THUYỀN NHÂN, ANH Ở
ĐÂU ?
(HUY PHƯƠNG)
Câu chuyện vị thuyền trưởng Nam
Hàn, Jeon Je Yong, năm 1985
trên biển Thái bình Dương đã bất
chấp lệnh thượng cấp, dừng con thuyền
của ông lại, để cứu vớt 96 thuyền
nhân Việt Nam trên một con tàu mỏng manh,
nhỏ bé, đang đi vào nguy hiểm của
cơn bão số 8 sắp đổ tới,
đã làm xúc động hai cộng đồng
Hàn Việt ở Nam California. Thuyền
trưởng Jeon Je Yong đã bị mất việc sau
khi ông quyết định chấp nhận mọi
hình phạt dành cho ông để quyết
định cứu tất cả những người
ông đã vớt được. Theo lệnh
của công ty tàu biển ông phục vụ,
ông phải đóng bè để thả tất
cả người ông đã vớt được
trở lại biển.
Quyết định của ông là "không !"
Câu chuyện nay được biết
đến là nhờ ông Nguyễn Hùng Cường, một thuyền nhân đã
không quên ơn người cứu mạng, trong nhiều
năm đã cất công nhờ người đi
tìm vị thuyền trưởng đầy lòng vị
tha này. Cuối
cùng họ đã gặp nhau, và lúc
này ông Cường mới biết đến những
thiệt thòi mà người ân của ông
đã phải gánh chịu khi con thuyền Kwang
Myung 87 cập bến Pusan của Nam Hàn ngày 29
tháng 11 năm 1985. Ông đã mời vị thuyền
trưởng ân nhân này viếng thăm Hoa Kỳ
vào năm 2004 với sự đón tiếp nồng
hậu của hai cộng đồng Nam Hàn và Việt
Nam tại Nam California.
Nói về phía người ra ơn, vị
thuyền trưởng Nam Hàn không thể làm
ngơ không cho con thuyền trở lại cứu chiếc
ghe mỏng manh giữa đại dương vì
ông biết rằng tất cả những người
vượt biển có thể chìm xuống
lòng biển không lâu sau đó. Ông cũng có một quyết định
khá quyết liệt là không thể trả lại
những người này xuống một hoang đảo.
Đây là một con người với "tấm
lòng biển" như tác giả Nguyễn
Hùng Cường đã đặt tên cho cuốn
sách của ông viết về biến cố
này.
Trong cuộc gặp gỡ những người
được cứu mạng và vị thuyền
trưởng có tấm lòng cao cả trên, tại
đất Hoa Kỳ vào hai năm 2004 và 2007, về
phía những thuyền nhân, người ta chỉ
thấy có độc mỗi một người
là ông Nguyễn Hùng Cường. Nhiều
ký giả của các cơ quan truyền thông
trong hai buổi tiếp đón này đã
đi tìm thêm những người có mặt
trên con thuyền mỏng manh ngày ấy để
phỏng vấn nhưng không có ai. Trong 96 người
vượt biển cái
ngày xa xôi ấy, có những đứa trẻ
nhỏ chỉ mới vài tháng tuổi, có những
đứa trẻ đang nằm trong bụng mẹ,
nhưng cũng có những người thanh niên,
và những người đứng tuổi. Sau thời
gian hơn hai mươi năm, những người
này đã đi định cư ở
đâu đó trên thế giới tự do
này, họ đã ăn nên làm ra, có
nhà cửa, có vốn liếng, con cái học
hành. Cũng có những người đã
qua đời, nhưng có một điều chắc
chắn là phần lớn những người
trên con thuyền năm xưa đã về lại
Việt Nam nhiều lần, nơi họ đã bỏ
ra đi, nhưng không thấy ai về đây đề
gặp lại người ân nhân cũ, mà nếu
không có tấm lòng của ông, có thể
họ đã vùi thân xuống đáy biển.
Ông thuyền trường Jeon Ji Yong vẫn
còn nhớ đến người thiếu phụ mang
thai, mệt mỏi, run rẩy, xanh xao năm xưa,
còn nhớ đến "hai em nhỏ tuổi và
một ông thầy muốn làm linh mục",
ông còn nhớ đến "hai anh em đứa
bé cầm tay nhau đứng trên bong tàu
nhìn về phía chân trời vì nhớ
đến cha mẹ" . Ông cũng
còn giữ lại tấm hình chụp những
thuyền nhân mà tàu ông đã cứu
vớt tại trại định cư Pusan
từ năm 1986, và ông nói "96 người bạn thuyền
nhân Việt Nam
khi nào cũng ở trong trái tim
tôi". Nhưng hôm
nay, tại buổi đón tiếp người "anh
hùng" Jeon Ji Yong, không có ai, ngoài gia
đình anh Cường. Tôi gọi ông là
"anh hùng" vì hành động của
ông mang ý nghĩa xả thân, để sau
đó ông nhận chịu tất cả hệ lụy
không may cho ông.
Chúng ta đã biết, vì chính
đó là những người thân, con
cháu, bạn bè, đồng bào của
chúng ta, những thuyền nhân vượt biển
đã không còn sống sót qua đại
dương để đến được bến bờ
tự do như 96 người được con tàu
Kwang Myung 87 cứu vớt. Phải chi trước khi
chìm xuống biển sâu, những thuyền
nhân oan khuất kia được một
vị thuyền trưởng như ông Yong quay con
tàu lại. Thế giới có
quá nhiều nỗi khổ, mà tấm lòng của
nhân loại đã hầu như mệt mỏi,
chai đá không còn nỗi xúc động.
Giữ tốc độ của con tàu và quay
đi hướng khác, đó là điều
dễ dàng hơn là dừng con tàu lại
để cứu vớt, dù là những người
đó sắp đi vào cõi chết để
sau đó phải nhận những chuyện rắc rối
cho mình.
Quên ơn vẫn thường
dễ hơn nhớ ơn. Khi quên người ta
không cần phải làm gì, trái lại
khi nhớ ơn một người khác có bao
nhiêu điều phải làm. Có biết
bao nhiêu điều rộn ràng cho cuộc sống
ở một cái xứ chạy đua với thời
gian này, làm ăn, sinh sống, vui chơi, du lịch,
có còn thời giờ đâu mà vấn
vương với những chuyện cũ.
Ông thuyền trưởng Nam Hàn Jeon Ji Yong
có buồn không khi ông đã quên
mình để cứu người, nhận những hậu
quả trừng phạt của công ty ông làm
việc sau đó, nếu không có một
người, dù chỉ một người thôi
đến với ông, cầm tay ông và
nói: "Tôi vẫn nhớ ơn ông !".
Người Việt trong dịp này được
nhân loại biết đến như những người
không bao giờ vong ân bội nghĩa.
Ông Nguyễn Hùng Cường chỉ là một
người trong 96 người ngày nào
đó trên con thuyền mỏng manh thôi,
nhưng ông đã "rửa mặt" cho 95
người "đồng thuyền" khác, nếu
không, câu chuyện cứu người của
ông Yong rồi có ai biết hay nghĩ đến.
Họ lên bờ và tan biến vào dòng
đời trôi đi, không bao giờ muốn
nhìn lại dĩ vãng.
Thuyền nhân, anh ở đâu ?
7/70
Huy Phương
(Bai Chuyen)
******
Quý độc
giả thích lối viết tạp ghi Huy Phương
xin tìm đọc:
- Nước Mỹ Lạnh
Lùng, 264 trang- giá $15.00
- Đi Lấy Chồng Xa, 296
trang- giá $15.00
- Ấm Lạnh Quê Người,
312 trang- giá $18.00
Xin liên lạc:
PHUONG LE,
P.O.Box 14982
Irvine, CA 92623.