Vợ đi vắng
(Phan)
Cả tuần nay muốn viết đôi điều
về chuyện được nghe từ một người
bạn hiếm hoi, hiếm hoi từ con người tới
câu chuyện lạ lùng của anh ta. Nhưng
không biết bắt đầu từ đâu
thì sáng Chủ nhật, cụ Tầm Xuân ở
thành Đà ném cho hai câu hết ý ! “Vợ là
mì gói của ta/ là hàng đặc sản
của cha láng giềng.” Ông hàng xóm quý hiếm nào
mà ác nhơn thất đức không thua
gì ông mì gói tại gia. Toàn những ông trời … thần quỷ
lở đáng đem xử bắn. Có lẻ loi chăng “ông” vợ
vắng nhà sau đây.
* huýt gió
Hắn lật đật từ giã vợ con ở
phi trường để đi làm cho kịp giờ.
Hai đứa con bé bỏng vui vui với một chuyến
đi xa, nhất là lần đầu tiên
chúng được đi Việt Nam mà cha mẹ
chúng cứ bảo là về ! “Trong sự ra đi đã có sẵn
mầm mống của sự trở về” (*).
Đi hay về thì điểm đến trên bản
đồ Thế giới cũng là dải đất
hình cong chữ S mà đối với người
lớn là hệ lụy; đối với trẻ con
sinh ở Mỹ là vương quốc hoang đường
vì ở đó cái gì cũng nhất
hành tinh ! Miếng ăn cái uống
đều ngon hơn bên này, trái ổi Việt
Nam
ngon hơn trái táo Mỹ mới mắc cười
mà cười là mắc … nạn. Nhưng
nghe ba mẹ chúng nói chuyện thì không
có cái gì mà Việt Nam không nhất - nhất
trong nhất là người ta chạy ra khỏi nước
nhiều nhất thì con nít sống lâu năm
còn không hiểu, con nít sinh ra ở Mỹ
làm sao hiểu nổi ! Việt Nam.
Việt Nam.
Hai từ ngữ mà chúng đã nghe đi nghe
lại từ khi lọt lòng mẹ là quê
hương chúng, quê hương thế nào đây ! Chúng sinh đẻ
ở Texas thì xứ bò
tót mới là quê hương chúng, người
lớn nói sai nhưng ngoan cố, cứ bắt
chúng phải nhớ quê hương mình
là Việt Nam.
Thế từ “Quê tôi - My Country” mà
chúng học trong trường là nơi mình
chào đời thì phải hiểu sao đây ?! Còn Việt Nam ở đâu
? Bà ngoại là aỉ Chú Bảy ưa
gởi sách Thiếu nhi qua Mỹ cho chúng có
nghiêm khắc bất ngờ và vui không
báo trước như ba mình không
? Dì Út thích gởi đồ chơi, quần
áo đẹp sang cho hai đứa cháu có
đẹp như mẹ mình không ?
- Người hiền như bà tiên khi chúng bệnh
và dữ như bà chằng khi chúng chìa
ra bài kiểm tra trong lớp mà điểm số
dưới 90 ! Sơ sơ, chúng chỉ
đoán được chú Bảy thuộc
thành phần phải cảnh giác như ba;
dì giống mẹ ở chỗ dì nói đi
nói lại là thương chúng nhất
vì chúng dễ thương quá !
Nói y như mẹ - không sai một lời.
Nhưng mẹ nói xong lại rầy, còn dứ dứ
cây roi nữa chứ ! Dì
có nói một đằng làm một nẻo
không đây ? Chúng
nghi ngờ hội chứng mưa-nắng của bên nội;
nói một đằng làm một nẻo của
bên ngoại. Hệ quả là nghi ngờ sự
dễ thương của bản thân vì làm
sao tin được những người mưa-nắng;
những người nói một đằng làm một
nẻo ! Chúng tính toán, so
đo … Chẳng thà đừng về gặp mặt
chú Bảy - vừa dễ thương vừa khó
ưa như ba; đừng về gặp mặt dì
Út thì còn được thương chứ
gặp rồi lại bị rầy, dứ dứ cây
roi như mẹ thì xứ sở hoang đường
hết thần tiên như trong mơ.
Nghe anh bạn kể lể thật thà thì
ai không trộm nghĩ … Người ta đổ mồ
hôi trên da thơm đồng loại, sau
đó vất vả muôn chiều chỉ để
được nghe những tâm sự thật thà
con trẻ, nhưng lại thiếu tôn trọng những
công dân tí hon của Hợp Chủng Quốc
Hoa Kỳ. Ở đây, bất phân tuổi
tác, già-trẻ đều được tôn
trọng như nhau chứ đừng như xứ miệng
quan trôn trẻ - quan nói như con nít phẹt
không có báo trước. Làm cha làm mẹ
đừng ăn nói tùy tiện
dù lòng yêu quê hương thì ai cũng
có nhưng truyền lại cho đời sau bằng
cách bóp méo sự thật thì hơn
gì cộng sản - là lý do vì sao ta
có mặt nơi đây. Con nít dễ hoang
mang, ưu tư kiểu con nít mà người lớn
thường trách chúng là ưa bắt bẻ.
Chúng bắt bẻ người lớn đến một
ngày kia tự thấy mình giống
họ là đã trở thành một người
lớn ngoan cố và thương xa chứ gần lại
không thương như dì Út thương
chúng vậy! Thì thôi, gọi chung
là bệnh thần tiên cho rồi. Hết
giòng giống nhà chúng là con rồng
cháu tiên nên hai đứa trẻ vui trong hoang
mang để trở thành những người lớn
muôn đời sầu khổ vì nói dối
thét ghiền! Đủ gan vượt
biên mà không đủ gan nhìn nhận sự
thật trước lịch sử.
Ngàn vạn câu hỏi trong đầu hai
đứa trẻ 11 tuổi và 8 tuổi làm hắn
điên đầu cả tháng nay nhưng
thương con sắp đi xa nên không rầy la ỏm
tỏi. Thương chúng hoang mang với
lần đầu rời xa người cha mưa - nắng
trong một tháng trời. Một tháng với
thằng anh có lẽ vui vì nó hy vọng
không bị ba rầy la này nọ, nhưng con em coi
bộ thương ba không nhiều hơn thằng anh,
chỉ tại nó thương ba theo kiểu của mẹ
là nắm tay hoài không rứt, mặt buồn,
mắt âu lo … Cuối cùng là nó
khóc và đổi ý !
“Con không muốn đi Việt Nam, con muốn ở
nhà với ba. Mẹ với anh hai đi đi
…”
Không không không … còn kịp nữa
rồi ! Chưa bao giờ ba người
thân của hắn tranh nhau ôm cổ hắn tha thiết
như bây giờ, làm hắn cũng hoang mang
vì đây là lần đầu gia
đình hắn đi chơi xa - đến một
nơi nguy hiểm nhất trong tâm tư hắn là
Việt Nam
mà hắn không đi theo để
bảo vệ họ được. Còn
ai rành Việt Nam
hơn hắn vì chính hắn còn không biết
được sao mình còn sống để ra
đi khỏi vùng oan nghiệt đó. Hắn
lo tự nhiên sau nhiều năm lo miễn cưỡng
theo mệnh lệnh … “Anh phải
lo cho xong chuyện này, chuyện nọ, cho em.” Hắn chán lắm rồi, nhưng
đâu phải dễ nói ra. Hắn nghĩ lảng
sang chuyện khác để giữ hòa khí
lúc lâm ly ! Hắn
nghĩ. Ở Mỹ không có gì bực
mình hơn là sự lệ thuộc vô
công ăn việc làm. Ông Mỹ
già làm xếp trực tiếp của hắn
đã từ chối đơn xin phép đi nghỉ
hè (vacation) của hắn làm hắn giận
ông ta. Nhưng về nhà nghĩ lại
câu ông ấy nói thì lại thấy
thương một ông già Mỹ - cựu quân
nhân luôn nghiêm khắc, đúng giờ
như cái đồng hồ và đúng đắn
như đang hành quân trong một hãng xưởng
dân sự. Thói quen quân đội của
ông ấy đã làm cho nhiều người
ghét nhưng tình cảm của người Thủy
quân lục chiến Mỹ khá thâm sâu:
“Tao đã thu xếp để giữ mày lại
sau bao đợt lay-off. Mày còn muốn đi một
tháng trời trong tình hình hãng lúc
này, thì mày đi luôn đi…”. Có lẽ ông ấy
là lính nên tình cảm khô khan nhưng
sâu đậm với nạn nhân chiến tranh của
cuộc chiến mà ông ấy đã tham gia.
- Ông già bí hiểm như cuộc chiến Việt
Nam
còn nhiều hệ lụy.
Vợ con hắn khuất dần vào trong khu vực
cách ly người đưa tiễn. Hắn muốn
nán lại đôi giây vì chưa bao giờ
tiễn vợ con đi đâu mà không có
mình xách giỏ, kéo va-li, lo trình giấy
tờ với nhân viên hữu trách ở phi
trường … lại còn phải coi ai có
gương mặt dễ nhờ để nhờ chụp
giùm cho tấm ảnh gia đình tôi nơi đây ! Hắn thích
đi chơi xa với gia đình nhưng lại
không thích kiểu màu mè của vợ chốn
đông người, càng bực bội khi
nói ra là y như có cãi vả làm mất
vui. Hôm nay không đi cùng vợ con lại
buồn buồn kiểu khác ! Hắn
nhìn đồng hồ chỉ còn đủ thời
gian lái xe đến hãng đúng
giờ. Hắn nhìn vô trong lớp
kính trong veo, lưng con gái hắn nhỏ nhoi ẩn
hiện trong dòng người to lớn những tấm
lưng. “Nếu không có ba che chở
thì bầy người to lớn kia sẽ giẫm
nát con tôi. Con ơi ! Đừng
đưa tay lên quẹt nước mắt, con
làm ba cũng khóc bây giờ
!” Hắn quay đi mạnh dạn để
phút yếu lòng đừng làm khó
người đàn ông đã từng lăn
lóc từ thuở thiếu thời ở cái xứ
nguy hiểm hơn Iraq, Iran … nguy hiểm nhất trong bốn
nước xã hội chủ nghĩa còn rơi rớt
lại cho ô nhiễm địa cầu. Có
tính riêng trong thế giới cộng sản
thì Việt Nam vẫn là nơi nguy hiểm nhất
trong trục tứ quỷ còn lại vì nhà cầm
quyền của ba xứ cộng sản Bắc Hàn,
Trung Quốc, Cu Ba, nói một đằng làm một
nẻo không bằng nhà cầm quyền Việt
Nam đương đại.
Hắn đứng ngậm ngùi giữa chốn
ta bà thì đứa bé gái lớn hơn
con hắn, chừng 14 tuổi ở đâu trờ tới.
Nó đưa hắn miếng khăn giấy
làm hắn quê. Nó đã theo dõi
và thấy hắn rớt nước mắt nên mới
làm thế !...
Hắn nói:
“Cảm ơn cháu.”
“Dạ, không có chi. Chú là
người Việt Nam
hả chú ?”
“Đúng vậy !
Cháu …”
“Cháu đáp máy bay cả tiếng
rồi. Cháu chờ bà ngoại ra đón
mà không thấy ! Cháu
có thể nhờ chú gọi điện thoại
cho ngoại cháu được không
? Cháu không có tiền để gọi
điện thoại của phi trường …”
“Được được
được… cháu đọc số đi,
chú gọi liền. Hay cháu xài điện thoại của
chú đi.” - Hắn đưa luôn điện
thoại cho con bé mượn.
“…”
“Chú ơi ! Số
điện thoại của ngoại cháu cho là số
điện thoại nhà nên không ai bắt.
Chắc ngoại cháu trên đường
ra phi trường. Thôi.
Cháu cảm ơn chú”.
Nó ngập ngừng giây lát
như muốn nói điều gì mà ngại
nên hắn tò mò, hỏi. Nó nói luôn
như để biết nó thật thà.
“Chú đưa gia đình đi
đâu mà chú không đi ?!...”
“Vợ con chú đi Việt Nam nhưng
chú không xin nghỉ vacation được để
đi với họ.”
“À …!”
“Có gì không cháu ?...”
“Nãy giờ cháu sợ cho gia
đình chú, sợ cho hai đứa con
chú…!”
“Cháu nói gì ?
Chú không hiểu ý cháu
!”
“Dạ … không có gì
!”
Sự im lặng đỏ hoe trong mắt con bé
làm hắn thấy thương con bé bơ vơ nơi phi trường lạ lại
không xu teng trong túi. Phần con nhỏ kháu khỉnh
nhưng bí hiểm này cũng gợi trí tò
mò của hắn. Hắn nghĩ đến
ông Mỹ già mặt mày móp méo
như miếng cau khô sẽ cằn nhằn hắn
đi làm trễ. Nhưng lý do thời đại
là ra phi trường bị xét tới xét lui
thì ai không thông cảm được
không phải người Mỹ !
À hà. Già Robert ơi! Ta sẽ lo cho con bé
đồng hương của ta xong, ta mới đi
làm. Tới đâu ta cóc sợ !
Quyết định xong. Hắn bảo
ban con bé.
“Cháu theo chú vô
quán này, cháu ăn cái gì đi
vì chắc cháu đói bụng. Chú
cũng cần uống ly cà phê. Chú
cháu mình ngồi chờ bà ngoại cháu
ra đón …”
Con bé ăn miếng pizza ngon lành, uống ly
sữa tươi như hắn uống bia
làm hắn cố ém nước mắt chỉ trực
trào ra. Tội nghiệp quá !
Sao cha mẹ nào lại để con đói
khát đến thế này ! Hắn
nhìn đồng hồ đã thêm một tiếng
mà ngoại con bé vẫn chưa thấy
đâu. Mình chở cho nó về nhà ngoại
không biết có phạm luật dụ dỗ trẻ
vị thành niên không đây ?
Mà cho tiền nó đi taxi thì một con
bé khờ khạo mà lại dễ thương
như thế này có đến được
nhà ngoại hay gặp thằng lưu manh nào
đó chở đi đâu thì tội nghiệp
nó … Đến phải báo với an ninh phi
trường cho họ chở dùm con bé về
nhà ngoại hay họ cho phép mình chở
dùm theo yêu cầu của nó thì chắc
được.
Hắn nghĩ ngợi mông lung trong đầu
thì già Robert gọi hắn … “À
hà!... Tao gọi để biết
mày còn ở dưới đất chứ
không bay trên trời là ô-kê rồi ! Mày cứ lo xong hành
lý cho vợ con rồi trở lại làm sau giờ
ăn trưa cũng được !”
Hắn vui vui với ông già ó
đâm mà ưa vỗ ngực đại bàng
(linh vật của quê hương ông ấy).
Con bé ăn uống xong
có vẻ tỉnh người thì sốt ruột
nên lại mượn điện thoạị Bây
giờ đã rõ: Bà ngoại lái xe ra phi
trường đón cháu nhưng không biết
đường, đi lạc chán lại được
người ta chỉ lối cho quay về nhà. Cháu ngoại gọi làm bà mừng
quýnh lên nhưng không biết làm sao …
“Hay cháu cứ đi taxi về nhà ngoại rồi
ngoại trả tiền taxi cho cháu.”
Hắn dắt con bé đi gặp an
ninh phi trường để trình bày. Con bé
yêu cầu được hắn chở về
nhà ngoại. Họ ghi địa chỉ, số bằng
lái của hắn, dặn con nhỏ về tới
nhà ngoại thì gọi cho họ biết với số
điện thoại này …
Hai chú cháu ra khỏi phi trường, hắn
hỏi con bé:
“Cha mẹ cháu đâu mà cháu phải
đi một mình sang thăm ngoại
?”
“Ly dị rồi.”
…
Chỉ hai từ “ly dị” bình thường
mà sao nghe con bé này nói ra thì hắn
nổi da gà ! Còn
tọc mạch chi vô vết thương lòng của
nó. Hắn xin lỗi, chăm chú lái xe vì đã đi vào những
con đường lạ hoắc. Tự con bé
nói:
“… Năm
cháu 6 tuổi, em cháu 4 tuổi. Ba mẹ cháu
dẫn chúng cháu ra phi trường Dallas
này… Nó nấc
lên như cơn suyễn làm hắn sợ. Hắn
bỏ tay qua nắm bàn tay lạnh ngắt non mềm của
con bé cho nó bớt đau xót với kỷ niệm.
Nó nói nhanh cho xong những gì cố
quên mà không được … Nhưng chỉ
có cháu đi với ba. Từ
đó đến nay, cháu không gặp mẹ
và em cháu … Nó khóc ngất ngất
lên như chưa bao giờ được khóc.
Hắn sợ thật sự - sợ ai trông thấy
thì nguy ! May là xe hắn
kiếng đen.”
“… Chú biết rồi !
Thế cháu đã về đây với ngoại
lần nào chưa ?”
“Dạ chưa. Lần đầu tiên cháu về
lại Dallas
vì ông ngoại cháu sắp chết. Mẹ cháu đã có gia đình
mới ở Florida.
Chắc mẹ cháu không về được
nên mua vé máy bay cho cháu về.”
“Còn ba cháu ?”
“Ba cũng có gia đình ở
Portland. Cháu sống với mẹ kế
và em mới …”
Khoảng lặng trong câu chuyện
nhưng tâm tư hắn vô cùng xao động
với những diễn biến bất ngờ. Con bé là thiên thần hay
ác qủy hiện ra đây để vỗ về
hay trừng phạt một mưu toan đã nhen
nhúm trong lòng hắn và lớn dậy từng
ngày.
Dù sao cũng đã đến nơi con
bé cần đến, dù sao hắn cũng phải
suy nghĩ lại cho con hắn.
…
“Đến rồi ! Cháu
có còn nhớ nhà ngoại không
?”
“Dạ không.”
“Cháu vào bấm chuông xem sao ! Nếu đúng là
nhà ngoại và cháu nhận ra đúng
là bà ngoại thì chú … đi
làm. Chú tin là đã
đúng địa chỉ.”
“Dạ.”
Con bé trở ra cùng bà ngoại, hai
người cảm ơn rối rít mà quên
lau nước mắt. Tiếng nó dễ thương
như con gái hắn vậy chỉ có những
gì nó nói ra, sao cứ như kim chích
vào da non: “Cảm ơn chú nhiều lắm ! Chú đừng đưa con
chú ra phi trường rồi không bao giờ thấy
nó nữa nha chú ! Cháu sợ
cho con chú hồi nãy lắm !...”
Hắn đạp ga phóng xe
đi để người phụ nữ già nua
và con bé kháu khỉnh đừng thấy hắn
khóc. Chỉ hai block đường thì hắn dừng
xe, gọi số điện thoại của
an ninh phi trường để báo cho họ biết
là hắn đã hoàn thành công
tác tự nguyện. Cô nhân viên an ninh phi trường ban nãy cảm
ơn và cho hay là con bé cũng đang gọi
báo cáo. Hắn hết việc tào lao ở một thành phố nguy nga
tráng lệ nhưng cũng vô tình lừng lững
như những tòa nhà chọc trời kiêu
hãnh dưới nắng hè. Cảm
giác làm người của hắn nở vội
như hoa hè trước cửa nhà ai bên
đường. Ý nghĩ làm nô lệ vật
chất và đồng tiền nhiều năm sao
mà ti tiện và bủn xỉn đến
phát ói ! Hắn đạp ga
phóng đi trên những con đường nhựa
láng bóng của thành phố Dallas, của Mỹ
quốc thì không có gì lạ nhưng
hình như lâu lắm rồi hắn mới
huýt gió một bản tình ca …
* độc thân tại chỗ
Tuần đầu được tự do, hắn
tan sở là chạy thẳng ra hồ câu cá tới
tối mịt mới về tắm rửa, lên giường
làm một giấc tới sáng. Sướng ơi
là sướng ! Không
ai cự nự cằn nhằn … tanh như cá.
Thức dậy đi làm đã
là thói quen nên chẳng có gì
bàn. Hắn rút ra kinh nghiệm của một
tuần trôi qua là hôm nào được
cá thì cực hơn không được con
cá nào vì còn phải gọi điện
thoại cho bạn bè để ai sẵn sàng nhận
cá thì ghé cho. Sau một tuần ngư
ông và biển cả, hắn ngộ ra đi
câu không quá ghiền như hắn nghĩ
trước đây ! Có
lẽ bởi mỗi khi linh tính sắp được
cá là nàng tiên cá vẫy vùng
trong điện thoại làm hắn bực tức ra về.
Nay được đi câu thoả thích, nàng
tiên cá mẹ; nàng tiên cá con đi Việt
Nam
rồi thì câu cũng chán !
Người ta thường bực mình khi không
được như ý nhưng khi toại nguyện
thì cũng bực mình vì không ai làm
phiền nên gọi là người ta chứ
không đã gọi là con này con nọ.
Hắn chợt nhớ ra không ai mời hắn ăn cơm tối sau khi họ nhận
cá hắn câu được, dù ai cũng biết
đầu bếp của hắn đã đi Việt Nam. Thì ra ở đời thân nhau chưa chắc
đã thương nhau. Vợ chồng hắn
có qua có lại với bạn bè nên quan
hệ hai chiều tốt đẹp. Mời qua mời lại
như thiếu nhau một tuần là chết vì
nhớ bạn ! Nhớ mấy năm
trước có một cặp vợ chồng trong bạn
bè đi tới ly dị vì điều gì
không rõ, chỉ rõ không gia đình bạn
bè nào còn mời mọc người vợ
hay người chồng solo vì sợ huông cho gia
đình mình hay sao ? Ngay cả
cô nàng chồng chết sớm vì tai nạn cũng lu mờ dần trong quan hệ
bạn bè tới hôm không ai biết mẹ con
cô ta ở đâu nữa - họ trở thành
quá khứ trên bàn tiệc tiếp diễn của
nhân gian. Mà thôi, nghĩ làm
chi những chuyện dòng đời đâu vui bằng
cá cắn câu. Đã nhất là
đi câu không bị ai gọi về bất tử
mà về cũng không phải thấy mặt ai
chù bụ như mụ rong kinh làm người mạnh
khoẻ như hắn đi đứng cũng mất tự
nhiên thì lại bị chụp mũ sinh sự…
“Sao đi câu thì anh nhanh như sóc,
như thỏ, về nhà, nhờ anh chuyện gì
thì đi hết nổi như đau dây chằng.”
Nghe xong muốn giộng cho nàng tiên
cá mẹ một giộng. Thiệt
là ứa gan. Bây giờ cách nhau nửa
trái địa cầu, xa nhau một tuần thì
thấy thương thương nhớ nhớ …
Nhưng một tuần qua hắn sống ra sao kìa ?! À! Sáng vô hãng
làm ly cà phê Mỹ như nước
đái mèo vì không ai pha
cho ly cà phê Trung Nguyên để bưng lên
xe, vừa uống cà phê “khơi nguồn
sáng tạo” vừa nghe nhạc Việt Nam
trên đường tới hãng. Đã
một tuần trôi qua với thói quen mới.
Mười giờ sáng, có xe lunch ghé bán
cho công nhân, hắn ra mua một phần ăn
hơi nặng tay như Mỹ đen vì đó
là bữa sáng cộng cả bữa trưa của
hắn. Chiều, ghé nhà hàng Việt Nam
làm dĩa cơm sườn hay tô phở xe lửa rồi đi câu. Thế
mà cũng đã qua một tuần. Hắn phấn khởi hẳn ra vì nào
giờ hắn tin là không có vợ thì
mình chết đói. Thiệt là ngu ngốc
để cho mẹ xấp nhỏ làm tàng với
hắn hoài ! “Em đố anh
ăn được ở đâu
mà anh khen ngon …”
Hắn cố quên đi những
món … làm tàng. Đừng tưởng bở ! Hắn
ngồi nhớ con khi cuối tuần ở nhà một
mình. Hai đứa bé phiền nhiễu đến
chóng mặt nhưng sao không có tiếng
chúng thì căn nhà như nhà nguyện
mà người ta đâu muốn tiếp xúc với
bề trên khi không có nhu cầu !
Khi tứ thất - tiền-tình-tù-tội
bao vây thì người ta mới cam lòng bỏ
chỗ xôn xao mà tìm vô nhà nguyện
khóc lóc ỉ ôi với bề trên.
Lúc bình thường né Chúa tránh Phật
như tránh voi có hổ mặt nào
! Con người khôn thiệt mà thần
thánh khôn hơn là ai cầu nấy nghe, quởn
đâu cho chúng cầu gì được nấy ! Cầu giai làm ta nhức đầu
thì cầu mưa cho nắng … Chúa, Phật
bây giờ cũng khó chơi hơn xưa
! Khen thay cho kẻ… ta dại ta tìm nơi vắng
vẻ/ người khôn người đến chốn
lao xao … đi câu tiếp
là quên hết ngày dài tới vợ con, về
là hết cơ hội ngủ gục với cây cần
câu.
Lâu lắm rồi, hắn mới có thời
gian để nghĩ ngợi mông lung như hồi tay trắng mộng đầy. Nghĩ gì cũng không qua cái bao tử
biểu tình dữ dội. Hắn nghĩ tới
dĩa cơm sườn ngoài nhà hàng,
chán. Nghĩ tới tô phở
nóng hổi, chán. Nhà hàng Mỹ... Sorry ! Hắn lên xe
đi câu với cõi lòng trống huơ thực
phẩm để rồi mụ mị vì đói.
Hắn ăn khúc xúc xích mua theo
làm mồi câu vừa lạnh, vừa nhợn
làm hắn đau bụng nên về sớm. Không lẽ mình phải đầu
hàng nàng tiên cá mẹ. “Em
đố anh ăn được ở
đâu mà anh khen ngon …”
Đến ngày thứ 10 vợ đi vắng
mà hắn không sang chơi nhà bà …
hàng xóm. Bỗng đâu bài hát… “Mẹ
đi vắng, mẹ đi vắng… Em sang chơi
nhà bà - Em cầm cây đàn em hát -
hát cho mẹ về với em.” Mà bạn
nhậu của hắn sửa lời thành: “Vợ
đi vắng, vợ đi vắng… Em sang chơi
nhà bà… hàng xóm - Em về đến
nhà hôm ấy - còn say rêm mùi mỹ
nhân !” Hắn mở tủ lạnh sau 10
ngày cơm đường cháo chợ, quanh đi
quẩn lại hương vị nhà hàng thiếu
thiếu hơi tay vợ hiền nên dễ ngán. “Em
đố anh ăn được ở đâu mà
anh khen ngon.” Hắn mở tủ lạnh đứng
nhìn nồi thịt kho trứng, nồi cá kho
tiêu, nồi canh chua hấp dẫn, hộp nhựa
cá ướp cà-ri sả ớt chiên thật
lớn, hộp sườn sả nướng cũng
không nhỏ hơn, lạp xưởng tươi hắn
thích cũng ê hề. Trái cây, xà
lách, cà chua … Hắn đứng đọc hết
tờ giấy hướng dẫn sử dụng món
nào trước, món nào sau. Hàng chữ
màu đỏ: “Xớt ra hâm chứ đừng
hâm hết một lần” làm hắn tưởng
mình là con trai lớn trong căn nhà mẹ
đi vắng ! Đọc đến đoạn ngày
nào phải ghé chợ Mỹ để mua
thêm xà lách, cà chua vì vợ không
dám mua đủ tháng cho hắn, sợ bị
hư. Tính nhẩm ra, nếu ăn cơm nhà theo
thực đơn có sẵn thì vợ về cũng
chưa hết thức ăn làm sẵn trong tủ lạnh.
Hắn hét vô tủ lạnh: “Anh đố
em nghĩ ra được món nào thêm cho anh hết
cớ đi ăn ngoài.” Hùng hổ một
mình trong gian bếp không người đối
thoại. Hắn ước gì vợ đang rửa
chén ở sink bên cạnh thì thể nào hắn
cũng sinh sự !...
Sang ngày thứ 14
vợ vắng nhà. Hắn hết đồ mặc
nên mới mò tới máy giặt, máy sấy,
đúng ra là hết đồ đẹp chứ
đồ mặc đi làm thì một tháng
đã được chuẩn bị chu đáo lắm
rồi ! Lại đứng đọc tờ giấy
hướng dẫn cách xử dụng máy… bỏ
bao nhiêu xà bông vô đâu, phân loại
quần áo thế nào, loại nào thì bấm
nút nào … Khi nào cho sang máy sấy, bấm
nút nào… máy sấy báo xong bằng tiếng
tít tít thì cái nào phải máng
liền lên móc áo, cái nào có thể
giũ sơ sơ rồi máng lên thành ghế
cũng được … Câu cuối cùng
đã giặt sạch những vết bẩn trong
tâm tư hắn. “Xin lỗi anh, em không lo
được cho anh cơm ăn, áo mặc vì
trước sau gì em cũng phải về Việt Nam
một chuyến để thăm cha mẹ em một lần.
Em không hy vọng được gặp lại ba em
trong năm tới vì bệnh của ba nên
đành nhắm mắt dẫn con đi Việt Nam
mà không có anh đi cùng, em cũng lo lắm.
Lo nhất là sức khoẻ của anh cả tháng
trời không có em ở nhà … Xin anh
thông cảm cho hoàn cảnh của em …”
Hắn đọc
đi đọc lại chữ nghĩa của vợ
mình mà tưởng ai đâu ! 13 năm sống
trong hôn nhân chỉ có những miếng giấy
nhỏ trên bàn bếp ghi vội lời dặn
dò đón con, ghé Bưu điện bỏ
thơ hàng tháng để trả tiền điện,
tiền nhà …, ghé mua Băng nhạc mới về
coi nha anh. Em đọc báo thấy … ra rồi !
Nàng tiên bủn xỉn thích coi băng gốc
nhưng chỉ nhờ mua, lại còn lắm mồm với
bạn bè như người tốt. “Tôi
không coi băng sao chép vì làm như thế
là giết chết những trung tâm ca nhạc hải
ngoại.” Thiệt là miệng lưỡi bề
trên.
Cuộc sống lập
đi lập lại tới nhàm chán với những
điệp khúc muôn thuở. Hắn chìm
vô dung nhan người ngày mai gặp với những
âu lo. Bồ cũ không rủ cũng tới. Tại
sao mình lại tới chứ không phải đối
tượng của mình tới. Trâu đi tìm
cọc chứ cọc nào đi tìm trâu …
có lý ! Người trong mộng một thời
mà hắn đã phải “ứa lệ
nhìn theo một chuyến xe hoa…” Hắn
không sính thơ văn nhưng nhớ kỹ trong
lòng câu huyết lệ: “Lấy chồng anh
có lời mừng/ mai này ly dị nhớ đừng
quên anh”. Bây giờ ly dị rồi nhưng
không biết có còn đẹp như xưa ?
“Người ấy và tôi - bây chừ -
đã xa mút mùa.” Tự nhiên mắc
hát câu vỉa hè vì nó y chang tâm
địa của mình. Hắn chọn vài bộ
đồ coi được một chút, bỏ vô
máy giặt, làm theo hướng dẫn cách sử
dụng máy vì từ hồi có em về
nhà mình hết tiếng chửi thề quen thuộc
thuở độc thân: “Con bà nó ! Sao bộ
nào cũng hôi rình vầy nè !” Nếu
tính tiền công 13 năm giặt đồ, nấu
ăn, dọn dẹp nhà cửa thì mình
đã nợ ngập đầu. Riêng chuyện hai
mặt con thì cơ man. Máy tính 8 số chắc
không xuể, máy tính 12 số thì Bill Gate
cũng trả không nổi. Hắn nhớ lời con
bé bơ vơ lạc loài… “Chú
đừng đưa con chú ra phi trường rồi
không bao giờ thấy nó nữa nha chú.”
Con bé lạc loài mà nào phải mẹ bỏ
con đi - đường xa vạn dặm ! Con hắn tội
tình gì mà phải ăn miếng pizza, uống
ly sữa của người dưng. Vợ hắn
không như ý nhiều chuyện bên lề
nhưng chánh đạo vợ thì có lỗi
gì đâu mà hắn quay lưng bỏ
hình bắt bóng ! Người ngày mai gặp
là người ngày xưa bỏ rơi mình
chỉ vì nghèo, bây giờ nghèo hơn ta
thì dài hơi …
Hắn cóc
thèm giặt đồ để có đồ mai
đi Cali. Bỏ lên phòng khách ngồi nghe nhạc
nhẹ, uống bia một mình mà suy nghĩ
miên man. Điện thoại reo không bắt
nhưng nó cứ cắt đứt dòng suy tư
nên hắn nhấc ống nghe.
“Trời ơi !
Anh có sao không mà em gọi hoài không bắt
điện thoại. Anh có sao không ?...”
“Có sao
đâu ! Anh ít ở nhà, đi câu
hoài cho hết thời gian.”
“Cho biết nhớ
vợ con thì mai mốt đừng la om xòm trong
nhà… Anh nè, ăn không hết xà
lách, cà chua cũng bỏ vì nửa tháng
rồi. Ngày mai đi làm về, anh chịu
khó ghé chợ Mỹ mua thêm. Nhớ ăn rau
nha anh …”
“Biết rồi !
Biết rồi !... Gọi điện thoại từ Việt
Nam về Mỹ chỉ để nhắc mua xà
lách, cà chua, đúng là cà … chớn
!”
“Thôi mà,
hai tuần nữa mẹ con em về cho anh tha hồ la lối.
Em gọi nhắc anh để thôi anh quên.
Ngày mai anh đi Cali thì nhớ coi cửa nẻo cẩn
thận trước khi đi nha anh …”
Nghe đến
đây, hắn xám hồn không thể ngờ
làm sao em biết ! Nhưng lỡ phóng lao thì
phải theo, leo lưng cọp rồi thì cỡi
luôn chứ còn sao …
“Anh đi làm
chứ đi Cali làm chi ? Ai nói em, anh đi Cali ?”
“Anh nói chứ
ai ! Vợ vắng nhà, người ta có mua
vé đi thăm bồ cũ thì nhờ bạn
bè mua rồi trả tiền mặt cho bạn bè,
ai lại đi trả bằng Visa của mình thì
bill về là tự khai rồi còn gì !”
Cũng may là
nói điện thoại chứ vợ chồng đối
mặt thì hết đường độn thổ.
Hắn ấp úng như ngày xưa tỏ
tình … “Em không ghen hả ?”
“Hỏi gì kỳ
vậy anh. Không ghen sao là đàn bà
được ! Em chỉ buồn thôi.”
“Nói thiệt,
anh đang phân vân không biết có nên
đi không ? Không phải là em đã biết
thì anh nói vậy !...”
“Anh cứ đi, cứ
làm những gì anh cho là đúng đắn.
Em biết anh không đi Việt Nam với vợ con
là có khổ tâm chứ tính tình anh
thì em rõ mà. Anh từng nói với xếp
trước đây khi anh muốn đi chơi với
em mà xếp không cho, anh nhớ nói với xếp
sao không ? ‘Tôi xin phép đàng
hoàng thì ông muốn vui vẻ cho để
tôi cảm ơn hay ông muốn vừa khóc vừa
cho’. Anh là người dám làm những
gì anh nghĩ thì em có cản cũng bằng
không. Chuyến này, em dẫn con đi Việt Nam
để anh dễ quyết định những u uẩn
trong lòng cho dứt khoát một lần. Thà em
nuôi con một mình chứ nhất định
không sống chung khi hồn vía anh đâu
đâu … Về chuyện hôn nhân của
mình thì em đã từng suy nghĩ thật kỹ
trước khi quyết định rồi nên
không ân hận gì đâu.”
“Anh định
đi thăm nhau một lần cho hết thắc mắc
chứ anh thay lòng đổi dạ với vợ con
gì đâu mà em trách sớm !”
“Cháy nhà
mà chờ thấy lửa ngọn rồi mới
kêu cứu hỏa thì chỉ còn tro thôi
anh. Em không đùa đâu, anh cứ làm những
gì anh muốn. Em chỉ nói trước là
anh có trở về nhà sau vài tháng,
vài năm chứ một tuần thì không có
chi đâu ! Em không cấm cửa anh về nhưng
đừng đòi hỏi gì hơn hai bữa
ăn, quần áo sạch sẽ tươm tất
để ra đường mà em đã hứa với
anh là em lo tới chết cho anh. Chuyện con cái
thì tùy chúng có thái độ với
anh - em sẽ không can thiệp …”
Hai người họ im
lặng chờ nhau, cuối cùng hắn nói
vì công ty điện thoại không bỏ qua những
phút im lặng trong điện đàm.
“Em nói chuyện
mấy đứa nhỏ bên đó ra sao cho anh
nghe.”
“Thằng Bi theo
chú Bảy ngày đêm, tối ngủ chú
Bảy luôn. Con Ti theo dì Út cũng ngày
đêm, tối ngủ dì Út. Em với má
trực trong bệnh viện vì không biết ba
đi lúc nào. Hôm mẹ con em về thì ba
vui và tỉnh táo mà em nghĩ là hồi
dương đó thôi.”
“Em giữ gìn
sức khoẻ, có cần tiền thì gọi anh
chuyển về thêm …”
Cúp điện thoại
cả tiếng đồng hồ mà hắn vẫn ngồi
lì trên sofa với cái bao tử biểu
tình dữ dội ! Mấy lần hắn bấm số
điện thoại Cali nhưng không bấm
“call” vì con bé lạc loài ngoài
phi trường cứ chờn vờn trong tâm trí
hắn… “Chú đừng đưa con
chú ra phi trường rồi không bao giờ thấy
nó nữa nha chú.”
Hắn nhớ rõ
những khát khao xưa cũ còn hừng hực
trong lòng mình nhưng không hiểu được
mong cầu gặp lại để thỏa mãn tự
ái bị gạt bỏ xưa kia hay một sự trả
thù người bội bạc ! Nếu thế
thì càng hèn vì ai đi trả thù
đàn bà mà lại đang yếm thế !
Hóa ra tình yêu đã chết trong quan hệ
này, có gặp lại nhau cũng chỉ vì những
nỗi niềm xưa cũ chưa thỏa mãn chứ
không phải tình yêu. Tình yêu ở
trong lòng người đàn bà ngồi chờ
cha chết mà đầu hồn nghĩ qua nửa
trái đất tìm cách bảo vệ con
mình hơn bảo vệ hạnh phúc cá
nhân mình.
Hắn uể oải
đứng lên, mặc đồ, lái xe đi
tìm một người bạn để uống bia
chơi. Người bạn hắn chọn cho trường
hợp hắn có tâm sự đang đầu
bù tóc rối với miếng cơm manh áo !
Hắn bơ vơ thật sự giữa thành phố
thân quen với rất nhiều bạn bè mà
khi hữu sự thì vẫn bơ vơ một
mình. Con bé cù bơ cù bất với
nước mắt, nụ cười … ám ảnh
hắn khôn nguôi ! Hắn lái đến
nhà ngoại nó, xin phép đưa nó
đi chơi, đi ăn tối với hắn. Hắn
được toại nguyện, được một buổi
tối vui vẻ với con bé mà hắn sẽ nhớ
nó suốt đời vì nó xui hắn gọi
cô Cali đừng ra phi trường đón
chú nữa ! Chú đổi vé đi Cali lấy
vé đi Việt Nam đi chú. Chú về Việt
Nam một tuần thôi mà cô sẽ
thương chú hoài … Cháu cũng
thương chú hoài.
Người bạn chỉ
giúp được hắn mỗi việc chở hắn
ra phi trường để đi Việt Nam chứ
không phải đi Cali.
Phan
(Sưu Tầm Liên Mạng chuyển)