẽ đỡ
tự ái cho con trai. Tui bước vô nhà chứ
không bỏ về khi đã tìm ra địa
chỉ xẹt / xẹt/ xẹt… mấy bận trong hẻm
sâu hun hút.
Cả nhà vui vẻ đón tui như
khách quý, làm tui cảm động quá trời
! "Gặp bữa… ăn cơm với gia
đình dì đi con. Nghe con Hồng nói
nhà con dưới quê… lặn lội lên
đây đi học một mình, cực dữ hả
con ?..."
Trời ơi ! Sao tui may mắn dữ vầy nè
? Tui rút kinh nghiệm ăn cơm dì Tư - lần
trước ! Lần này tui từ tốn hơn.
Ăn coi nồi, ngồi coi hướng. Nồi cơm nấu
cho cả nhà mà ngó bộ không đủ
mình tui ăn. Tui ngồi cù cưa với ông
già xị Cây lý, không dám gắp
gì ráo bởi có gì nhiều đâu
mà gắp. Hết xị, ổng kêu Tèo anh
đi đong xị nữa. Hết xị Tèo anh đi
đong, ổng kêu Tèo em … Bạn Hồng
nhìn tui ! Tui nhìn lên nóc nhà lỗ chỗ
… như cái rổ. Xin phép ra về để
giữ trọn lòng tin. Tai ách, ông già
nháy mắt tui nên tui ra đầu hẻm. Đứng
đợi !
Tui dân quê mà, đừng uống
thì thôi, vòng vo một xị, nó ngứa
ngáy trong mình dữ lắm ! Tui biết. Mình
về đi là tốt hơn, nhưng ma men nhập
xác tui rồi nên tình em xin quên. Tui
sáng mắt khi thấy ông già từ trong hẻm
đẩy xích lô ra, thay vì đi đạp cữ
chiều thì ổng cười toe toét. "Theo
tao, tao dẫn mày đi lẩu dê chỗ này
không bá chấy nữa thôi !" Vậy
là tứ hải giai huynh đệ. Ông mời
thì lo lẩu đưa cay, tui lo cay cho ổng có
cái đưa. Xị đầu ngoài quán lẩu
dê, ổng nói về thế sự thăng trầm;
sang xị thứ hai, ổng nói về chuyện
tàn chiến cuộc…; sang xị thứ ba, ổng
nói về Phục quốc ! Tui tỉnh hồn
thương đau. Chốn ba-xi-đế này ! Biết
ai là ai ? Công an chìm, công an nổi lềnh
khênh mà nói chi những chuyện dễ ở
tù ! "Thôi, tui dzìa nghe tía !"
Hôm sau, Hồng gặp tui trong lớp ! Cũng y
chang như con nhỏ bán vé số - năm rồi
! Ngoảnh mặt làm ngơ vậy hà ! Tui buồn
thê thiết lắm ! Hồng dễ thương nhờ
hiền chứ không đẹp mấy. Nhưng tốt
gỗ hơn tốt nước sơn mà. Tui không
tin là Hồng biết chuyện tui đi nhậu chui với
ông già ! Sao mặt lạnh tanh vậy trời ? Tới
hồi nghe mấy đứa bạn nói chuyện:
"Ba con Hồng bị xe tông gãy cẳng, hôm
qua". Thôi rồi ! Tình thù rực lửa với
tui là phải ! Tui đâu dám hỏi thăm Hồng,
nữa ! Hỏi mấy đứa bạn chỗ ổng nằm,
tới tối mới dám mò mặt vô thăm
bạn nhậu.
Ổng thấy tui là cười toe toét,
cái giò bó bột trắng phau phau …
không đủ làm nản lòng chiến sĩ.
"Ê, mày ra ngoài kiếm mấy cái hột
vịt lộn với xị Cây lý, vô
đây nói chuyện chơi ! Ba cái thuốc
tây này, uống vô thêm nhức…" Tui
từ chối sao đặng với thương binh. Tui lận
hột vịt lộn trong túi quần, rau răm
gói trong túi áo, tay xách hai bịt Cây
lý có cục đá bên trong, có ống
hút đàng hoàng thì bảo vệ
nào không nói là xá xị ! Tui đi
hai bận như vậy chứ đâu phải một.
Tới hồi bảo vệ nói tui phải về,
không thì ngủ lại chứ Bệnh viện
đóng cửa. Tui sợ ổng muốn đi tiểu
thì sao, với cái giò băng bột ? Sợ ổng
hát tiếng hò sông Hậu - cho chó ăn
chè, thì ai dọn dẹp chiến trường
… tui ngủ lại cho trọn nghĩa thủy chung.
Đúng là đêm đó, tui cực với
ổng vô phương.
Sáng ra, tui ngủ mê vì đêm qua mệt
quá ! Hồng xách cháo thịt bằm vô Bệnh
viện cho ba trước khi đi học. Bạn lòng
để mên cháo xuống đầu giường,
không chào ba, chào tui gì ráo ! Quay ra,
đi luôn một nước. Ông già suy
tư… tui tưởng ổng thương mình ! Ai
dè, "Con Hồng nấu cháo thịt bò bằm
ngon lắm mày ơi ! Có một xị mà
đưa cay với món này thì hết
nói !..." Tui cũng hết nói với ổng
luôn ! Tui lo cho ổng làm vệ sinh buổi
sáng, cho ăn cháo chay (không Cây lý,
cây gì hết !) Tui đi học.
Đâu ngờ, không bao giờ Hồng
nói tới tui nữa ! Không thèm nhìn mặt
tui luôn. Hè, năm thứ 2. Tui về quê
mà mang theo nỗi buồn gác trọ là những
đêm thui thủi một mình, bạn bè
đi chơi hết ráo. Mình không tiền
thì nằm nhà chèo queo, ước gì
được em đến thăm anh. Nhưng điều
đó… chưa và sẽ không bao giờ xảy
ra. Buồn thê thiết. Đến nhập học lại,
Hồng có người chờ ngoài cổng
trường. Tui chỉ mong trong lớp coi nhau như bạn
bè mà cũng không được. Không bao
giờ nói tới mặt tui.
Mà hồi trẻ công nhận mình mau buồn
để mau quên. Tết năm thứ 3, tui khăn
gói về quê ăn tết. Gặp xe đò mắc
dịch thời "giải phóng" chạy như
rùa, muốn chạy thì chạy; muốn không
thì không. Ngừng thở dọc đường dọc
xá như mắc dịch. Xuống được xe
đò đã chạng vạng, tui lội vô
xóm chứ đường đê thì xe
nào vô được ngoài xe bò. Ngang qua
nhà ông hai Cao, bà con trong xóm đang
mót đìa. (Chủ đìa tát, bắt từ
sáng tới chiều thì cho bà con bắt
hôi, vậy mà.) Con nhỏ em tui kêu anh Hai ơi
ới ! Tui lột đồ nhào xuống luôn với
nó cho vui. Anh em tui được bộn, đem về
tới nhà vừa lúc ba tui đi ruộng về.
Ông già bắt con cá lóc nướng
rơm. Sai nhỏ em đi mua lít rượu về cho
ba nhậu với anh Hai con. Tui thấy nó lớn rồi,
hồi nãy ngoài đìa, mình mảy ướt
nhem nên lồ lộ thân mình con gái,
đám thanh niên nhìn ngó nó dữ. Tui
tính về nói với má tui phải may mặc
cho nó khá hơn một chút. Đừng bắt
nó đi những chỗ đông người
như vậy nữa … Tui nói tiá tui: Để
con đi mua cho, kêu nhỏ em đi tắm rửa
đi, thôi lạnh.
Tui xách chai ra quán đầu ngõ,
dì Năm chủ quán nói tui: Hết rượu
rồị Hôm nay tát đìa nhà ông
hai Cao nên ai cũng mua rượu về nhậu
tôm cá bắt được. Mày qua nhà
bà Chín Dường, may ra có. Tui qua nhà
bà Chín là nhà nấu rượu lâu
đời trong xóm tui. Trời tối lẹ ghê,
nhà bà Chín chưa thắp đèn, cửa
rào hé mở nên tui vô luôn. Nhìn
vô cửa sổ không thấy ai ở nhà
trước. Tui men theo hè đặng xuống sau, mua
rượu. Hàng lu nước mưa nhà bà
Chín chạy dài suốt hông nhà, cây
ăn trái xum xuê … tui nghe tiếng dội
nước tắm nên dừng lại. Con Xuyến,
cháu ngoại bà Chín đang vừa tắm vừa
ca. Nó là bạn học với con em tui, hai đứa
thân như chị em từ nhỏ. Tội nghiệp, hồi
nó mười hai, mười ba tuổi, sang chơi
nhà tui hà rầm. Hôm hai đứa ngồi
chơi ngoài sân trước, thấy tui về. Con
em tui kêu: Anh Hai, đưa bàn chân anh cho em coi.
Nó nói con Xuyến, "Chân tao với anh Hai
tao giống nhau. Ngón kế dài hơn ngón
cái, là ba tao chết trước má tao. Nghe
nói, ai có ngón cái dài hơn ngón
kế là má chết trước ba. Sao chân
mày, ngón cái với ngón kế bằng
nhau ?!..."
Con Xuyến lo ra mặt ! Nó hỏi tui: "Vậy
là sao anh Thà ?" Tui đâu phải thầy
bói mà biết nên tui nói đại,
"…Thì ba má mày chết một lúc
!" Nó đánh tui rồi khóc. Đâu ngờ,
cái miệng tui ăm mắm ăn muối, nói tầm
bậy mà trúng tầm bạ. Ba má nó
đi ruộng, cuốc trúng đầu đạn
pháo kích hồi xưa, hai người chết một
lúc thiệt tình vậy đó ! Nó về
ở với ngoại chứ ai nuôi. Mấy đứa
em nó về ở với dì ruột, đứa ở
với chú bác… Nó giận tui tới
xương tới tủy, trù ba má nó chết
một lúc. Nó không qua nhà tui chơi nữa,
tới tui đi học trên thành phố thì
nó mới qua chơi với em tui. Hồi chiều, tui
mê ngó nó ngoài đìa ông hai Cao
nên mới biết đám thanh niên ngó con
em mình cũng vậy ! Xuyến đẹp ngất
ngây, tánh trầm chứ không ồn ào
như con em tui.
Tui đứng nhìn Xuyến tắm bên lu
nước tới há họng. Con gái dưới
quê tui ưa chờ tối trời rồi ra lu nước,
tắm. Không có gì đẹp hơn hình ảnh
thiếu nữ tắm lu dưới ánh trăng mờ
mờ ảo ảo … Tối nay, hăm tám tết
nên không có trăng, nhưng ánh nước
cũng bàng bạc theo ánh đèn trong
nhà hắt ra chập choạng. Tui như bị
thôi miên, hết nhúc nhích. Tới khó
kỳ nên cởi vài cúc áo cho tiện. Tui
rớt cái chai đi mua rượu mà không hay
! Xuyến nhìn tui trân trân. Nhớ ra. Á ! Một
tiếng kinh thiên động địa.
Bà Chín bưng đèn ra từ cửa
sau hông nhà. "Gì, mà la om xòm vậy Xuyến
?" Trời ơi ! Có vậy cũng xỉu ! Tui
nói lẹ với bà Chín, "Con đi mua
rượu …" bà Chín hoảng hồn, xốc
Xuyến đứng lên. Làm sao nổi ! Bà
Chín ra lệnh chứ tui đâu dám:
"Mày đỡ con Xuyến vô nhà coi
Thà. Nó trúng gió nữa rồi ! Tao
nói, đừng có tắm đêm mà
không nghe …"
Ra giêng, tui lên
trường rồi. Tâm thần không thể
nào yên vì cứ nhắm mắt lại
là nghe nước dội; thấy Xuyến trắng ngần
hết giấc mơ này qua giấc mơ khác. Tui
định bụng về nhà lần tới thì
nói má tui sang hỏi. Má tui nhắm mối cho
tui ở xóm trên, con nhỏ cũng đi thành
phố học làm cô giáo, cho vừa với kỹ
sư. Nhưng tui không ưng, tui không thích kiểu
học đòi theo thành phố, phấn son …
nên có lỡ gặp nhau trên xe đò
thì tui chào hỏi rồi đọc báo, chứ
không mặn mòi cho người ta hiểu ý
giang ra ! Ai dè, một bữa đang ăn cơm
thì con em tui nhào vô nhà trọ của tui,
nó khóc lóc thảm thương… "Tại
anh Hai đó ! Ai biểu đi coi người ta tắm
làm chi ! Thấy hết trơn rồi … bỏ người ta
đi biệt ! Con Xuyến nó uống thuốc rầy
tự tử rồi kìa!... Tại anh Hai hết
trơn rồi !... hu hu hu…" Tui chết điếng
như trúng gió. Tui theo em tui vô bệnh viện,
bà Chín ngồi ảo não tâm can … Tui
đến giường Xuyến đang nằm thoi
thóp… tui nắm bàn tay mơ ước của
mình, rồi nói: "Em đừng có chết
nghe Xuyến. Anh học xong là về quê…
cưới em."
Xuyến mở mắt ra
… cười.
Đó, mấy
ông nói đi ! Vậy là ai dụ ai ?..."
… Cả bàn im lặng
! Không ai ngờ bữa tiệc cuối năm mà
được nghe ông Thà rút ruột cho nghe
thiên chuyện tình của ông … quá sức
ly kỳ ! Phe đàn ông hết dám bênh vực
cánh đàn ông. Cánh đàn bà cũng
không lên tiếng ! Hình như ai cũng bận
nghĩ, nhớ lại chuyện tình của mình
khi mùa xuân đến. Chị kia, tay áo lạnh;
tay chìa khoá đã đòi về từ
ban nãy. Nhưng giờ thì thả hồn về tới
Long An. Chị là em ông Thà. Lần lên
nhà trọ của anh Hai để khóc sướt
mướt … đổ thừa cho anh hai Thà
đã giết bạn Xuyến của em. Đâu ngờ
bạn hai Thà nói với anh Hai: "Con nhỏ em
mày khóc, thấy thương quá Thà
ơi !" Vậy là từ đó, hai Thà
không cho bạn về nhà mình chơi. Nhưng
mỗi lần lên xe đò về Long An thì
mười lần như một ! Cứ quay đầu lại
đằng sau thì đã thấy thằng bạn
lỗi nhịp tim vì tiếng khóc em tôi.
Nó lì hơn trâu, cứ xông vô
nhà hai Thà ! Thưa tía, thưa má… tới
hai Thà nổi giận thưa công an là
"xâm nhập gia cư bất hợp pháp"
thì em gái hai Thà xách cơm cho nó
ăn ngoài công an Xã. Khóc lóc thảm
thương… "anh Hai đuổi bạn anh Hai đi
thì em uống thuốc rầy tự tử cho anh Hai
coi !". Thôi thì… anh em. Vậy hỏi lại
mình rồi tự trả lời đi ! Ai dụ ai
trong cuộc đời này ?! Còn không mau quỳ
xuống mà tạ ơn trên đã cho vợ
là chồng; cho anh là em; cho bạn là tôi.
Xuân về, ngồi nhớ thuở tóc xanh bên
bạn bè, anh em, vợ chồng… cũng vui đấy
chứ !
Phan
(Sưu Tầm Liên Mạng chuyển)