Nỗi Đau Tuổi Già
(HUY PHƯƠNG)
Báo OC
Register thứ sáu tuần trước có
đăng tin một ông già bị người ta
đem bỏ trước cổng một ngôi chùa ở
thành phố Westminster. Ông lặng lẽ ngồi
trước hiên chùa suốt ngày. Cảnh
sát đến mang ông vào bệnh viện
tâm thần. Ông không có trong người bất
cứ một thứ giấy tờ nào để biết
được ông là ai, ở đâu. Ông
không nói một lời nào, chỉ biết lặng
lẽ, đôi khi cười một mình như một
người mất trí. Ông là một người
châu Á, Việt Nam cũng chưa chừng, như vậy
ông không phải sinh ra ở đây, hay từ
trên trời rơi xuống như cô bé Maika
trong một tập phim Tiệp Khắc. Vậy là
có người chở ông tới và bỏ
ông lại đây, không ai ngoài con cái
hay thân thích của ông. Lâu nay thỉnh thoảng
người ta thấy có những thiếu phụ sinh
con rồi đem con bỏ vào thùng rác,
nhưng chưa thấy ai đem cha mẹ vứt bỏ
ngoài đường. Ông già chỉ cười
vu vơ, trí nhớ của ông đã suy kiệt,
nếu không ông sẽ đau khổ biết chừng
nào?
Trước
đây người ta kể chuyện có người
chở bà mẹ già bỏ ở cây xăng,
tôi không tin, tưởng là chuyện
đùa, nhưng bây giờ thực sự lại
có người “đem cha bỏ chùa ”.
Cũng lại
câu chuyện của một người già.
Tháng trước, trong một dịp đưa người
thân đi Việt Nam, tại quầy vé China Airline
ở phi trường Los Angeles tôi đã chứng
kiến một cảnh khá đau lòng. Trong khi mọi
người đang xếp hàng trình vé,
cân hàng thì một bà cụ người
Việt cứ loay hoay lúng túng trước quầy
vé với các thứ giấy tờ vương
vãi, bề bộn trên sàn nhà. Bà ngồi
bệt xuống đất hết móc túi này
đến túi nọ, vẻ mặt lo lắng. Một
nhân viên an ninh phi trường thấy tôi cũng
là người Á Đông, ngỏ ý muốn
tôi lên giúp bà cụ. Nhân viên quầy
vé cho biết bà có vé máy bay, một
visa nhập cảnh Việt Nam nhưng không có
passport hay thẻ xanh. Tôi giúp bà moi từ
đống giấy tờ ra chỉ thấy một
cái hộ chiếu của Việt Nam cấp cách
đây mười mấy năm khi bà đến
Mỹ đã hết hạn và một cái ID của
bà do tiểu bang Florida cấp. Bà mới từ
Florida đến phi trường Los mấy giờ trước
đây một mình và trình giấy tờ
để lên máy bay đi Việt Nam.
Cuối
cùng, bà cũng lên được máy bay,
nhưng bà sẽ không bao giờ có thể trở
lại Florida nữa vì trong tay bà không có
passport của Hoa Kỳ, không thẻ xanh, không
“entry permit”. Đây là trường hợp
một bà mẹ già, quê mùa bị con
cái “mời khéo” về Việt Nam. Tội
nghiệp cho bà đã ngồi trên máy bay
năm sáu tiếng đồng hồ để đến
phi trường LAX, sắp tiếp tục chặng
đường về Việt Nam nhưng không biết
là mình không thể trở lại Mỹ
và lòng bất nhân của con cái.
Hình ảnh
bà già này cứ ám ảnh tôi
mãi. Bà vụng về, quê mùa, có lẽ
cũng chẳng giúp ích được gì cho
con cái mà chỉ thêm gánh nặng.
Thôi để cho bà đi, khi biết mình
không trở lại Mỹ được thì chuyện
đã rồi. Tuổi bà có nằm lại
trên quê hương cũng phải, sống chẳng
giúp ích gì được cho ai, chết ở
đây bao nhiêu thứ tốn kém.
Hai vợ chồng
sang Mỹ từ hai mươi năm nay, đi làm
nuôi con, mua được căn nhà đã pay
off. Khi các con đã có gia đình ra
riêng thì ít năm sau ông cụ cũng qua
đời. Thấy mẹ hiu quạnh trong một căn
nhà khá lớn, mà giá nhà đang
lên, các con bàn với mẹ bán nhà
đi rồi về ở với các con. Bà mẹ
bán nhà, thương con chia đều cho mỗi
đứa một ít, còn dăm nghìn dắt
lưng, rồi về ở với con. Bà không biết
lái xe, không biết chữ nghĩa, cũng
không biết trông cháu làm home work, nên
cha mẹ chúng phải nhờ người đưa
đón. Bà thích nấu ăn, gói
bánh, kho cá, nhưng sợ nhà hôi
hám, con cái không cho. Lúc đầu
thì chẳng sao, lâu dần mẹ thành
gánh nặng. Buổi chiều, đứa con gái
xô cửa trở về nhà, thấy mẹ đang
gồi xem TV, nó hất hàm hỏi:
- “Có hiểu
gì không mà thấy má ngồi coi suốt
ngày vậy?”
Có lúc
chuông điện thoại reo, đứa con nhấc
máy, bên kia không biết ai hỏi gì,
trước mặt bà già, nó trả lời
nhát gừng:
- “Bả
đi khỏi rồi!”
Một
bà mẹ khác, ở chung nhà với một
đứa con nhưng nhờ một đứa con
khác đưa đi bác sĩ. Xong việc,
nó đưa mẹ về rồi lẹ lẹ dọt
xe đi làm. Bà già vào tới cửa,
móc túi mãi không tìm ra cái
chìa khóa nhà. Bà không có chìa
khóa, không cell phone, cũng không có tiếng
Anh, sợ sệt không dám gõ cửa hàng
xóm. Bà ngồi đó, trên bục cửa
cho tới chiều, khi đứa con ở chung nhà
đi làm về, thì bà đã kiệt sức
vì khô nước, phân và nước tiểu
đầy mình.
Đời
xưa, người ta kể chuyện trong một gia
đình, có hai vợ chồng đối xử với
ông cha già đã run rẩy của mình tệ
bạc, cho cha ăn trong cái “mủng dừa”.
Một hôm hai vợ chồng đi làm về thấy
đứa con nhỏ của mình đang hì hục
đẽo một cái gáo như thế, được
cha mẹ hỏi, nó “thành thật khai
báo” rằng “để dành cho cha mẹ
lúc về già”.
Đâu
phải ai nuôi con cũng nghĩ tới lòng cha mẹ,
cũng như nhớ truyện “trồng đậu
có đậu, trồng dưa có dưa”.
HUY PHƯƠNG
(Ta Chung sưu tầm, Paul Van
& Anh Le & LL cùng chuyển)